Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou
Chương 366: Phần quỷ vương & dũng giả - Hiện giờ, tôi đang nói chuyện trực tiếp trong đầu của các ngài ạ
- Truyenconect
- Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou
- Chương 366: Phần quỷ vương & dũng giả - Hiện giờ, tôi đang nói chuyện trực tiếp trong đầu của các ngài ạ
Arifureta chương 366: Arifureta After IV Phần quỷ vương & dũng giả Hiện giờ, tôi đang nói chuyện trực tiếp trong đầu của các ngài ạ
Trước loại thức ăn giống như yogurt đã quá hạn sử dụng, bắt đầu lên mốc và dần dần trở thành chất nhờn......, cùng thứ nước uống trông như lớp nước đã ứ đọng từ một năm trước trong chiếc chậu cây của một khu vườn không được chăm sóc tử tế......., quỷ vương & dũng giả cứng đờ một cách tình thương mến thương.
Những ánh mắt đang đâm vào, đâm vào họ. Gusa gusa.
Từ những đứa trẻ với trống bụng kêu lên dồn dập như tiếng tru của những con thú đói, dáng vẻ Mindi-san để ánh mắt bi tráng của mình xoay tua giữa lũ trẻ đó với chỗ thức ăn đem ra phục vụ khách, và mấy lời “Tất cả đều được quyết định” mà Jasper đã nói, hai người có thể đoán ra đươc chuyện họ chỉ có chừng này thức ăn thôi.
Dẫu như thế, việc chẳng có lấy một ai dị nghị về điều mà Jasper đang làm, có lẽ là vì anh ta đang được lũ trẻ tin tưởng nhiều tương đương như mức độ không có tín nhiệm với các đồng bạn khi anh ta dường như đã bị vứt bỏ ở không gian dưới lòng đất.
Từ cả bộ dạng hiện tại đang hướng tới họ ánh mắt chứa đựng sự quyết ý cứng rắn không hề mang ý cười nào, ngay cả trong khi cười niềm nở với vẻ hiếu khách, cũng khiến họ hiểu ra.
Khi Kouki phân tích như thế và vừa mang vẻ trốn chạy khỏi hiện thực, vừa định nói「Anh không đói bụng nên mấy đứa hãy ăn đi」, và dồn hết sức để hạ quyết tâm...... Vào lúc đó, Hajime hít một hơi. Rồi ngay sau đó, cậu nhanh nhẹn cầm chiếc muỗng bằng gỗ trên tay, và ăn một mạch hết sạch chỗ yogurt bùn.
「Na, Nagumo?」
「Offu.」
Một giọng nói lại phát ra từ Nagumo-san. Dường như không hề đi ngược lại vẻ bề ngoại, nó khủng kiếp tới nỗi cậu lỡ bật ra giọng nói đó. Ngay cả trong khi hơi rơm rớm nước mắt, cậu vẫn cứ thế tu hết chỗ nước trong một hơi.
Ngay sau khi đặt chiếc cốc gỗ lên bàn với tiếng *DON-*,
「Với một tôi đã ăn cả ma thú của nại lạc, thì đừng có tưởng rằng ở mức độ này có thể thắng nổi tôi đó.」
「Cậu đang hơn thua với ai vậy, Nagumo.」
Hajime vừa nở nụ cười gan góc, vừa lau miệng, có lẽ đang mang hơi hướm hỏng hóc rồi. Khi Kouki đang hoang mang không biết cậu định làm gì, còn lũ trẻ & Mindi thì làm biểu cảm đau buồn như thật sự muốn nói rằng「A~~~ Cơm của chúng mình......」,
「Hãy cảm tạ cho sự hiếu khách này thôi. Đây là quà đáp lễ.」
Nói thế, cậu bất thình lình để ma lực của mình bùng nổ. Dù có nói thế nhưng, dĩ nhiên chỉ là ma lực phù du giống như pháo hoa đồ chơi song, dẫu như vậy thì Rương đồ vẫn thuận theo ý chí của chủ nhân và tỏa ra ánh đỏ thẫm sáng chói.
