Bách Luyện Thành Thần
Chương 15: Khiêu khích
La Chinh cũng có nghĩ rằng, sau khi tiến vào Thanh Vân Tông rồi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gặp phải La Phái Nhiên mà thôi. Nhưng, La Chinh không ngờ là lại gặp sớm đến như vậy, ngay tại chỗ báo danh tham gia Thử Luyện này, thậm chí còn chưa có tham gia khảo hạch.
Nghe giọng điệu của La Phái Nhiên, hẳn là đã biết chuyện đại náo trong ngày Tộc Luyện, phế bỏ La Thừa Vận.
- Ai mà chẳng mong muốn có thể tiến vào Thanh Vân Tông? Ngươi vào Thanh Vân Tông, ta cũng vậy!
La Chinh lạnh nhạt nói.
La Phái Nhiên cười "ha ha" hai tiếng rồi nói:
- Ngươi, tên nghịch tử của gia tộc! Còn muốn tiến vào Thanh Vân Tông sao? Quả thật là người si nói mộng! Hôm nay ta sẽ phế bỏ ngươi ngay tại đây!
Lời vừa dứt, trên người La Phái Nhiên liền phát ra quang mang tử sắc có chút chói mắt, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, từng bước từng bước tiến về phía La Chinh.
La Chinh hừ lạnh một tiếng. Cơ bắp toàn thân liền siết chặt lại, bước vào trạng thái phòng bị. Thực lực của La Phái Nhiên xem lại có tiến cảnh. Nhưng, La Chinh hắn cũng không phải chỉ dậm chân tại chỗ. Ngay cả Tà Lang, là cường giả Bán Bộ Tiên Thiên cũng chết ở trong tay hắn. Một La Phái Nhiên này làm sao để có thể bắt hắn đây?
Nhưng vào lúc này, một người đệ tử mặc áo bào đen lại kéo tay La Phái Nhiên lại, nói:
- Phái Nhiên huynh, nơi này là tông môn của Thanh Vân Tông, nên chú ý quy củ một chút. Cẩn thận môn quy.
Người đệ tử kia vừa nói xong, La Phái Nhiên liền cau mày. Nghe được hai chữ "Môn Quy" này, hiển nhiên ít nhiều vẫn có chút cố kỵ. Trong lúc nhất thời, có chút do dự.
Vào lúc này, trong đám đệ tử nội môn, có một người thiếu niên, mặc mày tràn đầy quý khí, bước ra. Mọi cử động đều lộ ra một loại khí chất cao quý, hẳn là nhân vật trọng yếu trong nhóm người này. Hắn nói:
- Phái Nhiên, người này có thù oán với ngươi sao?
La Phái Nhiên đối với người này cực kỳ cung kính, hắn gật đầu nói
- Đúng vậy, tên này là là nghịch tử của gia tộc ta. Với tư cách thiếu gia chủ của La gia, ta phải thanh lý môn hộ!
- Được rồi, môn quy của Thanh Vân Tông tuy nghiêm khắc, nhưng tên tiểu tử này chỉ mới báo danh mà thôi, ngay cả Thử Luyện còn chưa có tham gia, cũng không tính là sát hại đệ tử của tông môn, Vương Nhất Định ta vẫn có thể châm chước cho qua.
Người gọi là Vương Nhất Định kia lạnh nhạt nói, câu nói đầu tiên mà người này nói ra cũng là câu nói quyết định tính mạng của La Chinh!
La Phái Nhiên vốn muốn động thủ, lại vừa nghe Vương Nhất Định nói vậy, liền bỏ đi ý định này. Vương Nhất Định này là quý nhân của La Phái Nhiên hắn, nhân tình của người này đối với La Phái Nhiên rất đáng quý. Hắn cảm thấy không cần phải lãng phí nhân tình này vào tên La Chinh kia. La Phái Nhiên nói:
- Không vội, không vội. Ta liền xem xem, tên tiểu tử này liệu có thể tham gia khảo hạch của Thanh Vân Tông hay không? Nếu như không được, vậy giết hắn cũng chỉ như giết một con kiến mà thôi. Còn nếu như có thể tham gia khảo hạch, vậy cũng còn khá nhiều cơ hội để ta tay. Cũng không cần gấp gáp làm gì.
