Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou
Chương 7: Người bên trong Golem
Trong một căn phòng nọ, ánh sáng nhợt nhạt phát ra yếu ớt từ những bức tường, gần đó in lên hình bóng của ba người. Đó là Hajime, Yue và Shia.
Yue đang ở bên phải Hajime, trong khi Shia thì ở bên trái, họ đang ngồi tựa vào vai cậu. Mặc dù im lặng bao trùm căn phòng, nhưng nếu ai đó lắng tai nghe thì vẫn nhận thấy những âm thanh ‘suu- suu-’. Đó là tiếng thở của Yue và Shia. Cả hai đang ôm lấy tay Hajime và dùng vai cậu thay cho gối.
Hôm nay đánh dấu một tuần tròn kể từ khi Hajime và nhóm của cậu bước chân vào mê cung Raisen. Trong khoảng thời gian đó, vô số những cái bẫy và mấy lời thoại khó chịu cứ liên tục bào mòn sức lực và tâm trí họ. Họ đã trở lại điểm bắt đầu bảy lần, bị tấn công bởi những cái bẫy chết người 48 lần, và những cái bẫy tầm phào khác 169 lần. Mặc dù ban đầu trong lòng ba người ngập tràn tức giận với Miledi, nhưng sau bốn ngày thì có vẻ như trạng thái tinh thần của họ đã trở thành kiểu “Cái gì đến thì cứ đến, chả quan trọng nữa~”
Họ có nguồn thực phẩm dư dả, và đặc tính cơ thể ba người khiến cho họ sẽ không dễ gì mà chết được là cái may trong số những cái rủi. Hiện tại, ba người họ đang nghỉ ngơi sau một quãng thời gian dài di chuyển, tìm kiếm đầu mối. Kết quả là, họ đã hiểu được mô hình của kết cấu chuyển đổi. Sử dụng “đánh dấu”, họ có thể xác nhận chỗ mà những tảng đá được xếp lại.
Hẳn là từ giờ trở đi sẽ có tiến triển. Trong khi cậu nghĩ thế, Hajime quay sang hai cô gái đang ngủ bên cạnh.
“Họ ngủ thật thoải mái…… không phải đây là một Đại Mê Cung sao?”
Lời thì thầm của Hajime lẫn với tiếng cười gượng vọng lại. Cậu đã thức một khoảng thời gian dài để canh chừng. Hajime lặng lẽ rời cánh tay bằng cách nào đó đã bị ôm lấy của mình ra, và xoa mái tóc Yue. Một nụ cười dịu nhẹ hiện lên. Đôi mắt Hajime cũng nhẹ nhàng trở về trạng thái trước đó của chúng.
Tiếp đó, cậu quay sang nhìn Shia ở bên cạnh. Cô ấy chảy đầy nước dãi lên vai Hajime trong khi cử động cái miệng “munya munya”, và đó quả thật là một vẻ mặt buông xoả. Cậu ngớ rằng cô ấy cũng muốn được xoa đầu, nên cậu lặng lẽ xoa xoa mái tóc của Shia. Ngay lập tức, cậu cảm thấy được sự mềm mượt của đôi tai thỏ. Cùng với đó cô ấy lộ ra nét mặt thư thái mà cô không hề biểu hiện ra ngay cả dưới tình cảnh bình thường. Đó quả thật là một nét mặt nhẹ nhõm. Đa phần nó chỉ xuất hiện khi Hajime là người canh gác, chà, có thể nói rằng cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi có Hajime bên cạnh.
Hajime nhẹ nhàng xoa mái tóc màu xám pha chút xanh dương của cô ấy, cũng như đôi tai thỏ, đồng thời biểu hiện một vẻ mặt phức tạp.
“Thiệt tình, người như tôi thì có gì tốt……để mà cô theo tôi chứ, thậm chí tới tận đây……”
Cậu nhìn Shia với ánh mắt dịu dàng trong khi buông ra những lời tự hạ thấp bản thân. Thứ mà Shia theo đuổi có thể so sánh với những cảm xúc mà Yue có. Ngay cả vậy, thái độ tích cực của Shia, sự vui vẻ của cô, và cái cách mà cô hét lên rằng mình sẽ không bao giờ từ bỏ… thu hút mạnh mẽ ý thích của Hajime. Kết quả là, cái xoa đầu của cậu càng dịu dàng hơn. Và, ngay lúc đó, Shia đang “munya munya”, bắt đầu nói mớ.
