Boss Là Nữ Phụ
Chương 1950: Sinh tồn trên sa mạc (28)
Chương 1950: Sinh tồn trên sa mạc (28)
Cô không nghi ngờ, mà cô chắc chắn là do Ảnh Sinh làm.
Bên ngoài phòng đã dán bùa, lá bùa không hề bị tổn hại gì, căn bản không có ai vào trong căn phòng này.
Ảnh Sinh cố gắng giải thích, “Tiểu Hoan, không phải là tôi, tôi không biết Ảnh Tế đã đi đâu rồi. Tôi... tôi không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Thật đấy Tiểu Hoan à, cô tin tôi đi mà.”
Đầu ngón tay Thời Sênh cuộn chặt lại, thiết kiếm lao về phía trước, gí trên cổ Ảnh Sinh, giọng nói lạnh lùng không hề có chút dao động nào, “Cậu có thể không nói, nhưng có thể cậu sắp thành đồ bỏ đi rồi, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.”
Ảnh Sinh không cảm nhận được nhiệt độ, nhưng lúc này hắn cảm nhận được cái lạnh, và cảm giác nguy hiểm từ sau lưng len lên đến tủy sống, xông thẳng lên não.
Biểu cảm trên mặt Ảnh Sinh thay đổi, hắn hừ lạnh một tiếng, “Cho dù cô có biết thì đã làm sao, cô không tìm được hắn đâu.”
Con ngươi Thời Sênh híp lại, “Vậy sao?”
Ảnh Sinh nhếch cằm lên, đáy mắt toàn là sự cố chấp, “Ảnh Tế nói đúng, tôi không thích cô, bởi vì hắn thích cô, cho nên tôi mới cảm thấy là mình thích cô. Ngay từ đầu tôi đã không thích cô. Nếu cô không xuất hiện thì Ảnh Tế sẽ không đối với tôi như vậy, đều là do cô đã khiến Ảnh Tế trở nên như vậy, chỉ có cô biến mất thì Ảnh Tế mới khôi phục lại bình thường.”
Thời Sênh nhếch môi, “Vậy thì không thể, tôi tìm người bao lâu như vậy rồi, cậu nói tôi từ bỏ là từ bỏ được sao? Cậu nghĩ tôi dễ đối phó như vậy sao?”
Ảnh Sinh mím môi, “Vậy, vậy cô muốn thế nào? Cô muốn thế nào mới chịu buông tha cho Ảnh Tế?”
“Dù thế nào tôi cũng không buông tay anh ấy.” Thời Sênh mỉm cười, “Ảnh Tế đang ở đâu?”
Ảnh Sinh hừ hừ quay đầu đi, “Tôi không biết, cô giết tôi đi.”
Nếu Ảnh Tế đã không cần hắn nữa, thì cô cũng đừng mong được ở bên Ảnh Tế.
Tại sao...
Họ có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng hắn thì không, số mạng của hắn là do Ảnh Tế cho, hắn chỉ có Ảnh Tế, tại sao cô ta lại đi tranh giành Ảnh Tế với hắn?
Ảnh Sinh càng nghĩ càng thấy buồn, bắt đầu khóc thút thít.
Thời Sênh: “...”
Bản cô nương còn chưa ra tay mà cậu đã bắt đầu khóc rồi sao?
Dân vu oan bây giờ đều lợi hại đến thế này rồi cơ à?
Thời Sênh hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Ảnh Sinh. Bây giờ cô chỉ muốn tìm được Ảnh Tế, sau đó xử lý kẻ “tình địch” này. Nếu còn cứ thế này thì sớm muộn gì cô cũng đại khai sát giới.
Thời Sênh móc một lá bùa ra ném vào không trung, lá bùa tự bốc cháy thành một luồng ánh sáng màu vàng.
Ảnh Sinh kinh ngạc nhìn luồng ánh sáng màu vàng đó, quên luôn cả khóc thút thít. Ánh sáng màu vàng lượn mấy vòng trong không khí, đục xuống dưới đất. Thời Sênh lấy dây thừng trói Ảnh Sinh lại, mở cơ quan lúc trước cô đã rơi xuống đó ra, kéo Ảnh Sinh đi vào bên trong.
“Cô làm gì vậy! Buông tôi ra, buông tôi ra đi!!” Ảnh Sinh xuống dưới mới bắt đầu giãy giụa dữ dội.
“Câm miệng!” Thời Sênh hung ác trừng mắt nhìn cậu ta.
Ảnh Sinh bị quát một cái liền im bặt.
Cô không sợ cái tên thiểu năng này giấu Ảnh Tế đi, chỉ sợ hắn cấu kết với người khác đưa Ảnh Tế cho người khác thì lúc đó chỉ có nước muốn khóc mà không có nước mắt.
Cũng may trí thông minh của Ảnh Sinh vẫn còn chưa offline. Hắn chỉ giấu Ảnh Tế lại chứ không đưa cho người khác.
Thời Sênh tìm ra Ảnh Tế. Ảnh Tế đang ở trạng thái hôn mê. Thời Sênh thử gọi hắn dậy nhưng dù gọi thế nào hắn cũng không có phản ứng gì.
“Cô đừng gọi nữa, chưa đủ sáu giờ đồng hồ, anh ấy sẽ không tỉnh lại đâu.” Ảnh Sinh tức giận đùng đùng nói.
Thời Sênh: “...”
Cái tên thiểu năng này.
Kiếm của ông đâu!
“Tiểu Hoan.” Ảnh Sinh tiến đến trước mặt Thời Sênh, gọi y hệt như trước kia, dường như giữa họ chưa từng xảy ra những chuyện không vui trước kia, “Cô cởi trói cho tôi đã, tôi khó chịu quá.”
