Boss Là Nữ Phụ
Chương 1953: Sinh tồn trên sa mạc (31)
Chương 1953: Sinh tồn trên sa mạc (31)
Ảnh Sinh ấm ức ngồi xổm ở bên cạnh, ánh mắt oán thán không ngừng nhìn sang, giống như Thời Sênh và Ảnh Tế đã làm chuyện gì không thể miêu tả được ngay trước mặt hắn vậy.
Ảnh Tế cũng tối sầm mặt lại, quanh người đều có một luồng khí áp thấp đang quanh quẩn.
Thời Sênh kẹp ở giữa cũng rất tuyệt vọng, rốt cuộc là bản cô nương đã làm sai cái gì chứ.
[Những chuyện cô làm sai có kể liên tục mấy ngày mấy đêm cũng không hết được.] Báo ứng, đều là báo ứng cả.
Hệ thống đắc ý châm chọc Thời Sênh, nhưng đã nhanh chóng bị Thời Sênh bật lại. Nhị Cẩu Tử cảm thấy cực kỳ lực bất tòng tâm, sức chiến đấu của nó vĩnh viễn không thể bằng Ký chủ được.
Thời Sênh không định đưa Ảnh Sinh đi theo. Nhưng Ảnh Sinh đi theo sau họ giống như một chiếc máy định vị, cho dù họ đi đến đâu hắn cũng đuổi theo đến đó được.
“Vợ ơi, uống nước.” Ảnh Sinh giống như cô vợ nhỏ đưa nước cho Thời Sênh, vẻ mặt mong chờ.
Ảnh Tế đang ở bên cạnh đoạt lấy cốc nước, nhét thứ đồ ở trong tay hắn cho Thời Sênh, nhân tiện kéo người sang bên cạnh mình, lạnh lùng nói, “Không được lại gần cô ấy!!”
Ảnh Sinh chớp mắt, vô tội nói: “Nhưng cô ấy là vợ của em mà.”
Gân xanh trên mu bàn tay Ảnh Tế nổi đầy lên, “Cô ấy không phải.”
“Phải mà.” Ảnh Sinh cố chấp, “Cô ấy là vợ em, anh bỏ vợ em ra.”
Nói xong Ảnh Sinh ra tay đẩy Ảnh Tế ra, định cướp Thời Sênh lại. Đây là vợ của hắn, phải ở bên cạnh hắn, sao lại đứng cùng người khác được chứ.
Ảnh Tế chắn Thời Sênh ra sau lưng, “Cậu thử tiến lên thêm một bước nữa xem.”
Đôi chân đã giơ lên một nửa của Ảnh Sinh khựng lại giữa không trung. Hắn liếc nhìn Thời Sênh, rồi lại liếc nhìn Ảnh Tế hung thần ác sát, rồi khóc òa lên thành tiếng, “Hai người đều ức hiếp tôi.”
Ảnh Sinh khóc bỏ chạy.
Tâm trí Ảnh Sinh dường như chỉ dừng lại lúc khoảng mười tuổi. Hắn chỉ nhận định Thời Sênh chính là vợ hắn, nhưng vợ là gì thì hắn không giải thích rõ ràng được. Giống như trẻ con đòi một thứ đồ chơi, nhận định Thời Sênh là vợ, cho nên cố chấp đòi bằng được.
Thời Sênh sợ Ảnh Sinh lại quấn lấy cô nữa, cho nên nhân lúc nửa đêm đưa Ảnh Tế bỏ chạy.
Một người muốn Sinh tồn trên sa mạc không hề dễ dàng, nhưng một người máy muốn Sinh tồn trên sa mạc thì dễ dàng hơn nhiều.
[...] Táng tận lương tâm, Ảnh Sinh bây giờ chỉ giống như đứa trẻ mới mười tuổi, chỉ là một đứa trẻ thôi, lương tâm Ký chủ không thấy cắn rứt sao?
Thời Sênh: “...” Không đâu, dù sao thì ta cũng không có lương tâm mà.
Bản cô nương chỉ cần Phượng Từ, những người khác có thế nào thì cũng có liên quan gì đến bản cô nương đâu cơ chứ!
[...] He he, cô máu lạnh, cô có lý là được.
Lần này Thời Sênh chạy nhanh, Ảnh Sinh không đuổi theo được.
Cuộc sống ở sa mạc rất khô khan, cho dù là thỉnh thoảng có thể trêu chọc Ảnh Tế, nhưng Thời Sênh vẫn cảm thấy rất vô vị.
Toàn bộ sa mạc chỉ còn lại hai người họ còn sống.
Lần tiếp theo nghe được tin tức về Hạ Dạ là từ một đội ngũ đi trong sa mạc, nghe nói hắn đã tấn công tất cả các căn cứ. Những người may mắn còn sống sót phân tán trong sa mạc, không một ai biết còn bao nhiêu người sống sót.
Hạ Dạ đã khai phá một căn cứ cho tổ chức của hắn, có thể kết nạp những người còn sống, yêu cầu duy nhất là thần phục hắn.
Những người còn sống bình thường đều chỉ muốn sống, cho nên bây giờ đều đã đi về bên đó.
Thời Sênh cảm thán, “Hắn muốn xưng vương à?”