Jasper sửng sốt rụt người lại, còn Mindi ngay lập tức che chắn cho lũ trẻ.
「Fun nuuuuuuu ooooo-」
Giọng nói tăng khí thế trào ra! Egari & Nogari-san gắn lên chân những bông cổ vũ mini mà chúng lấy ra từ chỗ nào chẳng rõ, và cỗ vũ「Hurray~, hurray~, chủ・nhân!」hệt như cheer girl!
Nhìn Hajime dốc toàn lực đó, Kouki đã đoán ra. Đồng thởi cậu ta cũng nở nụ cười khổ, thấp giọng thì thầm rằng「Mình không bì kịp haa」, và kế tiếp là khẩn trương ăn hết chỗ yogurt bùn cùng nước. Rồi trở nên mắt ngấn lệ.
Jasper ngay cả trong khi ngơ ngác nhìn hiện tượng siêu nhiên đang xảy ra trước mắt, vẫn gằng giọng.
「O, oi! Cậu rốt cục định làm cái――」
「Ra đây! Thức ăn khẩn cấp!」
Quả nhiên Hajime-san, dường như đầu óc của cậu đã bị phá hoại chút ít. Cậu đã vụt miệng gào lên một lời thoại đáng xấu hổ mà nếu là lúc bình thường thì có lẽ, chắc chắn cậu sẽ chẳng bao giờ gào lên.
Kết quả, thứ xuất hiện trên chiếc bàn là thức ăn khẩn cấp đúng như những gì cậu nói. Bánh mì khô, súp đậu và rau củ, các chủng loại khối dinh dưỡng (Calorie Ma〇), và thức uống tươi mới.
「Zee zee...... lời cảm ơn cho một đêm trú lại và một bữa ăn đấy. Cứ ăn thỏa thích.」
Trong khi thở một cách nặng nhọc, Hajime giật sợi dây được gắn vào đáy của hộp đựng đã cho súp đậu và rau củ vào. Khi cậu làm thế, hơi nước xuất hiện ngay tức khắc, và sự ấm áp cùng mùi hương có vẻ ngon lành chạm tới nhóm Jasper.
Một cách tự nhiên, tiếng nuốt nước bọt *gokuri-* vang lên.
Liếc Hajime phải chăng đã mệt rồi nên khoanh tay lại và chìm vào im lặng một cách sưng sỉa, trong khi đang được Egari & Nogari lau mồ hôi cho, Kouki làm tiếp phần sau. Cậu ta mở túi dựng bánh mì khô và khối dinh dưỡng ra,
「Hora, mấy đứa. Onii-san này đã nói rằng, đây là quà đáp lễ vì đã chia bữa ăn cho bọn anh đấy. Hãy đến đây và ăn đi này.」
Là vẻ ngoài bẩm sinh, hiền lành được người ta yêu thích. Khi Kouki vừa mỉm cười trìu mến, vừa nói thế, những đứa trẻ rụt rè nhìn Mindi và Jasper, chúng đang ngầm yêu cầu sự cho phép.
「Eetto, mới nãy là...... rốt cục các cậu đã lấy chúng ra từ đâu vậy? Ờ thì, ăn cái này không sao chứ?」
「Không sao. Chỉ là, chuyện hiếu khách đã đủ rồi đó.」
「......Xin lỗi ha. Dù các cậu đã mang theo thức ăn tốt rồi, vậy mà tôi lại lỡ mang những thứ đó ra.」
「Không phải chuyện đó. Chuyện ông đã chia cho chúng tôi lượng thức ăn ít ỏi, tôi thật lòng cảm tạ. Như ông đã thấy, người lấy chúng ra là Nagumo đã chịu một gánh nặng lớn. Có điều, việc liếc nhìn lũ trẻ đang đói khát, là một thứ khó mà chịu nổi.」
Bởi vậy, đáp lại sự nhẫn nhịn của lũ trẻ đã chia thức ăn cho họ bằng cách ăn nó, trên cả chuyện đó thay cho lòng biết ơn và lễ nghĩa, Hajime đã ép bản thân mình quá sức và lấy ra thức ăn trả lại.
