Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 49: Đại Pháp Y Hạ Mình
Chương 49: Đại Pháp Y Hạ Mình
Chỗ này đông vui quá, hay là chúng ta cũng nếm thử mấy món trên đường này đi…
Lục Bắc Thần giữ im lặng.
Không hiểu sao, trái tim Lâm Gia Duyệt bỗng đập ‘thịch’ một tiếng. Cô chăm chú nhìn gương mặt nghiêng bình thản của anh, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.
Chiếc xe đỗ lại. Lúc đợi đèn, gương mặt Lục Bắc Thần đặc biệt yên lặng. Lâm Gia Duyệt hồi hộp thấp thỏm, hỏi anh một câu mang tính thăm dò: “Như vậy, được không anh?”
“Anh sẽ ở lại Quỳnh Châu một thời gian, không cần đợi anh.”
Dự cảm không lành cuối cùng đã tràn ra thành họa, Lâm Gia Duyệt thầm cuộn chặt tay lại nhưng vẫn giữ cho giọng nói được bình tĩnh: “Em biết anh trước giờ là một người cuồng công việc, nhưng những chứng cứ cần cho vụ án của Tiêu Tuyết anh đều đã cung cấp cả rồi, việc còn lại chẳng phải đều là của La Trì và mọi người sao? Anh đích thân tới Quỳnh Châu nhận vụ án này là đã không phụ lòng chú Tiêu rồi.”
Sau khi Tiêu Tuyết xảy ra chuyện, cô nghe ngóng được thì ra bố của Tiêu Tuyết đã đích thân gọi điện cho Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thần bèn đồng ý. Lâm Gia Duyệt biết nhà họ Tiêu và nhà họ Lục ít nhiều cũng có mối quan hệ làm ăn qua lại, nhưng việc Lục Bắc Thần không nói năng gì lập tức tới Quỳnh Châu quả thực cũng khiến Lâm Gia Duyệt bất ngờ.
Đèn xanh bật sáng, Lục Bắc Thần khởi động xe.
“Muộn quá rồi, để anh đưa em về, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Gia Duyệt thấy anh có ý né tránh cũng biết không thể dò hỏi được chuyện gì nữa nên đành thôi.
Khách sạn cô nghỉ lại nằm trong khu phố nhộn nhịp, phải đi qua một con đường đầy những món ăn ngon. Giờ này vừa hay là lúc mọi người đã ăn xong bữa chính, muốn ra những quán vỉa hè gọi mấy món nướng lặt vặt, cay cay, gọi mấy cốc rượu, chém đôi ba câu chuyện, thế nên khắp con phố ngào ngạt mùi rượu. Lâm Gia Duyệt chưa bao giờ ngồi ăn ở những nơi như thế này, qua cửa kính xe thấy có vẻ náo nhiệt bèn nói: “Chỗ này đông vui quá, hay là chúng ta cũng nếm thử mấy món trên đường này đi.”
Lục Bắc Thần chỉ mải miết lái xe, đáp: “Em ăn chưa no à?”
“Không phải! Tại em cảm thấy đồ ăn ở đây trông khá ngon miệng.”
“Ăn mấy quán vỉa hè mất vệ sinh lắm.”
Lâm Gia Duyệt cười: “Bắt một đại pháp y như anh hạ mình ăn mấy món này đúng là cũng lạ thật.”
Lục Bắc Thần chỉ cười khẽ, không nói thêm gì, nhưng trông có vẻ vẫn không chịu dừng xe. Lâm Gia Duyệt chẳng qua chỉ muốn được ở cùng anh thêm một lát nữa. Trong một đêm chan hòa ánh trăng như thế này, cô không muốn ăn tối xong lại về thẳng rồi phải tạm biệt Lục Bắc Thần.
Giờ này xe đỗ trên đường không ít, đa phần đều ‘quy hoạch’ đường của xe đạp thành bãi đỗ xe ô tô, chỉ để lại một khoảng trống rất hẹp cho xe bốn chỗ đi qua, thế nên tốc độ chiếc xe của Lục Bắc Thần rất chậm. Anh gần như chốc đi chốc dừng, trước mặt là cả một dải đèn đuôi xe đỏ rực. Anh thử quay đầu chuyển hướng, kết quả bị xe phía trước và phía sau vây chặt.
Vừa thu lại ánh mắt, anh bất giác liếc thấy một cái bóng ngoài cửa một sạp hàng ven đường.
Hơi sững người.
Sau đôi phút trầm tư, Lục Bắc Thần nói: “Em muốn ăn lắm à?”
Lâm Gia Duyệt không biết anh nhìn thấy cái gì, nghe anh hỏi vậy, trong lòng bỗng nở hoa, gật đầu lia lịa. Lục Bắc Thần không nói thêm nữa, đánh tay lái một cái, kiên quyết len ra khỏi làn xe, chiếc xe dịch chuyển. Anh tìm một chỗ trống bên vệ đường để đỗ lại, tắt máy, xuống xe.
Sạp hàng đối diện vẫn còn rất nhộn nhịp, tiếng người huyên náo, bàn này tuy cách bàn kia khá gần nhưng cũng không nghe thấy bàn bên cạnh nói cái gì, đều bị những tiếng ầm ĩ át hết. Lục Bắc Thần chọn một bàn rồi nói: “Ngồi đây đi.”
“Dạ.” Lâm Gia Duyệt rất vui, ngồi xuống đối diện với anh, sau đó giơ tay gọi ông chủ: “Cho gọi món!”
Ông chủ thắt chiếc tạp dề lem đầy dầu mỡ, bận đến tối tăm mặt mũi liên tục trả lời, rồi vứt một tờ thực đơn tới: “Xem trước đi đã.”
Lâm Gia Duyệt phì cười. Cô quả thực chưa bao giờ gặp kiểu gọi món ‘lạnh nhạt’ thế này, vừa lật thực đơn vừa hỏi Lục Bắc Thần: “Anh muốn ăn gì?”