Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 26: Cậu Lạ Lắm
Chương 26: Cậu Lạ Lắm
“Cuối tuần cậu có việc gì?” | “Hẹn hò.”
Biểu cảm của Lục Bắc Thần vẫn điềm nhiên như nước từ đầu tới cuối. Chỉ có điều anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía La Trì, khóe môi lúc này mới cong lên rất nhạt nhòa. Anh nói: “Bây giờ cậu đã hiểu rõ tại sao tôi thích làm việc một mình rồi chứ?”
La Trì đương nhiên không biết anh đang định làm gì nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được tiếp theo đây sẽ chẳng có lời nào tốt đẹp. Quả không sai, Lục Bắc Thần lãnh đạm bổ sung một câu: “Vì một khi đồng đội là người có thị lực kém thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới hiệu suất công việc.”
Nghe xong, La Trì lập tức phì cười thành tiếng rồi vội vàng ngưng bặt. Khi nhìn lên pháp y Lưu, sắc mặt anh ta đã tái xanh. La Trì cũng hiểu ra ý của Lục Bắc Thần, lấy “thị lực kém” để ám chỉ anh ta làm việc không phân biệt rõ thứ chính và thứ yếu. Anh ta nhất thời có chút bực tức nhưng lại không dám quá lộ liễu: “Giáo sư Lục! Cấp trên rất coi trọng vụ án này. Tôi chỉ không muốn có bất kỳ manh mối nào bị bỏ sót từ phía pháp y.”
Lục Bắc Thần đút tay vào túi quần, từ tốn đáp: “Nếu đây chỉ là một vụ án nhỏ thì còn không đáng để tôi đích thân ra tay.”
Pháp y Lưu bị anh chặn họng, nhất thời không biết nên nói sao. Lục Bắc Thần nhìn về phía anh ta, cười mà như không cười: “Có lẽ pháp y Lưu cho rằng tốt nhất tôi cũng phải liệt kê rõ ràng từ lúc sinh ra tới bây giờ nạn nhân đã uống những loại thuốc gì? Từng tiêm vào những đâu? Hoặc là đã từng trẹo chân hay ngã lộn nhào ở những đâu?”
Pháp y Lưu há hốc miệng: “Ý của tôi là…”
“Từ tình trạng xương ngón chân trái của tử thi có thể thấy vết rạn là do tự tổn thương sau đó lành lại. Từ mức độ lành lặn có thể nhận ra ít nhất đã bị thương từ năm, sáu năm trước. Pháp y Lưu! Anh định bắt tôi liệt kê cả điểm này vào trong báo cáo? Muốn chứng minh điều gì đây? Chứng minh năm, sáu năm trước khi nạn nhân còn chưa có danh tiếng, hung thủ đã ủ mưu giết cô ấy? Anh cũng là pháp y, lẽ nào không nhận ra sự khác biệt của vết thương do chính mình gây ra và do ngoại lực tác động sao?” Lục Bắc Thần trầm tĩnh lại, nhấn mạnh từng chữ một.
La Trì đứng bên cạnh lại làm “sứ giả hòa bình”: “Ấy, mọi người đều vì vụ án cả mà, có suy nghĩ có ý kiến là chuyện hết sức bình thường. Như vậy rất tốt. Có lúc sẽ tìm ra được manh mối của vụ án từ những cuộc tranh luận đấy.”
Pháp y Lưu có vẻ gượng gạo, sau khi cười lớn mấy tiếng rồi bỏ đi. Lục Bắc Thần quay người đi xuống tầng. La Trì thấy vậy vội vàng theo sau: “Tôi phát hiện con người cậu rất khó hòa hợp đấy. Nói gì thì nói, pháp y Lưu cũng đã có thâm niên làm việc mười mấy năm trong cơ quan này. Cậu không thể nể mặt anh ấy một chút sao?”
“Phá án cần cái đầu, sao lại cần tới cái mặt?” Lục Bắc Thần cười khẩy, buông một câu.
La Trì vò đầu: “Giời ạ! Giờ đang ở trong nước, tóm lại không thể giải thích rõ bằng một, hai câu được.”
“Không nói rõ được thì khỏi nói nữa.”
“Vậy cậu cũng phải giải thích một chút với tôi đi chứ?” La Trì không bỏ cuộc.
Lục Bắc Thần lập tức dừng bước. La Trì suýt chút nữa thì đâm sầm vào anh.
“Cảnh sát La vĩ đại! Câu nói này của cậu nghe như oán phụ ấy.”
La Trì vừa nghe xong, lập tức giơ nắm đấm lên khuơ khuơ trước mặt anh: “Đừng tưởng tôi không nỡ đánh cái mặt này của cậu nhé!”
Lục Bắc Thần rướn môi cười, tiếp tục tảng lờ anh ấy.
“Với kinh nghiệm nhiều năm điều tra của tôi, trong vụ án của Tiêu Tuyết, cậu lạ lắm.” La Trì đuổi theo, đi song song với anh: “Tôi cũng chỉ vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cậu và trưởng phòng. Thì ra cậu chủ động nhận vụ án của Tiêu Tuyết. Theo tôi được biết, năm ngoái ở Mỹ có một lãnh đạo trong giới chính trị muốn bỏ ra một số tiền lớn mời cậu về giúp đỡ phá án cậu cũng không màng. Giờ cậu thậm chí lại thoái thác buổi giảng ở đại học Yale để cất công tới Quỳnh Châu nhận vụ án của Tiêu Tuyết, không đơn giản.”
Lục Bắc Thần chỉ khẽ cười, không đáp lại. La Trì huých bả vai vào người anh một cái, nét mặt chuyển sang vẻ khổ sở: “Cậu nói cho tôi biết đi mà, thỏa mãn cái tính tò mò của tôi một chút.”
Ai ngờ, Lục Bắc Thần vốn dĩ không mắc lừa anh ấy. Anh ném lại bốn chữ: “Không thể tiết lộ!”
La Trì gần như phát điên. Loại người cứng mềm đều không chịu như Lục Bắc Thần đúng là hiếm gặp. Anh ấy suy nghĩ rồi nói: “Không nói nữa, không nói nữa! Cậu xem, chúng ta đều lần đầu tiên tới Quỳnh Châu, ngày mai…”
“Cuối tuần đứng tới làm phiền tôi.” Lục Bắc Thần chặn lại những lời anh ấy muốn nói.
La Trì chớp chớp mắt: “Cuối tuần cậu có việc gì?”
“Hẹn hò.”
“Hẹn… Hẹn hò?” La Trì sửng sốt, lập tức phản ứng lại, vỗ vào đầu: “À, tôi hiểu rồi. Có phải cậu định cùng cô Lâm…”
“La Trì! Nếu cậu thất nghiệp nhất định phải nói với tôi đấy.” Lục Bắc Thần dừng lại, nhìn anh ấy, nói một cách nghiêm túc.
La Trì ngơ ngẩn, chỉ tay vào mình: “Tôi á? Thất nghiệp?”
“Phải! Nếu cậu thất nghiệp tôi sẽ giới thiệu cho cậu một công việc còn tốt hơn.” Lục Bắc Thần dịu giọng nói: “Tôi và tổng giám đốc báo giải trí phương Nam cũng từng có duyên gặp mặt, giới thiệu cậu tới đó làm chắc không thành vấn đề. Quan trọng là, cậu cực kỳ phù hợp.” Dứt lời, anh vỗ vai La Trì, sau đó bỏ đi thẳng.
La Trì đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, cuối cùng cũng bừng tỉnh, tức lộn ruột: “Lục Bắc Thần! Có ai chửi người không cần nói tục như cậu không hả?”