「Vậy sao...... Các cậu, quả nhiên không phải là người ở đây ha.」
Người đối đãi tử tế với dân của tầng thấp nhất như thế, chắc chắn không phải là người của thế giới này. Nói thế khi ngầm ám chỉ điều đó cùng với cảm giác cười khổ, Jasper gọi Mindi và lũ trẻ tới bàn. Ngay lập tức, lũ trẻ hồ hởi tập trung lại *wa-*.
Ngay sau khi Mindi vừa hối hả, vừa phân chia sao cho từng đứa một đều có phần bằng nhau, lũ trẻ nhồi bánh mi khô và súp đến căng cả hai má như chỉ muốn nói rằng chúng đã chờ hết nổi rồi.
「N, ngon quá!!!」
Và chúng thể hiện nụ cười rạng rỡ trên cả gương mặt như thế. Cũng có đứa trẻ chỉ đơn giản là ăn lấy ăn để một cách say sưa *hagu hagu hagu hagu*. Mindi và Jasper cũng có chung dáng vẻ.
Dáng vẻ đó của họ, khiến Kouki ngắm nhìn bằng biểu cảm dịu dàng hết mực, rồi, cậu ta nhỏ giọng hướng tới Hajime khi vẫn giữ nguyên ánh mắt đó không xê dịch.
「Trong khi tôi còn chưa biết, thì cậu đã trở nên khá ôn hòa rồi ha.」
「......Chuyện đó thì, vì tôi đã luôn có sẵn mục tiêu rồi ha.」
「Có sẵn mục tiêu...... Aa, là cái người Nhật Bản lương thiện và gương mẫu sao.」
Trong khi cười khổ, Kouki thì thầm trong lòng「Aa, nhưng mà」. Rằng, nhắc mới nhớ, tên này trong chuyến du hành ở Tortus khát máu đó đã cứu một đứa bé. Và đứa bé đó lúc này, đã là cô con gái yêu mà hắn cưng chiều hết mực. Có thể thấu hiểu được việc trước ánh mắt của những đứa trẻ đói khát, thì hắn sẽ không đời nào làm mấy chuyện như lạnh lùng bỏ mặc chúng.
「......Nhiều thứ ngon hơn, nhiều hơn nữa. Tôi đã nghĩ rằng nếu là Amanogawa thì sẽ nói thế nhưng, hiện giờ cậu đã nhu mì hơn rồi ha.」
Khi Hajime vừa ngắm lũ trẻ đang say sưa ăn số thức ăn khẩn cấp chỉ với lượng tối cần thiết và giản dị nhất theo góc nhìn của cậu, vừa nói thế với Kouki, Kouki, cũng vẫn giữ nguyên ánh mắt đang cố định lên lũ trẻ, nói cùng biểu cảm lặng lẽ.
「Chúng ta, sẽ trở về. Nếu không có ý định thay đổi cách vận hành của thế giới này, thì không thể làm những chuyện vô trách nhiệm được. Là vậy đúng chứ?」
Nếu muốn lấy ra, thì bởi chính những thứ đó, từ đồ đóng hộp ngon lành, đến thực phẩm cao cấp, và cuối cùng thậm chí cả những món ăn ở trạng thái vừa mới ra lò, đều có trong Rương đồ, nên cậu hoàn toàn có thể mang ra.
Tuy nhiên, bữa ăn xoa hoa như thế, chỉ một lần trải qua chuyện đó thôi, thì đến cuối cùng liệu đó chỉ là hạnh phúc đối với lũ trẻ.
Câu trả lời, chắc chắn là không.
