Boss Là Nữ Phụ
Chương 12: Thiên kim hào môn (12)
Chương 12: Thiên kim hào môn (12)
Chương 12 Thiên kim hào môn (12)
Xong việc, ba người Tô Y Y bị xử phạt phải xin lỗi trước toàn trường, lúc ấy năm học cũng vừa bắt đầu.
Tô Y Y tức giận cực kỳ, chẳng phải vì cô ta không dám đắc tội với Hứa Thừa Nguyệt sao? Chỉ bắt nạt bọn họ không quyền không tiền không thế mà thôi!
Ngày đó, chuyện bị rất nhiều người chứng kiến nên cũng có tin đồn truyền ra ngoài rằng Tô Y Y vu oan hãm hại người khác, thanh danh bị ảnh hưởng không nhỏ, lúc đi đường cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ với cô ta, Tô Y Y càng vì vậy mà hận Thời Sênh tới ngứa rang.
Vốn dĩ vì cô ta hay gần gũi với Lăng Hạo nên có rất nhiều sinh viên nữ ghen ghét, việc này vừa xảy ra, Tô Y Y ở trường học bị thiệt thòi không ít, lại đúng lúc Lăng Hạo không ở đây, còn Nam Cung Cảnh lại đi công tác nước ngoài.
Mấy ngày nay, Tô Y Y quả thật là sống rất mệt mỏi.
Còn về Thời Sênh, bởi vì trước đó đã có tin đồn cô bị bao dưỡng nên ai cũng cảm thấy kim chủ sau lưng cô có thế lực rất lớn.
An An và Hạ Ninh cũng vì bị phạt mà càng căm tức Thời Sênh hơn, nhưng cũng chỉ dám công kích bằng ngôn ngữ, bọn họ không muốn một lần nữa bị Thời Sênh gọi luật sư tới xử lý mình.
Thời Sênh gấp rút tìm phòng trọ nên cũng không có thời gian để ý những người này.
Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục phải ở cùng Tô Y Y kia, cô sẽ bị ghê tởm mà chết.
Cũng không biết là do cô vận khí tốt hay thế nào mà đúng lúc có một sinh viên muốn ra nước ngoài du học nên có một chung cư trống cho thuê, ở rất gần trường, Thời Sênh không nói hai lời liền thuê lại, nhưng vì còn phải sửa chữa nên cô vẫn cần ở lại ký túc xá một thời gian.
…
Thời Sênh vừa nộp xong tiền phòng, từ chung cư đi xuống lại gặp hai người cô tuyệt đối không nghĩ tới.
Nam Cung Cảnh ôm Tô Y Y, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Thời Sênh đáy lòng bắt đầu cào tường, xác suất trong chuyện này thế nào mà ở đây cũng có thể gặp phải hai người này, có phải tác giả không dồn nữ phụ vào đường chết thì không thoải mái có đúng không?
“Hứa Thừa Nguyệt, cô cảm thấy cứ như âm hồn không tan thế này có ý tứ gì không hả?” Nam Cung Cảnh lạnh lùng chặn cô lại, cằm hếch lên, dùng tư thái bễ nghễ thiên hạ mà nhìn xuống.
Âm hồn không tan ông nội anh ấy, bà đây buồn nôn cái vẻ mặt của anh.
Thời Sênh quét mắt nhìn Tô Y Y, cô ta như con chim nhỏ dán chặt vào người Nam Cung Cảnh, khóe mắt đầu mày đều đầy vẻ đắc ý.
Nhưng cô ta lại tỏ ra một vẻ nhu nhược, oan ức tới cực điểm nói với Thời Sênh: “Hứa tiểu thư, chuyện lần trước tôi thực xin lỗi. Không phải tôi cố ý đâu, lúc ấy tôi bị đẩy nên hơi choáng váng, không nghĩ sau đó họ lại đổ cho cô như vậy. Sau đó tôi đã xin lỗi cô trước mặt toàn trường rồi, cô hãy tha thứ cho tôi đi…”
Lời nói nghe thật hay nha, đem chính mình trở thành kẻ vô can luôn.