“Munya……Au……Hajime-san, gan quá đi à, dám làm chuyện đó ở ngoài thế này~,…… mọi người sẽ thấy mất~”
“……”
Hajime đang nhìn cô với đôi mắt dịu dàng ngay lập tức tắt đi nụ cười. Cậu nhẹ nhàng di chuyển hai tay để bóp mũi Shia và bụm miệng cô lại. Vẻ mặt thư thái của Shia dần chuyển thành vẻ khổ sở, nhưng cậu không quan tâm mà vẫn tiếp tục.
“Nn~, nn? Nnh~!? Nnn-!! Nn!! Puhah! Haa, haa, a-anh đang làm gì vậy chứ!? Mặc dù đó cũng là tấn công trong khi em đang ngủ nhưng mà nó nhầm nghĩa rồi!”
Shia đang thở hồng hộc “zeha zeha”, thức dậy và phản đối dữ dội, Hajime quay về phía cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Gì cơ? Trong đầu cô, tôi là thể loại biến thái nào vậy hả!? Cô làm gì ở ngoài cơ? Hửm?”
“Eh?...... hah, đó là mơ thôi mà!? Tại sao vậy~, mặc dù cuối cùng thì Hajime-san cũng trở nên dere, không thể kiềm nén cảm xúc dâng trào và sự e lệ của em mà quằn quại xung sướng vì những lời nói đó, cuối cùng quyết định công kh- hebuh!?”
Không thèm lắng nghe từ nào cả, Hajime dồn sức búng trán cô. Shia ngửa mặt lên trời do tác động mạnh, và đầu cô đập vào bức tường cứng đằng sau; dẫn đến kết quả cô ngồi ôm đầu với đôi mắt ngấn lệ. Như dự đoán, tính cách trơ trẽn của cô ấy vẫn không dứt được.
Trong khi xoa xoa đằng sau đầu, Shia lẩm bẩm, “Bằng cách nào đó mà em cảm thấy hình như chuyện gì tốt đẹp đã xảy ra, nhưng mà có phải đó chỉ là do em tưởng tượng không?” Có lẽ, cô ấy đã vô thức cảm thấy Hajime xoa đầu mình. Tuy nhiên, bởi vì cậu biết cô ấy sẽ kích động lên nếu biết sự thật, Hajime quyết định phớt lờ cô ấy.
Bởi vì Shia đã thức (mặc dù bằng vũ lực), Hajime nhẹ nhàng lay Yue dậy. Yue “……Nn u…… Au?”, buông ra giọng điệu dễ thương đó khi chầm chậm mở mắt. Rồi, với một vẻ ngơ ngác cô nhìn lên và xác nhận rằng Hajime ở đó, một lần nữa, cô chùi miệng vào vai Hajime, rồi lặng lẽ rời khỏi cánh tay cậu và thẳng người dậy.
“Uu, Yue-san dễ thương quá…… đây mới là cách mà một cô gái thức dậy~, so với cô ấy thì em…”
Shia lần này bắt đầu trở nên thất vọng, và Yue nhìn cô ngạc nhiên, chỉ để thốt ra một lời giải thích, “bởi vì dù sao đó cũng là Shia mà”.
“Nhìn đi, ngay từ đầu cô đã hiểu sự khác biệt to lớn trong sức mạnh chiến đấu (sức mạnh nữ nhi) mà, phải không? Vậy thì thay vì cảm thấy thất vọng, hãy bắt đầu tự vấn lại bản thân đi.”
“……Vẻ dịu dàng của anh rớt đâu mất rồi à?”
“……? Hajime không có đánh rơi thứ gì như thế cả.”
“Gusuh, chỉ với Yue-san thôi. Chết tiệt.”
Shia đứng dậy sau khi tự vấn bản thân. Yue và Hajime cũng đã sẵn sàng. Lần này, họ cầu mong sẽ không quay lại điểm bắt đầu nữa, và rồi như thế bộ ba trở lại chinh phục mê cung.