「Ngay từ đầu thì, chẳng phải chúng là của Nagumo à. Kẻ như tôi thì làm gì có tư cách mà nói chứ. Chừng nào đó không phải là chuyện gì quá quắt.」
「Chẳng phải nếu là chuyện quá quắt thì cậu sẽ nói à.」
「Nếu là chuyện quá quắt, thì trước khi tôi kịp nói gì, Nagumo đã ra tay rồi đúng chứ? Giống như lúc nãy.」
「......Người lớn sẽ tự chùi đít cho mình, đó là chuyện đương nhiên thôi. Chỉ là――」
「――Trẻ con thì khác. Về cơ bản thì, được giúp đỡ một cách vô điều kiện là xong, đúng chứ? Cũng như việc Nagumo đã từng làm thế với Myuu-chan.」
Hajime, đã nghĩ. Trước dáng vẻ điềm đạm của Kouki, rằng――Không hiểu sao tên này, khiến mình cáu tiết quáá.
「Tôi, sẽ mở lỗ thông gió cho cậu đấy.」
「Tại sao chứ!? Chẳng phải mấy lời gây khó chịu hơi nhiều quá à!?」
Không hiểu sao cái dáng vẻ nói về Hajime như thể đang hiểu về cậu lắm khiến cậu vô cùng bực mình, không nói điều đó ra, cậu cảm thấy mát ruột mát gan trước bộ dạng run rẫy trong sợ hãi của Kouki. Thả lõng sức khỏi vai, dần dần cậu tập trung vào hồi phục khi để thần kinh của mình trong trạng thái gần với việc tĩnh tâm.
Lúc đó, bất thình lình một đứa trẻ đứng dậy khỏi ghế. Là cô bé khoảng 5 tuổi đã chạm mắt với Hajime ban nãy. Cô bé có mái tóc hạt dẻ tết thành bìm giống hệt như Mindi, và đang mặc chiếc váy một mảnh bắt mắt trông tương đối dơ bẩn.
Cô bé đó, dáo dác ôm đồ đựng phần súp và bánh mì khô của mình như thể đang cảnh giác xung quanh, rồi không hiểu sao lại vòng qua chiếc bàn bằng những bước chân nhỏ nhanh nhẹn và chen vào giữa Hajime với Kouki.
Rồi, cô bé nhìn qua nhìn lại giữa Hajime và Kouki đang thả ánh mắt xuống dưới khi hỏi「Chuyện gì?」......
「A, kora, oi.」
Mặc kệ giọng nói bối rối và khoan thai của Hajime, ngay khi vừa đặt thức ăn lên bàn, cô bé đã thoăn thoắt leo lên đùi của Hajime.
Khi đã ngồi trên đùi của cậu, cô bé ngoảnh mặt về sau. Chăm chú, nhìn vào mắt của Hajime.
Khi Hajime nhìn xung quanh ra chiều khó khăn, thì Mindi và Jasper trông như đang sửng sốt, còn Kouki với vẻ mặt ngơ ngác đang nhìn cậu.
Và, cậu biết được rằng trong số những đưa trẻ, cũng có những đứa lớn tuổi hơn so với số còn lại, đặc biệt là những đứa con trai đang nhắm vào phần được chia của những đứa khác như thú ăn thịt chờ đợi thời cơ.
Có lẽ bởi mắt của Mindi và Jasper lóe lên, nên chúng mới không thể nẫng tay trên của đứa khác nhưng, ra là vậy, dường như những tranh giành hay xảy trong trong các đại gia đình cũng có ở đây. Và, có vẻ như cô bé này là người đã nhắm tới nơi an toàn hơn một cách nhanh chóng nhất.
「Ko, kora! Risti! Đang làm gì đấy! Mau đến đây coi!」
Mindi gằng giọng tỏ vẻ hoảng hốt. Đáp lại điều đó, câu trả lời của cô bé――Risti-chan lại rất đơn giản và rõ ràng.
「Ya-!」
Có vẻ cô bé không chịu. Dường như Risti-chan vì lí do gì đó, lại có mong muốn ngồi ăn trên đùi của Hajime.