“Nín đi!”
“Tôi muốn đi wc.”
“Người máy mà cũng biết đi wc? Thành tinh rồi à?”
Ảnh Sinh: “...”
Hắn dán vào tường ngồi xuống, “Tiểu Hoan, tôi không thể rời xa Ảnh Tế được. Tôi cũng không muốn chết... khi tôi có ý thức, người đầu tiên tôi được gặp là anh ấy, chính anh ấy đã cho tôi sinh mệnh...”
“Thế thì sao?” Thời Sênh lạnh mặt, “Cậu có ngày hôm nay đều là anh ấy cho cậu. Bây giờ anh ấy muốn lấy lại thứ thuộc về mình thì có gì không được chứ?”
Ảnh Sinh run rẩy chớp mi: “Nhưng mà...” Hắn đã đi theo Ảnh Tế lâu như vậy rồi, sao có thể nói hủy là hủy được ngay chứ?
Ảnh Sinh giơ tay đỡ ngực, mười đầu ngón tay đan vào mái tóc, “Cho nên ngay từ đầu cô đã lựa chọn Ảnh Tế rồi đúng không?”
Rõ ràng hắn và Ảnh Tế giống nhau y hệt, Ảnh Tế còn đối với cô ấy lạnh nhạt như vậy, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn Ảnh Tế.
Thời Sênh trầm mặc không nói gì.
Khóe miệng Ảnh Sinh nhệch ra một nụ cười khổ sở, “Có đôi khi tôi cảm thấy mình chính là Ảnh Tế, nhưng tôi không thông minh được như anh ấy, không giống như anh ấy được sống một cách quang minh chính đại. Tuy anh ấy chưa bao giờ cấm tôi ra ngoài, nhưng mà tôi sợ, tôi sợ những người đó dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi. Tôi chẳng qua chỉ là một người máy thông minh...”
Ảnh Sinh nói luyên thuyên rất lâu. Hắn bề ngoài có vẻ như đang vui vẻ, nhưng trên thực tế trong lòng lại rất sợ hãi. Hắn cố gắng ở bên Ảnh Tế để chứng minh mình có giá trị để tồn tại.
Tâm tính Ảnh Sinh rất đơn thuần, đi đến bước này ngày hôm nay, điều hắn nghĩ ra cũng chỉ là giấu Ảnh Tế đi.
Thời Sênh không tiếp lời, Ảnh Sinh nói mãi nói mãi rồi cũng dừng lại, một mình hắn ngồi xổm trong một góc phòng, bóng đen chiếm quá nửa thân thể hắn, bóng lưng cô độc bất lực không nơi nương tựa.
Thời Sênh chống cằm, ngón tay chốc chốc lại chấm khẽ vào má. Ảnh Tế gối đầu lên đùi cô, hô hấp bình ổn.
Thời gian cứ thế trôi đi, trong không khí dường như vang lên tiếng tích tắc tích tắc.
Cái gì mà dường như, đúng cmnr!
Thời Sênh ôm Ảnh Tế đứng dậy, nhìn về hướng phát ra âm thanh, đó là hướng đi ra ngoài...
Tích tắc tích tắc...
Tích tắc tích tắc tích tắc...
Âm thanh càng lúc càng gấp gáp, từ xa đến gần, giống như vô số tiếng tích tắc đang tụ hợp lại với nhau, chạy điên cuồng về phía họ.
Lòng Thời Sênh trầm xuống, bế Ảnh Tế lên, “Ảnh Sinh, đi thôi.”
Ảnh Sinh cũng phát hiện ra có điều gì không đúng lắm, chạy nhanh đến bên cạnh Thời Sênh, “Đó là cái gì vậy?”
“Có ma mới biết, chạy trước đã.”
Dù sao thì cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.
Lối đi chật hẹt, tiếng tích tắc càng ngày càng dày đặc hơn. Đến cuối cùng bên tai Thời Sênh chỉ còn lại những tạp âm do những tiếng tích tắc kia tụ tập lại thành, màng tai cũng sắp bị chấn động tưởng muốn vỡ ra luôn.
Thời Sênh nhanh chóng biết được những âm thanh đó từ đâu mà có.
Đó là âm thanh những sinh vật sa mạc mang theo.
Đến khi cô biết điều này thì cả lối đi đã nổ tung. Lối thoát bị lửa lớn cuốn lấy, cô buộc phải quay lại.
Lợi dụng những sinh vật sa mạc mang theo thuốc nổ, không cần đoán cũng biết đó là ai, ngoài nam chính ra thì còn có ai có được bản lĩnh lớn như vậy nữa chứ.
Hạ Dạ đang muốn dồn họ vào chỗ chết.
Tiếng phát nổ không ngừng vang lên xung quanh, lửa lớn cuốn lên khắp bốn phương tám hướng, nuốt những người ở giữa lại.
Ảnh Sinh nhìn Ảnh Tế, vô thức đẩy Thời Sênh ra, chặn lại ngọn lửa đang sắp bùng lên. Thời Sênh đụng vào tường, nhưng sau lưng lại giật mạnh đau đớn.
Một chiếc gai độc xuyên thủng bức tường đâm vào lưng cô.
“Tiểu Hoan!”
Ảnh Sinh quay người lại nhìn thấy cảnh này, trong lòng kinh hãi, phi như bay về phía trước, ngọn lửa sau lưng giống như con rắn độc sát sao đi theo hắn, chỉ cần một giây thôi đã có thể hoàn toàn nuốt gọn được hắn.