Vừa nghe Tô Y Y nhắc tới chuyện kia, Nam Cung Cảnh càng lạnh lùng hơn, cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Hứa Thừa Nguyệt, cô dọn ra khỏi ký túc xá đi.”
“Nam Cung Cảnh, có phải anh xem quá nhiều phim não tàn rồi không hả?”
Mẹ nó, trường học này nhà anh mở à mà muốn tôi dọn thì tôi phải dọn.
Nam Cung Cảnh ấn đường nhăn lại: “Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.”
“Tôi không khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, nhưng mà cô… bạn học Tô Y Y đây khẳng định sẽ khiêu chiến sự bao dung của anh.” Thời Sênh nhếch miệng cười đến ác liệt.
Tô Y Y ngay từ đầu không phản ứng kịp, chờ đến khi hiểu ra thì sắc mặt đã đỏ lên, không biết vì xấu hổ hay tức giận nữa.
“Hứa Thừa Nguyệt, sao cô có thể không biết xấu hổ như thế hả? Bác Hứa mấy năm nay dạy dỗ cô như thế sao?” Nam Cung Cảnh nổi điên, anh ta chưa bao giờ nghĩ cô gái luôn không ngừng theo đuổi mình, sợ hãi mình lại có thể nói ra được những lời này.
“Tôi cảm thấy tôi còn tốt hơn anh nhiều.” Thời Sênh vẻ mặt vô tội: “Anh xem, tôi cũng không làm cái trò sau lưng vị hôn thê lại lên giường với con khác.”
Lúc ấy bà đây đáng ra phải kêu tất cả mọi người lên xem mới đúng.
Nam Cung Cảnh: “…”
“Hứa tiểu thư, cô thật quá đáng!” Tô Y Y hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu: “Tôi biết tôi và Cảnh ở bên nhau sẽ làm lòng cô khó chịu, nhưng chuyện tình cảm sao có thể cưỡng ép được, rốt cuộc cô muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi?”
“Quá đáng? Nếu cô chưa từng làm thì tôi có thể quá đáng với cô sao?”
Mẹ nó, rõ ràng là các người không chịu buông tha cho bà đây cơ mà.
Tô Y Y nghẹn lời, đôi mắt mịt mờ đầy nước ủy khuất nhìn Nam Cung Cảnh, ý thức bảo hộ trong cơ thể Nam Cung Cảnh lập tức bị kích thích.
“Đủ rồi!” Nam Cung Cảnh trầm giọng quát lên. “Hứa Thừa Nguyệt, lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, tôi không thích cô, cô nên thôi ngay cái trò tìm Y Y gây sự đi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”
Thời Sênh cười nhạt, bảo cô đối diện với Nam Cung Cảnh thì cô thà đi đối mặt với Sở biến thái kia còn hơn.
Sở biến thái này còn tốt hơn so với Nam Cung Cảnh tự cao tự đại này nhiều.
“Đừng tự mình đa tình, Nam Cung Cảnh.” Thời Sênh dừng một chút, ánh mắt khinh miệt dừng lại trên người Tô Y Y: “Ánh mắt của anh… thật sự chẳng ra sao. Trước kia tôi coi trọng anh cũng là vì mắt tôi bị mù. Yên tâm, tôi đã trị cho mắt hết mù rồi, tuyệt đối sẽ không liếc anh một cái nào nữa đâu, tôi sợ mắt bị bệnh lại lắm.”
Tô Y Y thầm hận, người này quanh co lòng vòng mắng cô ta chẳng ra gì.
Nam Cung Cảnh còn đang dừng sự chú ý ở bốn chữ “tự mình đa tình”, trước nay anh ta chưa từng nghĩ nó sẽ được dùng cho chính mình.
Lại còn được nói ra từ cô gái đã từng rất thích mình nữa…
Thời Sênh vòng qua hai người họ, vừa đi vừa phất tay.