「N, nhóc tì nhà mình lại quyến luyến với một người mới gặp lần đầu thì...... Dù đến cả mấy tên hàng xóm chúng cũng luôn luôn cảnh giác vậy mà...... Đặc biệt Risti chắc chắn còn rất gay gắt thậm chí với người quen nhưng......」
Không thể tin nỗi!, Jasper mang bộ dạng như thế. Họ đã nghe qua cái chuyện ở một nơi mà bất cứ thứ gì cũng chỉ được cung cấp trong giới hạn tối cần thiết, thì giả như có là hàng xóm-san đi nữa thì cũng sẽ trở thành đối tượng cảnh giác.
Sự cảnh giác đó dường như cũng bắt rể trong những đứa trẻ, và có vẻ Risti-chan là đứa trẻ sở hữu sự cảnh giác đặc biệt mạnh mẽ.
「Nhóc, tại sao lại đến chỗ ta. Chắc hẳn là không được dễ dàng đánh mất sự cảnh giác chỉ vì được cho đồ ăn nhưng mà.」
Phải chăng cũng hơi lo lắng cho tương lai của Risti-chan vì cô bé quá dễ dãi, Hajime nói bằng giọng răn dạy. Tuy nhiên, không hiêu sao, Risti-chan, trước giọng nói và biểu cảm nghiêm khắc như thế, ngược lại còn nở nụ cười *funya-* ra chiều yên tâm.
Lúc này thì chẳng những Mindi và Jasper, đến cả những đứa trẻ khác đang mải mê ăn cũng sửng sốt. Chúng đang lần lượt thể hiện sự kinh ngạc của mình「Risti đã cười!?」「Dù ngoài Min-nee và Jas-nii thì chưa từng có ai làm nó cười vậy mà!?」「Dù nó là con oắt với cái mặt của cơ binh vậy mà!」.
Risti-chan đó, đáp lại những lời của Hajime vẫn với gương mặt tươi cười mềm mại.
「Giống với Jas-nii. Cảm giác được sự dịu dàng.」
Dường như cô bé đã cảm nhận được bầu không khí dịu dàng tương tự như người bảo hộ mà mình tin cậy, từ quỷ vương-sama.
「......Nếu thế thì, sang chỗ cái tên đang ngồi bên cạnh đi. Một quý ông thanh lịch không đáy đó.」
「Khi Nagumo nói thì, tôi nghe thấy nó theo một ý nghĩa xấu nhưng mà.」
Ánh mắt chằm chằm của Kouki bay tới. Risti-chan, đảo mắt sang Kouki một chút. Ngay sau đó, cô bé hướng ánh mắt vào Jasper kế tiếp, rồi lập tức trở lại Hajime.
「Cảm thấy ấm áp, và mềm mại nhất.」
「Mềm mại?」
Không hiểu nổi, Hajime nhíu cặp chân mày lại, nghe thấy câu trả lời đó, Kouki phần nào đã hiểu ra điều mà Risti-chan muốn nói.
Rằng, Cô bé muốn nói rằng cậu có lòng bao dung đúng chứ. Một người mang tới cảm giác tin cậy, không nghi ngờ gì cũng có điều đó. Nói cách khác, là người có thể tin cậy nhất khi ở bên.
Người ta nói rằng trẻ con đôi lúc sẽ nhìn ra được đối phương có nguy hiểm hay không, và người an toàn hơn là ai còn sắc sảo hơn cả người lớn nhưng mà....... nếu chuyện đó là thật thì, nói cách là, có lẽ là như thế. Việc mà Risti-chan đã chọn Hajime, thay vì Kouki.
「Trong một năm này, có vẻ như cậu đã dần dần mãi giũa tính chất của một người cha ha, Nagumo.」
Kouki nói bằng vẻ có hơn ghen tị, hay đúng hơn là với một chút không cam tâm.
Vì lí do gì đó, Hajime rất được những đứa trẻ quyết luyến. Ngược lại với điều đó, bản thân cậu ta thì sao...... tưởng tượng như vậy, cậu ta cảm thấy hơi sốc khi nghĩ rằng「Are? Mình, hầu như chưa từng được đứa trẻ nào quyến luyến cả......?」.
