Boss Là Nữ Phụ
Chương 1927: Sinh tồn trên sa mạc (5)
Chương 1927: Sinh tồn trên sa mạc (5)
Giản Ý bị những người lánh nạn sống sót phấn khích vây quanh, nhất thời không thể thoát ra được. Đến khi cô ta giải thích rõ ràng xong, nhìn sang bên cạnh thì đã không thấy đồ thần kinh kia đâu nữa.
Giản Ý sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi, vội vàng đẩy những người đó ra đi tìm Thời Sênh.
Dưới lòng đất quanh co khúc khuỷu, Giản Ý tìm kiếm rất lâu ở những nơi có người nhưng vẫn không tìm thấy Thời Sênh. Lúc cô ta sắp bỏ cuộc thì cũng tìm thấy người ở sát đường biên.
“Đại tiên... Ở đây rất phức tạp không nên đi linh tinh. Nếu đi lạc mất thì sao chúng tôi tìm được đại tiên đây.” Ý tứ câu nói này của Giản Ý tức là, cô đừng có đi lung tung nữa, sợ chết khiếp đi được ấy.
“Bản đại tiên sao mà lạc đường được chứ?” Sênh làm màu vẻ mặt chán ghét.
Giản Ý: “...” Cô giỏi!!
Đây rốt cuộc là bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện nào trốn ra thế không biết.
“Ta không thích có người quấy rầy, ta sẽ ở đây.” Thời Sênh chỉ vào cánh cửa bên cạnh. Đây có lẽ phòng cảnh vệ, bên trong cài đặt cũng được coi là khá cao cấp, có một chiếc giường nhỏ.
“Trong này...” Giản Ý quay lại nhìn, “Cách nhóm của chúng tôi quá xa.”
Tuy Giản Ý cũng muốn cô cách xa họ một chút, nhưng có đôi khi những thứ nguy hiểm nên giữ lại bên cạnh mình thì sẽ an toàn hơn.
Ai biết được một mình cô ở bên này làm trò gì chứ, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
“Ta ở đây thôi.” Thời Sênh đẩy cánh cửa phòng cảnh vệ ra bước vào.
Giản Ý: “...”
Cô ta thực sự đã hết cách với bà cô tầm thần này rồi.
Thời Sênh kiên quyết muốn ở lại đây. Giản Ý đành phải để mặc cho cô đi, sắp xếp hai người âm thầm trông chừng, đề phòng Thời Sênh làm chuyện gì. Thế nhưng Thời Sênh từ khi đi vào đó vẫn chưa hề ra ngoài.
Giản Ý có lẽ cũng muốn thử thăm dò Thời Sênh, không đưa đồ ăn cho cô, Thời Sênh cũng không ra ngoài. Hình như họ có đưa đồ ăn đến hay không cũng không hề ảnh hưởng gì lắm đến cô vậy.
“Đội trưởng Giản... Cô ta đã ở trong đó gần hai ngày rồi. Chúng ta có cần vào trong đó xem thử không?”
Vẻ mặt Giản Ý có chút khó lường, “Mọi người thử nói xem, cô ta có phải là thần tiên thật không?”
Cả một khoảng thời gian lâu như vậy không ăn không uống gì, trên người cô cũng không có chỗ nào để được đồ ăn. Ngoài là thần tiên ra thì còn có ai có thể làm được như vậy chứ?
“Đội trưởng Giản, cô đừng nghe cô ta luyên thuyên. Trên thế giới này nếu như có thần tiên thật thì chúng ta có như thế này không? Tôi thấy cô ta chính là một kẻ điên!!”
“Đúng đấy, đội trưởng Giản, thần tiên là thứ chỉ có trong truyện cổ tích thôi, sao tồn tại trong thế giới hiện thực được chứ?”
Giản Ý cũng không tin trên thế giới này tồn tại thứ gọi là thần tiên, nhưng mà...
“Chuyện trước đây ở chỗ nguồn nước phải giải thích thế nào? Tại sao cô ta lại có thể khống chế không cho chúng ta vào trong được?”
Mọi người: “...”
Cái này đúng là họ không thể giải thích được.
“Thế giới này đã trở thành như vậy rồi, biết đâu cô ta có năng lực đặc biệt gì đó thì sao? Trước đây chúng ta cũng gặp một người, tuy người như vậy rất ít, nhưng thực tế đúng là cũng có đúng không?” Một người đánh bạo nói.
Đầu mày Giản Ý nhíu chặt lại, trầm tư giây lát rồi nói: “Trước tiên quan sát xem sao đã.”
Lần này họ lại quan sát mất hai ngày, Thời Sênh chỉ đi ra ngoài có một lần. Bao nhiêu ngày liền không ăn không uống, nhưng tinh thần cô vẫn rất tốt, hoàn toàn không hề giống như người đã mấy ngày liền không ăn uống gì.
Giản Ý đã từ bỏ ý định nghiên cứu Thời Sênh. Cô ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm. Cho dù Thời Sênh có phải là thần tiên hay không, thì chỉ cần không gây hại cho họ là được.
...
Thời Sênh ở trong không gian nhỏ chật hẹp đã phát ngán, ra ngoài lượn lờ xem sao.
Người ở bên trong đều rất lạc quan, không giống như đội ngũ trước đây của nguyên chủ, gần như tất cả mọi người đều ảm đạm như sắp chết, nghe theo sự thôi thúc của bản năng nghĩ cách để sống tiếp.