Bởi vì sẽ có rất nhiều cái bẫy khó chịu và mấy câu thoại đáng ghét hiện ra, nên họ xác định trí óc và tinh thần lại một lần nữa.
Và rồi, Hajime và nhóm của mình tới được một căn phòng mà họ chỉ mới gặp trước đó có một lần, thậm chí là sau cả một tuần. Nó là một căn phòng với những con golem hiệp sĩ làm họ nhớ tới việc mình đã tức điên thế nào khi họ bị trở về điểm xuất phát lần đầu tiên. Tuy nhiên, lần này cánh cửa bị niêm phong đã mở sẵn, và bên trong không phải một căn phòng mà là một hành lang.
“Đây là…… sẽ rất phiền phức nếu chúng lại bao vây chúng ta lần nữa. Hãy phóng thẳng tới cánh cửa mở luôn nào!”
“Nnh!”
“Được!”
Hajime và đồng bọn xông một lượt qua căn phòng của những golem hiệp sĩ. Khi họ tới trung tâm căn phòng, như dự đoán, ‘gashan gashan’, âm thanh những con golem phóng ra từ những chỗ lõm ở cả hai bên tường vọng tới. Ngay ban đầu, họ chạy tới trước trong khi đá và bắn những tên golem; điều này làm mất của họ chút thời gian, tuy nhiên Hajime và nhóm của cậu vẫn chạy nhanh hơn, để đến bệ thờ trước khi bị đuổi kịp bởi vòng vây những con golem hiệp sĩ. Mặc dù đám golem phóng theo đằng sau họ, chúng vẫn không thể bắt kịp Hajime và nhóm của cậu đã hoàn toàn vượt qua cánh cửa. Trốn thoát thành công, Hajime nhoẻn cười.
Tuy nhiên, nụ cười của Hajime biến mất vào khoảnh khắc tiếp theo. Lần này đám golem hiệp sĩ cũng vượt qua cánh cửa, đuổi theo đằng sau họ. Ngoài ra…
“Cái-!? Chúng có thể chạy trên trần ư!?”
“…… Ngạc nhiên thật.”
“Trọng lực-san xin hãy làm việc đi chứ~!”
Đúng vậy, bọn golem hiệp sĩ đuổi theo sau họ, như thể phớt lờ trọng lực, đang chạy trên tường và trần, phát ra âm thanh ‘gashan gashan’ của những bộ giáp nặng nề chuyển động. Bởi vì thế, ngay cả Hajime và hai cô gái cũng phải bất ngờ. Hajime ngay lập tức nhìn vào hành lang và dùng “Thẩm định khoáng vật”, nhưng tất cả vật liệu đều là loại đã được biết đến. Cậu không phát hiện bất kỳ loại khoáng thạch nào có thể trung hoà trọng lực, hay bất kỳ loại nào với khả năng bám dính.
“Làm thế nào chúng làm được như thế?”
Đó là những lời lẩm bẩm vô thức thoát ra từ miệng cậu. Và một lần nữa cậu quay lại liếc nhìn bọn golem đằng sau, cậu lại càng ngạc nhiên hơn.
Một trong số những con golem trên trần đang chạy trong khi ‘pyon’, nhảy tới, và như một quả đạn pháo nó tiến đến với động năng ghê gớm về phía họ trong khi bật nhảy giữa không trung.
“C-cái-!? Bọn chết tiệt!”
Hajime thốt ra một giọng bất ngờ rồi nhanh chóng khai hoả Donner. Những viên đạn bắng ra kèm theo ánh chớp, đầu và vai tên golem hiệp sĩ bị phá huỷ. Cái mũ của tên golem rời khỏi cơ thể, thanh cự kiếm cùng cái khiên cũng rớt ra, nhưng không rơi xuống đất, mà nó cứ thế tiến về phía Hajime và cả nhóm.
“Tránh ra!”
“Nnh.”
“Wakya!”
Họ né tránh đầu, thân, cự kiếm và khiên của tên golem đang tiến đến nhanh chóng và điên cuồng bằng cách nhảy lên hay cong người lại. Mảnh vỡ của tên golem hiệp sĩ vượt qua Hajime và hai cô gái, bay về phía tường và trần mà không hề giảm động lượng, rồi vỡ nát và lăn trên sàn.