Và bất chợt, đứa trẻ (mà cậu ta nghĩ rằng) đang quyến luyến mình――Kuune vụt qua trong tâm trí.
Nhưng mà tuy nhiên, “Một cô bé thuộc hệ giác ngộ và quyết đoán” có thể phán xét khi bao gồm cả thiện và ác, không sợ hãi trước cái chết của bản thân, và chỉ 8 tuổi mà đã tự mình quyết ý sẽ gánh vác đất nước thì có thể gọi là “Một đứa trẻ nhỏ đơn thuần” sao.
――Ể? Sao vậy ạ Kouki-sama. Ngài nói là muốn ôm Kuune trên đùi và âu yếm sao? Biến thái nhỉ! Nhưng mà, nếu là Kouki-sama thì được thôi đó ạ! Chỉ là, vì ngài định sẽ tận hưởng Kuune, nên đương nhiên Kuune sẽ nhận lại từ ngài sự đền đáp nhưng mà nhé! Kuune khẳng định rằng, yêu cầu sự đền đáp là điều đương nhiên ạ!
Bất thình lình, cảm giác như mình đang nghe thấy âm thanh giống như tiếng cười lớn của Kuune-tan đó, Kouki lắc đầu nguầy nguậy *bun bun-*.
Ngược lại, nói về đương sự đã bị Kouki chọc quê là Hajime thì, thật bất ngờ cậu chẳng hề nổi giận, ngược lại còn gãi má với vẻ càng lúc càng trở nên khó xử.
「Maa, đó là một đánh giá khiến tôi vui nhưng mà......」
Vì gần đây cậu cũng phiền não về chuyện liệu mình có đang làm một người cha tốt hay không, nên dường như đó là một đánh giá khiến cậu vui vẻ mà chẳng giấu giếm gì.
Tuy nói là thế nhưng, việc cậu cũng khổ tâm khi được một đối phương mà đáng lí không nên làm sâu sắc thêm mối quan hệ thân thiết quyết luyến là sự thật.
Đó là sự thật nhưng....... qua việc cậu không thể nhanh chóng thả cô bé xuống và trả lời ngay lập tức, trước Risti-chan đang ngước nhìn lên, quả nhiên ảnh hưởng của cô con gái yêu là cực lớn. Để khiến cho cả quỷ vương cũng phải nói rằng cậu không thể thắng được.
Bởi vậy,
「Hora, mau mau ăn đi.」
「N!」
Risti-chan, lại càng nở nụ cười mềm mại hơn *honyan* và quay mặt về phía chiếc bàn, rồi cô bé tiếp tục ăn trở lại với nét mặt nhẹ nhõm như thể chẳng hề cảm thấy chút lo lắng nào. Cô bé đang đánh đôi chân thon gầy một cách vui vẻ *pata pata*.
「......Cậu. Tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ nào thôi nhưng cậu định động tay vào Risti――」
「Jasper. Con mắt mà ông muốn bị đục một cái hốc thật sự là, trái hay phải, bên nào?」
「Hồi đáp của cậu cứ hở chút là lại đáng sợ đó!」
「Vì ông đang văng ra mấy thứ ngu ngốc đấy. Con bé cùng tuổi với con gái tôi đó.」
「C, con gái? Ra vậy, cậu đã nói rằng có gia đình ha.」
Vừa nói trước về chuyện đáng sợ sẽ xảy ra với Jasper, Hajime vừa lấy miếng rau củ dính ở khóe miệng của Risti-chan, và bắt lấy hạt đậu đang rơi xuống giữa không trung rồi bón cho cô bé ăn A~n, trong khi tiện thể lau đi những đang nhỏ xuống từ khoe miệng của cô bé bằng khăn tay.
Kiểu cách Papa một cách tự nhiên đến mức khủng khiếp như thế khi mà đương sự làm những việc đó ở cấp độ vô thức, khiến Jasper cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Song, vào khoảnh khắc đó, một giọng thì thầm nhỏ「......Tuyệt vời」.