“Tại sao cô lại ở đây?” Âm thanh sắc bén từ một bên khác truyền tới, tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần. Một bóng người xuất hiện trước mắt Thời Sênh. Cô ta dường như muốn giơ tay ra đẩy Thời Sênh. Thời Sênh linh hoạt nghiêng người, tránh khỏi móng vuốt của cô ta.
Đối phương không đẩy được người nên tức giận đùng đùng, “Uất Hoan tại sao cô còn chưa chết? Còn như âm hồn bất tán chạy theo tôi đến đây. Cô có biết xấu hổ không hả!!”
Đó là một cô gái, tuy ăn mặc nhếch nhác bẩn thỉu, nhưng gương mặt thực sự rất ưa nhìn.
Nghe nói trước đây là một minh tinh, cực kỳ nổi tiếng. Chỉ có điều nguyên chủ trước đây chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ này, cho nên không quen biết cô ta.
Chính bởi vì nguyên chủ không quen biết cô ta, cho nên vị đại minh tinh này cứ liên tục đi tìm nguyên chủ gây chuyện. Ở trong đội ngũ, cô ta dụ dỗ mấy người có năng lực vây xung quanh mình. Cô ta muốn dạy dỗ nguyên chủ, đám người đó chắc chắn là không có ý kiến gì.
Trước đây nguyên chủ bị chọn làm vật thu hút đám dây leo kia, có lẽ cũng có công lao của cô ta.
Ừm... cô ta tên là gì ấy nhỉ...
Nguyên chủ vẫn luôn không thể nhớ được tên của cô ta...
“Cô còn chưa chết, sao tôi lại chết được chứ?” Tuy không biết tên cô ta, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến việc làm màu của Thời Sênh, “Đây là địa bàn của cô à? Tôi không đến đây được à?”
Theo những gì cô biết, nơi này là nữ chính làm chủ, ngay cả nam chính cũng không có ở đây.
“Ai cho cô vào đây?” Đại minh tinh trừng mắt lườm, giống như ghét bỏ một thứ xấu xí, “Cô nói cho tôi biết, ai cho cô vào đây? Còn lâu tôi mới ở chung với đồ rác rưởi như cô. Cô nói đi, ai cho cô vào đây hả!!!”
“Thế thì cô có thể đi ra ngoài.” Thời Sênh vẫy tay vẻ mặt vô tội.
Sắc mặt đại minh tinh thoáng chốc trở nên khó coi, vươn bàn tay mảnh khảnh ra, chỉ vào Thời Sênh, không thể tin được gào lên, “Cô bảo tôi ra ngoài sao? Cô dám đuổi tôi ra ngoài sao? Cô là cái thá gì hả?”
Mụ hề này sao vẫn chưa chết hả!!
“Tôi không là cái thá gì cả, dù sao tôi cũng là một con người.” Thời Sênh nhìn lướt trên người đại minh tinh, khóe môi cong lên một nụ cười cổ quái, “Không ngờ cô là cái thá gì đấy.”
“Cô nói ai là cái thá gì hả!!” Đại minh tinh càng gào to hơn.
“Thế cô không phải là cái thá gì hả?”
Sắc mặt đại minh tinh tái xanh, khóe môi cử động mấy cái, nhưng không nói được thành lời. Cô ta chỉ vào Thời Sênh mấy cái, rồi xoay người rời đi.
Thời Sênh tự động phiên dịch mấy cái cử động vừa rồi của cô ta là: Mày cứ đợi đấy mà xem!
Thời Sênh xoa chóp mũi, lúc nào cũng có người dâng đến tận cửa chờ bị đánh, không đánh thì thật có lỗi với sự nhiệt tình của người ta mà.
Thời Sênh đứng nguyên tại chỗ một lúc, ngón tay miết miết, đợi một lát để đánh người, nhưng kết quả đại minh tinh lại không xuất hiện nữa.
Thời Sênh: “...” Đã nói là sẽ dẫn người đến đòi lại thể diện cơ mà?
Sao cô có thể đi luôn như vậy hả?
Không khoa học mà!!
[...] Ký chủ đó chỉ là do cô tự tưởng tượng.
Cũng có lẽ người ta hoàn toàn không hề có ý đó, bị ngược sáo lộ rồi!
Thời Sênh đảo mắt, “Cô ta chắc chắn sẽ lại đến tìm ta gây rắc rối.”
[...] Người khác không tìm cô gây rắc rối thì cô không vui đúng không?
Đồ thần kinh!!
“Đúng đấy, không tìm ta gây rắc rối thì ta làm màu thế nào được. Dù sao thì ta cũng là một người yêu hòa bình, không thèm chủ động đi tìm người khác gây rắc rối.”
[...] Buồn nôn rồi.
Loại người như cô mà cũng có thể nói ra được mấy chữ yêu hòa bình sao. Cô có còn nhớ mấy vị diện cô đã đánh sập trước đây không hả?
“Cũng không coi là sập được, đó chỉ có thể là do lỗi code loạn dữ liệu thôi.” Thời Sênh gật đầu, đúng vậy, chính xác là như vậy đấy.
[Già mồm cãi láo!!] Hệ thống có chút muốn đào tẩu.
“Ngươi cắn ta đi.”
[...] Bản hệ thống không muốn nói chuyện với Ký chủ nữa.