“Chú ý Tiểu Bạch Hoa bò lên tường* nha!”
*ý chỉ hồng hạnh vượt tường
Biết Nam Cung Cảnh và Tô Y Y có khả năng sẽ thuê phòng ở cùng nhau nên Thời Sênh bỏ luôn ý định ở tại đây luôn.
Nam Cung Cảnh đã bắt cô phải dọn ra khỏi ký túc xá thì cô càng không thể cho anh ta được như ý.
Thời Sênh trở về phòng, mỗi ngày đều nhìn ba người kia dù hận mình tới ngứa rang nhưng cũng không dám làm gì, tâm tình cô rất vui vẻ.
…
Tô Y Y đêm đó không về, hôm sau mặt mũi đầy ý xuân về phòng, bị An An và Hạ Ninh dò hỏi một phen, cô ta nói có người thân tới thăm nên ở ngoài khách sạn cùng người nhà.
Thời Sênh không cho cô ta chút mặt mũi nào, bật cười một tiếng.
Tô Y Y liền im bặt.
Buổi tối là dạ yến, ba người kia từ chiều đã bắt đầu trang điểm, Tô Y Y không mặc đồ bị đụng hàng với đồ Tiếu Vi đưa tới nữa mà mặc một chiếc váy khác.
Cũng là màu trắng nhưng làn váy dài hơn, nhìn qua có chút tiên khí.
“Y Y thật xinh đẹp, đáng tiếc không thể đi với cậu…” An An vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
“Thực xin lỗi, An An…” Tô Y Y vẻ mặt áy náy, nhưng cẩn thận nhìn có thể thấy trong mắt cô ta đầy vẻ kiêu căng, tự mãn.
An An cười lắc đầu: “Không sao, không sao, cậu với Lăng học trưởng đi chơi vui vẻ nhé!”
Đáy lòng cô ta lại đang ghen ghét tới muốn chết. Cô ta cũng muốn tới tây lễ đường, nói không chừng sẽ là quen được với một người giàu có nào đó.
Hạ Ninh cũng thay đồ xong, ba người giả vờ giả vịt khen nhau một hồi, cuối cùng ánh mắt Hạ Ninh dừng lại trên người Thời Sênh vẫn không hề có động tĩnh gì.
“Hứa Thừa Nguyệt, cô không đi tham gia dạ tiệc à?”
“Không thấy là cô ta không có thiệp mời sao? Không ai mời thì cô ta đi thế nào được?” An An cười nhạo.
“Có thể đi cùng bọn mình tới nam lễ đường mà.”
“Đừng nghĩ nữa, người ta có thân phận gì, sao có thể tới nam lễ đường với chúng mình chứ? Hứa Thừa Nguyệt, nếu không cô mau đi quyến rũ một người đi, nói không chừng có thể tới tây lễ đường đấy, loại sự tình này với cô mà nói dễ như trở bàn tay mà?”
Hạ Ninh và An An kẻ xướng người họa chèn ép Thời Sênh, Thời Sênh gập notebook lại, cười cười nhìn họ: “Đúng thế, đối
với tôi tới tây lễ đường chẳng có gì khó, nhưng đối với các cô mà nói… sợ là đến khi tốt nghiệp cũng chẳng có cơ hội nào.”
Vẻ mặt của An An và Hạ Ninh đều biến đổi, cuối cùng vẫn là An An mạnh miệng đáp: “Nhưng phải dựa vào đàn ông thì có gì đáng đắc ý đâu, còn tưởng mình là cái thứ gì chứ?”
“Còn tốt hơn so với mấy người muốn dựa vào đàn ông cũng không có mà dựa!”
“Không biết xấu hổ!”
“Biết xấu hổ thì sao có thể dựa vào đàn ông?”
…
Cuối cùng An An đành chịu thua, đối mặt với một người vô sỉ, nếu cô không thể vô sỉ hơn cô ta, vậy thì chỉ có thể yên lặng chịu đựng đi.