“Này này, không phải nó…”
“Ừm…… có vẻ giống như nó vừa “rơi.”
“Trọng lực-san vẫn đang làm việc, tôi hiểu rồi.”
Giống như những gì Yue và Shia đã nói. Dường như, những tên golem hiệp sĩ này có thể điều khiển trọng lực. Mặc dù không ai hiểu tại sao chúng không dùng nó lần trước, có lẽ vì trước đó là một căn phòng, chúng có lẽ chỉ có thể sử dụng nó sau khi chuyển từ căn phòng sang hành lang.
Trong khi đặt ra giả thuyết đó, Hajime và nhóm của cậu bị làm gián đoạn bởi những tên golem “rơi”. Vài tên trong số chúng tiếp cận trong khi quay thanh cự kiếm một cách kỳ cựu như thể bản thân chúng là chong chóng. Hajime và nhóm của cậu dùng súng và “Rupture” tấn công tầm xa, trong khi Shia đánh những tên đến gần, và họ vẫn tiến lên mà không dừng lại.
Sau một hồi, Hajime và cả bọn thấy một sự hiện diện khác với những tên hiệp sĩ đó.
“Muu…… Hajime.”
“Aa, anh biết. Bởi vì cái mê cung này có thể tự thiết kế lại mà, nó phải là thứ gì đó như thế.”
“Ch-chúng ta bị bao vây rồi.”
Sau những tên golem rơi, tiếp đó là sự tái cấu trúc giáng xuống. Hajime và cả nhóm quyết định đợi cho đội quân golem đến. Những tên hiệp sĩ tiến đến với những tấm khiên giơ lên và di chuyển hùng hổ, như thể chúng đã trở thành một bức tường. Những tên golem tạo nên đội hình hai hàng ngang, nơi mà những tên ở sau hỗ trợ phòng thủ cho những tên ở trước. Có lẽ chúng đã học được bài học rằng với chỉ một hàng thì chúng sẽ bị nghiền nát bởi sức mạnh tuyệt đối.
“Chậc, phiền phức thật.”
Trong khi tặc lưỡi, Hajime đặt Donner-Schlag trở lại bao súng. Sau đó, cậu lấy ra một vũ khí từ “Hộp Châu Báu”.
Trong tay cậu là một vũ khí với hình chữ nhật và 12 nòng xoay, súng phóng hoả tiễn: Orkan. Bản thân những quả tên lửa đã dài 30cm, mỗi cái trong số chúng sở hữu sức huỷ diệt lớn hơn một quả lựu đạn. Sử dụng Ma Thuật Sáng Tạo, đầu đạn được lắp đặt những loại khoáng thạch có thể phát ra “Triền Lôi”, bởi vì những khoáng thạch này liên tục sản sinh dòng điện ổn định, chúng được trộn với thuốc súng sao cho sẽ bị đốt chảy bởi đầu đạn thông qua va chạm.
Hajime đang nhoẻn cười trong khi cậu cố định Orkan bên cạnh mình.
“Yue, Shia! Bịt tai lại! Tôi sẽ thổi bay chúng!”
“Ừm.”
“Ee~ đó là gì thế!?”
Shia, người mới thấy hình thù kỳ lạ của Orkan lần đầu, chỉ có thể trố mắt ra. Yue là người đầu tiên đút ngón trỏ vào tai.
Đôi tai thỏ của Shia thì ‘pinh’, dựng đứng lên; không quan tâm, Hajime bóp cò Orkan.
PASHUU!
Cùng với âm thanh đó, tên lửa được phóng đi, để lại những vệt tia lửa điện đằng sau. Nó được nhắm vào đội quân golem đang chờ ở đó, và nó trúng đích.
Trong khoảnh khắc tiếp theo một âm thanh rền vang đến cùng với một vụ nổ lớn. Áp lực tạo ra từ việc đốt cháy một lượng lớn hỗn hợp thuốc súng làm chấn động mạnh cả dãy hành lang. Những tên golem hiệp sĩ nằm trên đường đi của ngọn lửa và nhận đòn trực tiếp, bị ném mạnh vào cả hai bên tường cũng như trần nhà. Chúng bị huỷ diệt tới mức chẳng còn chút gì hình dáng ban đầu sót lại. Phải tốn kha khá thời gian để chúng có thể tái tạo lại được.
