Boss Hung Dữ: Cả Đời Chỉ Vì Em
Chương 2387: Động vật th n mềm
Chương 2387: Động vật th n mềm
Việc bắt cua dễ dàng hơn nhiều so với bắt cá. Tuy nhiên vì trời đang dần tối và hầu hết cua đều ẩn mình dưới những tảng đá nên việc tìm bắt cua cũng không hề đơn giản. Tuy nhiên cuối cùng Lộ Tu Triệt vẫn bắt được một ít.
Đến khi Lộ Tu Triệt mang cua về điểm cắm trại thì Lâm Trầm đã nổi lửa lên chuẩn bị nấu nướng. Nhìn ánh sáng từ đống lửa đang bùng lên, Lộ Tu Triệt cuối cùng cũng có cảm giác nhìn thấy hy vọng ở phía trước.
Tuy nhiên...
Câu hỏi đặt ra là: Một con cá, chưa đầy 10 con cua, số đó có đủ để mọi người ăn không?
Đương nhiên là không đủ!
Vì vậy, tất cả mọi người lại nhìn về phía Nhạc Thính Phong.
Tất cả đều dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn cậu: Lão đại ơi, phải làm sao bây giờ?
Nhạc Thính Phong đứng dậy: “Mọi người cứ ăn cua và cá trước. Lâm Trầm, chúng ta vào rừng một chuyến, thử tìm xem có tìm được đồ gì khác để ăn không”
Lâm Trầm gật đầu, tay cầm theo bó đuốc, đứng dậy đi vào rừng cùng Nhạc Thính Phong.
Lâm Trầm nói: “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cần tìm cách săn thú để làm thức ăn.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng vậy, nếu không làm thế thì tất cả chúng ta đều sẽ bị đói, không có đủ thể lực, khi ấy sức chiến đấu cũng sẽ giảm sút, nếu như có tình huống nào bất thường xảy ra thì chúng ta sẽ khó mà ứng phó được”
Khoảng một giờ sau, hai người bọn họ bước ra từ cánh rừng. Lộ Tu Triệt thấy hai người họ ra thì vui vẻ chạy tới: “Hai người tìm được món gì thế? Tớ biết mà, hai cậu mà ra tay thì nhất định sẽ tìm được đồ ăn thôi.”
Lộ Tu Triệt vui vẻ đưa tay ra nhận đồ từ chỗ Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong, nhưng đến khi nhìn thấy đồ ăn là thứ gì, cả đám liền sợ hãi đến mức hét toáng lên một lần nữa. Lộ Tu Triệt vừa hét chói tai vừa lùi lại. Bởi vì đồ mà Nhạc Thính Phong cầm trong tay, tất cả đều là rắn – rắn và rắn. Lộ Tu Triệt sợ rắn, trên đời này thứ mà cậu ta sợ nhất chính là mấy con động vật thân mềm kiểu này, chỉ nhìn thôi đã phát khiếp lên rồi, nói gì đến ăn chứ!
Lộ Tu Triệt lùi ra khá xa rồi nói: “Này, hai cậu bắt rắn về làm gì, đừng bảo tớ là sẽ ăn rắn nhé?”
Lâm Trầm không nói gì, chỉ ngồi xuống, cùng Nhạc Thính Phong bắt đầu lột da rắn.
Nhạc Thính Phong đáp lời: “Chứ còn gì nữa, thịt rắn là đặc sản đó, rất ngon.”
Lâm Trầm cũng gật đầu, đúng vậy, thịt rắn thực sự rất ngon!
Lộ Tu Triệt vẫn ghét bỏ món này mà lắc đầu: “Đừng mà! Tớ không muốn, không muốn...”
Nhạc Thính Phong nhún vai: “Cậu có thể không ăn mà, chỉ cần cậu có thể chịu đựng được việc đói thì không thành vấn đề”
Những người khác chưa từng ăn rắn, tuy rằng bọn họ không đến mức quá đỗi sợ hãi như Lộ Tu Triệt nhưng nếu bắt bọn họ ăn thịt rắn thế này thì bọn họ cũng không thoải mái gì cho cam.
Tốc độ của Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong rất nhanh chóng. Trong vài phút, hai cậu đã lột xong da rắn, vì không có nước ngọt nên chỉ có thể dùng nước biển để rửa sơ, sau đó dùng cành cây xiên qua rồi đặt lên lửa nước.
Mặc dù đám Lộ Tu Triệt đều ra sức kháng cự, nhưng sau khi nướng chín, thịt rắn lại toả ra mùi hương mê người, Lộ Tu Triệt và mấy người còn lại liền chảy nước miếng không ngừng. Cuối cùng, trừ Lộ Tu Triệt ra, tất cả những người còn lại đều buông vũ khí đầu hàng và... lọt hố.
Ai nấy đều vừa ăn vừa tấm tắc khen... ngon!
Lộ Tu Triệt cũng rất muốn ăn, nhưng trong lòng vẫn còn chướng ngại kia.
Cuối cùng, mặc cho Lộ Tu Triệt có ăn hay không thì mọi người đều đã lấp đầy dạ dày của mình.
Nhạc Thính Phong nói: “Tối nay mọi người thay nhau canh gác. Mọi người ngủ trước đi, tớ sẽ gác đến nửa đêm, sau đó đến phiên Lộ Tu Triệt.”