Boss Hung Dữ: Cả Đời Chỉ Vì Em
Chương 2395: Về nhà
Chương 2395: Về nhà
Đồ ăn và nước ngọt khan hiếm, điều này khiến thể lực của đám binh lính giảm sút rất nhiều. Bọn họ không thể không ra ngoài săn thú, tìm kiếm thức ăn nước uống. Tuy nhiên vì lo lắng đám Lộ Tu Triệt nên bọn họ không dám phân chia lực lượng nhiều, không có nhiều người đi tìm đồ ăn nền thức ăn chỉ tạm gọi là
có.
Lúc chuyển đồ thứ tư được đưa tới, Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm nhân lúc đám binh lính ra ngoài kiểm tra đồ tiếp viện, không để lại nhiều người trông coi, hơn nữa sức chiến đấu suy giảm đáng kể bèn lẻn vào, dẫn cả đám Lộ Tu Triệt ra ngoài.
Sau đó, cả đám bọn họ chạy đến bờ biển mai phục. Lần này nhận đồ là bọn họ phải ra bờ biển, bơi ra tận thuyền để lấy về.
Đến khi đám binh lính đem được nước và đồ ăn về đến nơi mới phát hiện không thấy tung tích tù binh thì nhóm người Nhạc Thính Phong đã cao chạy xa bay ra ngoài biển rộng rồi.
Nhiệm vụ lần này vốn là địch ta đối kháng, tìm cách giải cứu đồng đội và thoát khỏi đảo hoang. Bọn họ đã hoàn thành vô cùng thuận lợi, vô cùng xuất sắc.
Suốt cả quá trình, bọn họ không hề lấy cứng đối cứng với những binh sĩ được rèn luyện với cường độ cao kia, thậm chí đến một vết thương cũng không bị, cứ thế mà giải quyết được mọi vấn đề.
Sau khi trở lại căn cứ, toàn đội của họ được khen ngợi không ngớt. Hơn nữa, đội của họ cũng là đội hoàn thành hết toàn bộ nhiệm vụ một cách xuất sắc nhất. Không một ai bị thương, cũng không bỏ lại bất cứ ai, thậm chí còn nghĩ ra cách đùa bỡn khiến máy binh sĩ vốn vô cùng khó đối phó xoay mòng mòng.
Nhưng đây không phải nhiệm vụ cuối cùng, bọn họ còn tới nửa tháng nữa mới có thể trở về. Nửa tháng còn lại này sẽ phải nhận thêm khảo nghiệm khác nữa.
Nhiệm vụ càng về sau càng khó, nhiệm vụ lần này là đồng đội cùng đối phó với binh sĩ, nhưng lần tiếp theo có lẽ sẽ là đối mặt với kẻ địch thực sự rồi.
Nhưng may mắn là bọn họ không phải là mấy chú chim cảnh trong lồng, nhiệm vụ có khó khăn đến đâu thì bọn họ vẫn có thể vượt qua.
Nửa tháng gian nan cuối cùng cũng chấm dứt, ba người hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi trở về thủ đô. Sau một chuyến xe lửa dài dằng dặc về đến nhà, lớp da trên ba người bọn họ muốn mòn đi vài lượt. Lộ Tu Triệt ghét bỏ nâng tay lên ngửi ngửi mùi trên người mình rồi không ngừng chê bai sao mà thối khắm đến vậy!
“Tớ đây là thiếu gia duy nhất của nhà họ Lộ, tớ chưa từng bẩn đến cỡ này, giờ về nhà, chuyện đầu tiên tớ làm là sẽ đi tắm rửa kì cọ cẩn thận...”
Những người đi qua bọn họ đều không nhịn được mà bịt mũi né tránh. Điều kiện trên xe lửa có hạn nên nhiều ngày nay bọn họ chưa hề được tắm rửa.
Nhạc Thính Phong lườm cậu ta một cái: “Cậu còn định về nhà tắm sao?”
Lộ Tu Triệt kinh ngạc: “Cậu không về nhà tắm sao?”
“Đương nhiên không về nhà tắm rồi, bẩn như vậy thì về nhà kiểu gì?”
Nhạc Thính Phong xách túi đồ khoác lên vai, bước nhanh về phía trước.
Đã hai tháng không về nhà, lần này trở lại thủ đô, tâm tình cậu có chút kích động. Mặc dù muốn nhanh chóng trở về nhà nhưng mà... tốt nhất là tìm chỗ tắm rửa cái đã.
Lâm Trầm đuổi theo: “Chờ tới.”
“Từ từ, chờ tớ nữa, cậu định đi đâu tắm vậy?” Lộ Tu Triệt đuổi theo bọn họ tò mò hỏi.
Nhạc Thính Phong đáp: “Khách sạn”
Lộ Tu Triệt khiếp sợ: “Cậu có tiền đi khách sạn á?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không có!”