Hajime và nhóm của cậu nhảy một lượt qua đống xác vụn của những tên golem gục ngã.
“Tai thỏ~, đôi tai thỏ của tôi~!!”
Trong khi Hajime và nhóm của cậu chạy, Shia gập đôi tai thỏ lại và giữ chúng bằng cả hai tay trong đau đớn với hai hàng nước mắt. Tộc Người Thỏ dù sao thì…… cũng có khả năng nghe vượt bậc nhất trong số những tộc Á Nhân.
“Đó là tại sao tôi bảo cô bịt tai lại.”
“Ee? Gì thế? Em không thể nghe anh nói gì cả.”
“…… thực sự, một con thỏ đáng xấu hổ……”
Dù cho Hajime và Yue nhìn vào Shia với vẻ ngạc nhiên, Shia đang đau đớn không thể để ý chuyện đó.
Sau khi đối phó với lũ golem lại tiếp tục rơi, họ chạy qua hành lang chừng 5 phút. Cuối cùng, họ đã thấy đầu bên kia. Đằng trước hành lang là một căn phòng lớn và rộng. Bản thân con đường đã bị vỡ nát, và họ có thể thấy một giàn giá đỡ vuông 10m đằng trước.
“Yue, Shia! Nhảy!”
Nghe tiếng hét của Hajime, Yue và Shia (bằng cách nào đó đã hồi phục) gật đầu. Ở sau lưng họ, những tên golem hiệp sĩ tiếp tục rơi. Trong khi họ cố tách ra, Hajime và nhóm của cậu đang cố tránh chúng đã đến cuối hành lang và nhảy.
Sức bật của Hajime và hai cô gái có thể sử dụng cường hoá cơ thể vượt xa những vận động viên điền kinh olympic. Hajime và nhóm của cậu dễ dàng phá vỡ kỷ lục thế giới và nhảy tới khối đá vuông đằng trước họ.
Nhưng, chẳng thứ gì diễn ra như mong đợi chính là đặc tính của cái Đại Mê Cung này. Bằng cách nào đó, trước mặt Hajime và đồng bọn vừa nhảy tới, vẽ một đường cong parabol trên không, thì ‘shii-’, khối đá di chuyển.
“Cái gìììì!?”
Hajime thốt ra tiếng hét mà cậu đã hét lên không biết bao nhiêu lần trong cái mê cung này. Bởi vì khoảng cách mà họ phán đoán bị thay đổi, họ sẽ rơi xuống mất nếu cứ như thế. Họ liếc nhìn xuống và thấy nó khá sâu. Khi cậu chuẩn bị bắn ra cái móc, giọng Yue ngay lập tức vang lên.
“『Soar』!”
Sử dụng dòng khí đối lưu mạnh từ phép thuật gió, khoảng cách cú nhảy của Hajime và cả nhóm được kéo dãn. Mặc dù nó chỉ là trong khoảnh khắc, nhưng thế là đủ. Cậu bằng cách nó đó thành công bắt được rìa của khối đá ngay cả lúc này vẫn đang di chuyển. Sử dụng những chiếc đinh trên cánh tay tạo tác của mình cố định vị trí, Hajime đang treo lủng lẳng với Yue và Shia bám vào cậu.
“T-tốt lắm, Yue.”
“Quả như mong đợi từ Yue-san!”
“…… Khen em nữa đi.”
Trong khi vô thức mỉm cười bởi vì họ đã tránh được việc bị rơi xuống, Hajime và Shia khen ngợi Yue. Yue, người đã sử dụng một lượng lớn ma lực, hơi mệt một chút, nhưng lại biểu hiện ra vẻ hân hoan.
Tuy nhiên, không khí yên bình đó bị chen ngang bởi những tên golem đang bay đến. Đúng vậy, những tên golem hiệp sĩ đang bay giữa không trung. Chúng chắc là có thể điều khiển trọng lực để cho không bị rơi xuống. Chúng tiếp cận Hajime và cả nhóm đang treo lơ lửng, với động lượng ghê ghớm.