Ngay sau đó, La Phái Nhiên liền quay đầu lại nhìn La Chinh nói tiếp:
- Để cho ngươi sống lâu thêm một chút cũng tốt. Cái mạng nhỏ này của ngươi, ta nhất định phải thu.
Vào lúc này, lại đến lượt La Chinh nở ra nụ cười, mạnh mẹ chỉ thẳng vào mặt của La Phái Nhiên:
- Ha ha ha ha, La Phái Nhiên ngươi, nói chuyện khoác lác như vậy không sợ người đời cười chết sao? Không biết liệu người của La gia có nói thật cho ngươi biết hay không! Ngay cả La Tuấn Dật cũng thua ở trên tay ta, ngươi thì có tư cách gì mà muốn mạng của ta?
Sau khi nói xong, khí thế quanh thân La Chinh trong nháy mắt bạo phát lên. Trải qua rèn luyện, lại bị Chân Hỏa nung nóng mười canh giờ, độ cường hãn của thân thể hắn đã đạt tới cấp bậc của Huyền Khí trung phẩm.
Mặc dù hiện tại chỉ là Luyện Tạng Cảnh, những cỗ khí thế này lại hết sức khí phách. Cỗ khí thế này trông như thực chất, khí tức phô thiên địa cái phóng lên. Giờ khắc này, ngay cả hô hấp La Phái Nhiên cũng cảm thấy hết sức khó khăn.
Đối mặt với khí thế kinh thiên này của La Chinh, sắc mặt La Phái Nhiên có chút khó coi. Hai ngày trước, La gia dùng bồ câu truyền tin đến, nói giản lược chuyện xảy ra trong La gia nói qua một lần. Trong thư chỉ nói đến việc La Chinh phế bỏ La Thừa Vận mà thôi, cũng chẳng thấy đả động gì đến việc đánh bại La Tuấn Dật.
“Cách đây không lâu, La Chinh cùng lắm mới chỉ là Luyện Nhục Cảnh mà thôi. Sao giờ lại bạo phát ra khí thế cường đại như vậy?”
Vốn La Phái Nhiên cảm thấy khá tự tin vào bản thân. Hắn đã phục dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, tốc độ tu luyện giống như được Thần trợ giúp vậy. Làm quen được với quý nhân Vương Nhất Định này, lại còn có thể một bước lên trời, trở thành đệ tử nội môn, loại biến hóa này quả thực là nghiêng trời lệch đất.
Chẳng hạn như tên La Chinh này, đã bị hắn bỏ lại sau lưng một khoảng cách rất xa rồi. Dù là chỉ nhìn thôi cũng chẳng còn thấy hứng thú gì nữa.
Trong thư nói rằng, hiện tại La Chinh đã chết rồi. Đối với việc này La Phái Nhiên cũng chỉ xem như là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi, cũng chẳng đáng để tâm đến.
Thế nhưng, La Phái Nhiên nào có thể ngờ rằng, La Chinh, người mà gia tộc nói là thông báo chết, lại vẫn đường đường chính chính xuất hiện ngay trước mắt hắn như vậy. Mà từ cỗ khí thế phát ra trên người La Chinh, thực lực tên này vậy mà lại đột nhiên tăng mạnh như vậy, tựa hồ cũng chẳng thua kém hắn là bao!
Đối mặt với cỗ khí thế của La Chinh, sắc mặt những đệ tử nội môn bên cạnh La Phái Nhiên đều trầm xuống.
Không nói đến việc hiện tại La Chinh còn chưa phải là đệ tử của Thanh Vân Tông, cho dù hắn có thành công thông qua khảo hạch, bước vào Thanh Vân Tông đi chăng nữa, thì cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, có tư cách gì mà lại dám đứng trước mặt đệ tử nội môn hung hăng càn quấy?
Loại người không biết trời cao đất dày như tên tiểu tử này, cũng chỉ có thể dùng quyền cước để giáo huấn mà thôi, phải để cho hắn thấy rõ hiện thực là như thế nào.
Đám đệ tử nội môn nhất thời đều tiến tới trước, hiện tại, Vương Nhất Định chính là trung tâm của đám đệ tử này.
Vương Nhất Định cười cười, vẫn là dáng vẻ hời hợt kia, quay đầu nhìn La Phái Nhiên, nói:
- Phái Nhiên, La gia không ngờ còn có con chó này, trông có vẻ khá dữ dằn đấy. Còn chưa động thủ sao, chờ cái gì nữa?