Ảnh Tế cúi đầu nhìn cát vàng, giọng nói u uất, “Thế giới này sớm muộn cũng sẽ diệt vong, có xưng vương hay không cũng không quan trọng nữa.”
Thời Sênh nghĩ lại những gì Ảnh Tế nói trước kia. Nếu không phải có những chuyện xảy ra sau đó, thì lúc này có lẽ Ảnh Tế đã đang nghiên cứu làm thế nào để rời khỏi tinh cầu này.
Muốn rời khỏi tinh cầu này thì không thể thiếu máy bay phi hành được, hơn nữa trong vũ trụ trùng trùng nguy hiểm, lực tinh thần là thứ vô cùng quan trọng.
“Vậy nếu chúng ta hủy diệt tinh cầu này thì sao?” Thời Sênh giống như tùy tiện nói.
...
Ảnh Tế suy đoán các kiểu hàm nghĩa của từ về nhà, thế nhưng bây giờ tại sao hắn lại đứng bên ngoài căn cứ của Hạ Dạ chứ?
Đã thế người bên cạnh hắn còn đang nóng lòng muốn thử sức?
Cánh cửa căn cứ khép chặt, Thời Sênh đứng bên ngoài cửa lớn. Người ở bên trên đang dò xét đánh giá.
Họ còn chưa kịp làm rõ người đứng dưới kia là ai, đang muốn làm gì thì người ta đã cầm kiếm xông tới, cánh cửa căn cứ không chống đỡ được đòn tấn công của thanh kiếm đó.
Khi Hạ Dạ đến nơi, Thời Sênh đã tiến vào trong căn cứ.
“Uất Hoan, cô điên rồi sao?” Hạ Dạ quát.
“Không có mà.” Thời Sênh bớt chút thời gian trả lời, “Tôi chỉ muốn thử xem cảm giác tấn công căn cứ thế nào thôi, hình như rất đã đấy.”
Sắc mặt Hạ Dạ tối sầm, thấy Thời Sênh không có ý dừng tay, lập tức triệu hồi động vật sa mạc ra đối kháng lại với Thời Sênh. Những người còn lại đều rút về phía sau hắn.
So với lần trước, những sinh vật sa mạc này còn to lớn hơn.
Không biết là vì năng lực của Hạ Dạ đã được tăng cường hay là những sinh vật sa mạc đó đã lớn lên.
Hạ Dạ đứng trên lưng một con bọ cạp độc, chỉ huy đám sinh vật sa mạc tấn công Thời Sênh, “Uất Hoan, nếu bây giờ cô đầu hàng thì tôi sẽ tha cho cô một con đường sống.”
Thời Sênh cầm thiết kiếm chém nọc độc của một con bọ cạp độc. Cô quay lại nhìn nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt như mười dặm gió xuân, “Xin lỗi, đường sống của tôi là do tự tôi giết mà có được.”
Thế nhưng ngữ khí huênh hoang đó lại khiến người khác chỉ hận không thể đánh cho cô một trận.
“Tự tìm đường chết.” Hạ Dạ khua tay. Phần lớn sinh vật sa mạc quanh quẩn bốn xung quanh xông về phía Thời Sênh, số còn lại xông về phía Ảnh Tế.
Thời Sênh nhìn quét qua cũng chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó tăng tốc độ dọn dẹp đám sinh vật sa mạc kia, sau đó xông về hướng Hạ Dạ.
Hạ Dạ chỉ huy bọ cạp độc di chuyển. Hắn vẫn trấn tĩnh, “Uất Hoan, cô ngẩng đầu lên nhìn đi.”
Thời Sênh giống như không nghe thấy, xông thẳng về phía trước, thiết kiếm chém đứt một chân của bọ cạp độc, cơ thể con bọ cạp nghiêng ngả, Hạ Dạ từ bên trên trượt xuống dưới đất.
Bọ cạp độc đau đớn, nên mất khống chế xoay vòng vòng tại chỗ, Hạ Dạ suýt nữa thì bị nọc độc của bọ cạp đâm trúng.
Hắn chật vật tránh con bọ cạp độc đó ra, nhảy lên lưng một con khác, phía trước bỗng nhiên tối sầm, vật thể bằng kim loại lạnh toát dán chặt lên cổ hắn.
“Uất Hoan...” Giọng nói Hạ Dạ đột nhiên ngừng lại. Hắn trợn trừng mắt nhìn, chầm chậm ngẩng đầu lên, “Cô...”
Hắn khó khăn giơ tay chỉ lên phía xa.
Lúc này Thời Sênh mới nhìn qua đó. Ông cụ Uất đang bị người ta treo lên không trung, phía dưới là đám sinh vật sa mạc đang di chuyển liên tục. Chúng ngẩng đầu lên nhìn thứ đồ ăn thơm ngon ở trên đó.
Con ngươi Hạ Dạ mất hồn, cánh tay vô lực rủ xuống. Ông cụ Uất rơi mạnh xuống dưới.
Đầu ngón tay Thời Sênh khẽ cử động, cơ thể ông cụ Uất mạnh mẽ bay lên không trung, bay về hướng bãi đất trống, rồi bình yên tiếp đất.