“kh!? Yue, Shia trèo lên anh!”
Trong khi đưa ra mệnh lệnh đó Hajime lấy ra Donner và nhanh chóng bắn vào những tên golem đang tiếp cận. Yue và Shia trèo lên người Hajime, vẫn đang di chuyển cùng với khối đá. Rồi Hajime dồn sức kéo người lên khối đá mà chỉ dùng có một tay. Ngay tiếp theo, chỗ Hajime treo lơ lửng trước đó bị xuyên thủng bởi một thanh cự kiếm va vào với vận tốc khủng khiếp. Sau đó, Hajime từ bên trên bắn vào tên golem đang đứng khựng do thời gian trễ sau skill.
“Chết tiệt, mấy tên này, không biết liệu có phải là do khả năng điều khiển trọng lực không, nhưng chuyển động và chiến thuật của chúng đã trở nên tốt hơn rồi.”
“…… Có lẽ, nguyên nhân là ở đây?”
“Ahaha, có chuyện gì với lẽ thường rồi à. Không phải mọi thứ đang lơ lửng sao (…)?”
Giống như Shia nói đó, mọi thứ xung quanh họ đang trôi nổi.
Chỗ mà Hajime và cả nhóm đã vào là một căn phòng hình cầu khổng lồ. Bán kính phải hơn hai cây số. Bên trong căn phòng, những khối đá với đủ loại hình thù và kích cỡ đang trôi nổi và ‘shii-’, di chuyển một cách bất thường. Nó là một không gian hoàn toàn phớt lờ trọng lực. Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà Hajime và đồng bọn vẫn cảm nhận được trọng lực. Có lẽ, chỉ những vật liệu đặc biệt trong căn phòng là không bị giới hạn trọng lực.
Bên trong căn phòng, những tên golem hiệp sĩ có thể bay vòng quanh một cách tự do. Dù sao thì hướng rơi của chúng cũng được điều khiển, khi mà chúng có thể nhanh chóng quay trở lại. Nếu là những thể sống, sẽ không lạ gì khi chúng chết do gia tốc trọng trường cực mạnh. Lúc cậu nghĩ làm thế nào mà chuyển động và chiến thuật của chúng trở nên tốt hơn khi họ đến chỗ này, có lẽ…
“Người điều khiển những con golem chắc là ở đây, trong căn phòng này, tôi nghĩ vậy?”
Nghe dự đoán của Hajime, Yue và Shia cũng đồng ý và rồi vẻ mặt của họ căng lại. Không ai biết tại sao, nhưng những con golem xung quanh không tấn công họ. Lúc này, bởi vì không có gì xảy ra, họ quan sát xung quanh mình. Họ không biết liệu đây có phải đích đến cuối cùng hay liệu nó sẽ còn tiếp tục sau đó nữa. Tuy nhiên, căn phòng này chắc chắn là gần với căn phòng tận cùng, minh chứng là cách mà khả năng của bọn golem hiệp sĩ được cải thiện, và tính độc nhất của căn phòng này.
Hajime dùng “Thiên Lý Nhãn” để điều tra khoảng không khổng lồ hình cầu với đôi mắt của mình. Và, trong khoảnh khắc tiếp theo, giọng đầy lo lắng của Shia vang lên.
“Chạy điiiiiiii!”
““!?””
Hajime và Yue, không hỏi đó là gì, ngay lập tức nhảy ra khi họ nghe cảnh báo của Shia. May mắn thay một khối đá vừa đi qua ở trên họ vài mét, cho phép họ rời khỏi khối đá vừa đứng trước đó.
Ngay lập tức,
ZUuGAGAGAN!!
Một thứ giống như thiên thạch bay đến và nó đâm vào khối đá mà Hajime và cả nhóm vừa ở trên chỉ ít lâu trước đó, làm nó nổ tung thành những mảnh vụn. Thiên thạch không hẳn là từ sai dành cho thứ đó. Dù sao thì có thứ gì đó khổng lồ bốc lửa vừa rơi xuống, và với động lượng cực lớn, nó phát huỷ khối đá, và bay xuyên qua.