Vương Nhất Định vừa nói xong, La Phái Nhiên liền chuẩn bị động thủ.
Nhưng vào thời khắc này, trong Thanh Vân Tông đột nhiên có một vệt sáng lập loè xuất hiện, một cỗ Phi Thiên Liễn bay tới.
Bên trên Phi Thiên Liễn có hai người thân mang giáp đang đứng, không ngừng dò xét xung quanh.
- Giám sát viên.
Một tên đệ tử nội môn nói.
La Phái Nhiên nhìn lên Phi Thiên Liễn ở trên bầu trời, sắc mặt có chút khó coi. Thanh Vân Tông, môn quy sâm nghiêm, dưới tình huống bình thường nghiêm cấm đệ tử ẩu đả lẫn nhau.
Nhưng mà, trong tông môn lại có nhiều đệ tử như vậy, mỗi người ai cũng cần phải tu luyện võ đạo của mình, loại chuyện này cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi được. Cho nên, chỉ cần không để giám sát viên bắt được, trong trường hợp thông thường, cũng sẽ mắt mở mắt nhắm mà cho qua.
Phi Thiên Liễu dừng lại phía trên đỉnh đầu của mọi người, đám người La Phái Nhiên lúc này cũng không định động thủ nữa.
Vương Nhất Định hướng về phía La Chinh cười lạnh một tiếng, sau đó vỗ vỗ bả vai La Phái Nhiên rồi chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang rời đi.
La Phái Nhiên tức thì nhìn La Chinh rồi nói:
- Coi như hôm nay vận khí của ngươi tốt. Chỉ là, nếu như ngươi đã đến Đế Đô, dù ngươi có tiến vào được Thanh Vân Tông hay không, cũng chẳng thể sống mà rời đi được đâu. Tha cho tên ti tiện ngươi sông thêm vài ngày. Ta cũng chẳng vội làm gì, vẫn còn nhiều thời gian! Nếu như sợ, tốt nhất nên tìm một nơi nào đó vắng vẻ rồi uống thuốc độc tự sát đi. Lựa chọn duy nhất của ngươi cũng chỉ có cái chết mà thôi!
Nói xong, La Phái Nhiên mới cùng với đám đệ tử mặc áo bào đen đi rời đi, bước theo sau Vương Nhất Định.
Sau khi đám đệ tử kia hoàn toàn rời đi, Chờ đến đám kia áo đen đệ tử hoàn toàn sau khi rời đi, Mạc Xán đang đứng ở đằng xa mới chậm rãi bước tới, trên mặt tràn đầy vẻ bội phục, nói:
- La Chinh, ngươi cũng quá bá đạo đi. Coi là đệ tử ngoại môn cũng không dám đụng những tên đệ tử nội môn kia. Người vừa mới báo danh xong, liền dám gây xung đột với bọn họ rồi.
Ngoại trừ Mạc Xán ra, cũng không thiếu người đến đây báo danh nhìn La Chinh với ánh mắt khác thường. Một vài người cảm thấy La Chinh lỗ mãng, cũng có người cảm thấy La Chinh có dũng khí. Nhưng, phần lớn đều cho rằng, La Chinh còn chưa vào cửa của Thanh Vân Tông mà đã đắc tội với đệ tử nội môn, không thể nghi ngờ là tự đi tìm đường chết.
La Chinh cười khổ một cái, liệu có ai muốn vô duyên vô cớ đi đắc tội với người khác không? Đặc biệt là ở những nơi như đại tông môn này. Ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây. Một tên thiếu gia bị mất đi địa vị tại một tiểu gia tộc như hắn, căn bản cũng chẳng tính là cái gì, biện pháp tốt nhất chính là ẩn nhẫn khổ tu mà thôi.
Nhưng mà, đối với La Chinh,cái khác có thể nhịn, nhưng với tên La Phái Nhiên này, hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được. Nghĩ đến cái chết của phụ thân, La Chinh đêm cũng chẳng thể ngủ say giấc được. Nếu như La Chinh hắn đem cừu hận này nhẫn nhịn, vùi lấp đi, vậy thì cũng thật uổng cho công sinh thành của phụ thân hắn rồi!
