Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 52: Cám Ơn Ông Chủ
Chương 52: Cám Ơn Ông Chủ
Mỗi lần gặp mặt anh, Cố Sơ luôn phải tự thuyết phục bản thân: Anh ta không phải Bắc Thâm, không phải Bắc Thâm… Cảm giác thân thuộc ấy như muốn lấy mạng cô!
Lục Bắc Thần còn tưởng cô sẽ huyên thuyên một tràng giang đại hải, không ngờ mới được một câu cô đã ngừng lại. Thấy ánh mắt cô có một khoảnh khắc dừng lại ở bao thuốc trên mặt bàn, Lục Bắc Thần đã hiểu ra, nhưng anh cũng không công kích, khóe môi rướn lên có phần cố ý, nụ cười mang theo vẻ ngỗ ngược. “Cô không phải là một nhân viên tiếp thị tốt rồi.”
Cố Sơ nghe ra giọng điệu châm biếm ngầm của anh, cố nén giận nói: “Nếu giáo sư Lục không có thành ý mua thuốc thì…”
“Chẳng phải có thể hút thử sao?” Lục Bắc Thần ngắt lời cô.
Ờ…
Cố Sơ hơi đờ ra, rồi phản ứng lại rất nhanh: “Được ạ.”
Lục Bắc Thần gật đầu với cô. Cố Sơ biết anh đã đồng ý thử thuốc bèn cúi đầu bóc một bao thuốc ra. Lục Bắc Thần nhìn cô, động tác của cô rõ ràng không chuyên nghiệp cho lắm, thậm chí tay chân còn hơi luống cuống, mấy sợi tóc trước trán hơi rối loạn khiến người ta nảy sinh một sự kích động muốn được chải lại mái tóc cho cô. Nhiệt độ tối nay hơi nóng, có mấy giọt mồ hôi li ti thấm ướt trán cô. Phải rồi, cô có một vầng trán xinh đẹp đến hoàn hảo, đầy đặn, trắng sáng, không một chút tỳ vết. Lục Bắc Thần từng nghe một câu nói thế này: Những cô gái đẹp thật sự là những người dám để lộ vầng trán của mình ra. Anh biết, cô vẫn luôn đẹp như thế.
Khoảng thời gian trầm mặc ấy rất ngắn ngủi, có thể còn chưa tới một phút nhưng Lâm Gia Duyệt đã thấy hết biểu cảm nhìn Cố Sơ không rời mắt của Lục Bắc Thần, cảm giác bất an từ lúc nhìn thấy cô gái kia như nước thủy triều dâng tràn, từng đợt từng đợt nhấn chìm cô ta.
Cố Sơ lấy một điếu thuốc từ trong bao ra, đưa cho Lục Bắc Thần. Anh đón lấy, ngậm lên miệng nhưng không làm động tác tiếp theo mà chỉ nhìn cô, ngón tay gầy gõ lên mặt bàn theo nhịp. Cố Sơ không biết anh muốn làm gì, chỉ biết đứng tại đó chờ đợi trong im lặng.
Rất lâu sau Lục Bắc Thần mới uể oải lên tiếng: “Châm thuốc giúp khách là công việc cơ bản nhất của nhân viên bán thuốc lá.”
Sắc mặt Cố Sơ cứng đờ, không phải cô không nhận ra anh cố tình gây khó dễ. Lâm Gia Duyệt ngồi bên nhẹ nhàng lên tiếng: “Bắc Thần! Bình thường anh có hút loại thuốc này đâu.” Cô ta luôn nhận thấy bầu không khí có phần kỳ lạ, một mặt cô ta cảm thấy Lục Bắc Thần rất chú ý tới cô bé kia, mặt khác cô ta lại nhận ra anh muốn làm khó cô ấy, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Lục Bắc Thần không lên tiếng, vẫn mải miết nhìn Cố Sơ. Cố Sơ không muốn gây chuyện, cầm bật lửa lên, chủ động châm thuốc cho anh.
Cố Sơ đứng bên chờ đợi, đợi anh lên tiếng. Sau khi rít mấy hơi, Lục Bắc Thần bèn bỏ một nửa điếu thuốc vào gạt tàn. Cố Sơ thấy vậy cũng biết có lẽ là anh không thích, nhưng cũng không hụt hẫng, vốn dĩ cô cũng chẳng chờ mong anh chiếu cố. Người này vì Bắc Thâm mà có thành kiến với cô, đối xử với cô như vậy cũng không có gì đáng trách. Tuy rằng cô không muốn thừa nhận cái chết của Bắc Thâm nhưng qua ánh mắt của người đàn ông này từ lần đầu gặp mặt cho tới hôm nay, không khó nhận ra kỳ thực anh rất hận cô. Anh là anh trai của Bắc Thâm, hận cô… là đáng lắm.
Chỉ có điều, mỗi lần gặp mặt anh, Cố Sơ luôn phải tự thuyết phục bản thân: Anh ta không phải Bắc Thâm, không phải Bắc Thâm… Cảm giác thân thuộc ấy như muốn lấy mạng cô!
“Còn bao nhiêu cây?” Anh hỏi.
Cố Sơ ngẩn người, lập tức trả lời: “Còn… ba cây.”
“Không phải tối nay, là tháng này.” Lục Bắc Thần không vui.
Cố Sơ há hốc mồm, mãi một lúc sau mới đáp: “Có lẽ còn khoảng hơn trăm cây…”
Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn cô: “Được, tôi lấy hết.”
“Gì cơ?” Cùng một câu kinh ngạc, nhưng lần lượt xuất phát từ Cố Sơ và Lâm Gia Duyệt đối diện.
“Bắc Thần, anh mua nhiều thuốc như vậy làm gì?” Lâm Gia Duyệt cố gắng cười hỏi.
Lục Bắc Thần không đáp lại, chỉ nhìn Cố Sơ, hỏi rành mạch từng chữ: “Có-vấn-đề-gì-không?”
Cố Sơ quả thực hơi hốt hoảng, đầu óc choáng váng, mấy giây sau mới buông một câu: “Không có vấn đề gì.” Sau đó, nhận ra mình hơi khác thường, cô hắng giọng, bình ổn lại giọng nói: “Cảm ơn ông chủ!”