Mồ hôi lạnh chảy trên má Hajime. Cậu hẳn đã nhận một đòn trực tiếp từ thứ đó nếu không có cảnh báo của Shia. Với bản thân cậu không thể sử dụng “Kim Cang”, nhiêu đó là đủ để mang đến cái chết tức thời. Cậu đã không hề nhận thấy nó bay đến. Nhưng ngay lập tức sau lời cảnh báo của Shia, cậu nhất định đã cảm thấy được sự hiện diện của nó. Tuy vậy, với tốc độ rơi đó thì một khi cậu cảm nhận được nó là đã quá muộn để tránh né rồi.
“Shia, cô đã cứu chúng tôi đấy. Cảm ơn.”
“……ừm, đại công trạng.”
“Ehehe, thật tốt là “Viễn Cảnh Tương Lai” đã kích hoạt. Mặc dù thay vào đó thì tất cả ma lực của tôi cũng bị lấy đi mất…”
Có vẻ như, phép thuật đặc biệt của Shia, “Viễn Cảnh Tương Lai”, đã kích hoạt nhanh hơn khi nhận thức của Hajime có thể cảm nhận thứ đó. “Viễn Cảnh Tương Lai” có thể nhìn thấy tương lai dựa trên lựa chọn giả định của Shia nếu cô kích hoạt nó một cách bình thường, ngoài ra, nó còn có thể tự động kích hoạt. Giống như vừa nãy, nó đã nhìn thấu nguy hiểm lớn đi cùng với cái chết tác động tới cô ấy một cách trực tiếp hay gián tiếp.
Nói cách khác, nếu họ nhận một đòn trực tiếp, ít nhất thì Shia sẽ chết. Với một cảm giác rùng mình vừa nổi lên, Hajime nhìn vào thứ giống thiên thạch mới vượt qua họ. Cậu hé nhìn xuống dưới từ mép khối đá. Và, khi cậu nghĩ thứ gì đó đang di chuyển bên dưới, nó đột nhiên bay lên với động lượng khủng khiếp. Trong thoáng chốc nó đã bay lên trên đầu họ, và khi vẫn ở giữa không trung, ‘ginh’, đôi mắt nó sáng lên trong khi nhìn chằm chằm Hajime và cả nhóm.
“Này này, thật đấy à.”
“……Lớn……quá.”
“Nó có cảm giác như trùm cuối vậy.”
Hajime và nhóm của cậu lẩm bẩm ba ấn tượng khác nhau về nó. Mặc dù lời bình luận của Yue có một chút nguy hiểm, nó vẫn trong giới hạn chịu đựng được…… hẳn là vậy.
Thứ xuất hiện trước mặt Hajime và đồng bọn là một con golem hiệp sĩ khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Mặc dù giáp trụ giống hệt, nhưng chiều dài của nó phải cỡ 20 mét. Tay phải của nó đang bốc cháy như thể đó là nắm đấm lửa, và nó chắc là thứ đã làm cho tảng đá trước đó nổ tung thành từng mảnh. Trên tay trái của nó là một sợi xích tạo ra âm thanh ‘jhara jhara’, được gắn thêm một quả cầu gai.
Hajime và đồng bọn thủ thế khi họ nhìn thấy con golem khổng lồ, và họ có thể nghe âm thanh ‘hyun hyun’ từ những con golem bay xung quanh cho tới khi Hajime và đồng bọn bị bao vây. Những con golem hiệp sĩ đứng thành hàng, giơ thanh cự kiếm của chúng lên trước ngực. Như thể là chúng đang hành lễ với vị vua của mình.
Hajime và nhóm của cậu hoàn toàn bị bao vây và có thể cảm thấy thần kinh của họ căng lên từng hồi. Im lặng bao trùm xung quanh, như thể là đang trong một tình huống nguy ngập. Khoảnh khắc họ di chuyển, trò chơi (cuộc tàn sát) đánh cược mạng sống của họ sẽ bắt đầu. Thứ phá huỷ cái không khí căng thẳng gây ra bởi linh cảm như vậy là…
…… Là lời chào kiểu đùa giỡn từ con golem khổng lồ.
“Yaho~, rất vui được gặp mọi người~, Miledi Raisen mà mọi người yêu mến đã đến rồi đây~”
“““……Ha?””