Mạc Xán cũng là người trong một gia tộc, nhìn thấy dáng vẻ của La Chinh, lại nhớ lại đối thoại giữa La Chinh và người nọ, hắn cũng đã đoán được bảy, tám phần. Việc này hơn phân nửa hắn là phân tranh trong tộc, Mạc Xán hắn cũng không nhiều lời, nhưng vẫn đến nhắc nhở La Chinh:
- Trong đám đệ tử nội môn vừa rồi, ngươi nên chú ý người ở phía sau cùng.
- Người nọ rốt cuộc là ai?
La Chinh cũng chú ý tới cái người được gọi là Vương Nhất Định kia. La Phái Nhiên luôn cung kính đối với người này, mà người kia cũng hời hợt, không coi người khác ra gì.
- Nếu ta đoán không lầm, thì người kia hẳn là đệ tử của Vương gia sĩ tộc.
Mạc Xán nói.
Sĩ tộc đệ tử?
Khó trách La Phái Nhiên lại có thể mặc vào áo bào đen, trở thành đệ tử nội môn của Thanh Vân Tông, chắc có lẽ là nhờ vào đệ tử của sĩ tộc.
Phải biết rằng, tồn tại của sĩ tộc trong đế quốc chính là đặc quyền giai cấp chân chính, có một vài đặc quyền thậm chí còn trực tiếp ghi vào bên trong luật lệ của Đế Đô.
Chỉ là, cho dù là như vậy, muốn La Chinh ngoan ngoãn cúi đầu cũng là chuyện không thể nào. Nếu như phiền toái này thực sự tìm tới hắn, vậy hắn cũng chỉ còn cách liều mạng mà thôi.
Sau khi rời Thanh Vân Tông, La Chinh tạm thời tìm một quán trọ để ở.
Đế Đô quả nhiên khác với Sùng Dương Quận, cơ hồ giá cả của tất cả các mặt hàng đều đắt hơn gấp hai đến ba lần. Chỉ là, La Chinh lấy đi nhẫn trữ vật của Tà Lang, thu hoạch cũng tương đối khá. Chỉ nói riêng Phương Tinh Thạch thôi, cũng đã có giá trị khổng lồ rồi. Một Phương Tinh Thạch, dù có mua mười quán trọ như này cũng còn dư.
Ban đêm, La Chinh thổi tắt đi ánh lửa phía trên đèn cầy, ngồi xếp bằng trên giường, cũng không có ngủ.
Tâm niệm vừa động, liền lấy cây chùy to màu máu trong giới chỉ ra, để ở trước mặt mình.
Trước đây, hắc hỏa ở bên trong lò luyện trong đầu La Chinh không hiểu sao lại bay ra ngoài thôn phệ thanh Nghiệp Hỏa Kiếm đi, sau đó liền thắp sáng lên một miếng vảy rồng, làm cho lực lượng của hắn được gia tăng rõ rệt. Nếu như có thể thắp sáng mảnh long lân thứ hai, nói không chừng thực lực sẽ lại tăng thêm không ít.
Vốn là vấn đề này cũng không nhất thiết phải lo lắng như vậy, chỉ là, hôm nay gặp La Phái Nhiên, trong nội tâm La Chinh bỗng sinh ra một cảm giác nguy cơ.
Cũng không có cách nào khác, hắn cũng chẳng có nơi này để dựa vào. Gia tăng thực lực của bản thân chính là biện pháp duy nhất của La Chinh hiện giờ.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, La Chinh liền nhắm mắt lại, bước vào thiền định, cố gắng tiến nhập vào cái lò luyện trong đầu kia.
Lần cuối cùng hắc hỏa xuất hiện, đã đem Nghiệp Hỏa Kiếm của Tà Lang luyện hóa đi, thành nước thép tinh hoa.
Lần này, hắc hỏa liệu có thể xuất hiện lần nữa hay không, La Chinh cũng không có nắm chắc cho lắm.
Lò luyện khổng đồ phiêu du, lặng lẽ lơ lửng trong đầu, không có bất kì một động tĩnh gì. Tâm thần của La Chinh dần dần tiến tới gần, cố gắng đánh thức lò luyện kia.
Thế nhưng, sau khi vòng vo quanh lò luyện hai vòng, vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
“Phải làm sao mới có thể thức tỉnh cái lò luyện này đây?”