「Mi, Mindi?」
「Ha!? N, nhầm rồi đó, Nii-san. Lúc nãy thật sự là em không có ý gì lạ đâu......」
Mindi-san đang ghé ghé liếc liếc *chira chira* nhìn Hajime. Tiện thể thì, những đứa trẻ trong nhóm thiếu niên khác, cũng đang ghé ghé liếc liếc *chira chira* nhìn Hajime. Có vẻ như họ muốn được cậu chăm sóc!
Risti-chan đang hiện lên biểu cảm an tâm, đột nhiên đổi thành vẻ mặt bừng tỉnh. Và, ngay sau khi quét ánh mắt tới Mindi và nhóm những đứa trẻ khác, cô bé liền ôm lấy cánh tay phải của Hajime.
Hệt như, cô bé đang nhấn mạnh rằng, Người này là Papa của tôi mà!
Và, dáng vẻ đó,
「Oi, Egari, Nogari. Đang làm gì vậy.」
Egari-san và Nogari-san đang ghi hình. Vì một phần trên mắt tròng kính của chúng đang sáng lên và nhấp nháp thể hiện của REC, nên không nghi ngờ gì cả.
「I i I I !!」
「Cái gì? Nói là, để Myuu xem hả?」
Không hề thay đổi, Hajime-san vẫn trò chuyện với chúng một cách bình thường. Bất luận đó là một ngôn ngữ bí ẩn mà Kouki dù cũng có ngôn ngữ lí giải, nhưng bình thường vẫn chỉ có thể nghe thấy tiếng I i, chẳng hiểu sao cậu lại có thể trò chuyện một cách bình thường.
Trong khi Kouki nghiêng đầu ngoẹo cổ, lần này Nogari vì lí do gì đó lại thể hiện chuyển động giống như kịch tuồng.
「――I i! I ~I i! I -I -I -. I -I -, i I I -!!」
「Gì vậy cái đó. Bắt chước Myuu à? Gì đây gì đây...... Nói là......『Papa! Trong khi đã có Myuu là con gái rồi, lại nhận thêm một đứa trẻ lai lịch bất minh làm con gái thì rất quá quát đó! Papa là đồ ngoại tình!!』?」
Một diễn viên kịch câm đã được trui rèn một cách lãng phí. Hệt như nam diễn viên xuất hiện trong một kiệt tác phim silent. Đến mức chỉ cần nhìn thôi, cũng hiểu được Nogari-san đang muốn biểu hiện cái gì. Quang cảnh mà Myuu sẽ thể hiện lời nói và hành động y như vậy ở tương lai đang hiện lên trong mắt.
Trán của Hajime nổi gân xanh *biki-*.
Phản ứng của Egari & Nogari-san là thần tốc. Chúng di chuyển *shuba-* trong nháy mắt.
Lên vai của Kouki. Và ngay cả chỗ đó, cũng là hướng ngược lại với Hajime. Một cách tự nhiên, đầu của Kouki trở thành tấm khiên.
「Khoan, đừng có dùng ta làm khiên chắn một cách tự nhiên như thế giùm!」
Như chỉ muốn nói rằng không biết tới mấy thứ như kháng nghị, trong khi tránh né bàn tay đang phủi chúng đi của Kouki một cách tráng lệ, Egari từ phía sau phần đầu, còn Nogari từ phía sau phần mặt, đang ghé nửa thân người ra để quan sát thái độ của Hajime.
Hệt như chúng đang nói rằng「C, chỉ là đùa thôi ạ, chủ nhân」「Phải, đùa thôi ạ. Nên là xin đừng giận dữ như thế. Không ra dáng người lớn đâu ạ!」.
Hành động trông như một vở hài kịch của Egari & Nogari & Kouki, dáng vẻ hoảng hốt *awa awa* của Mindi, ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ hướng tới Hajime theo một nghĩa khác lần này của Jasper, và lũ trẻ đang nhắm tới trên đùi của quỷ vương......
Tại bàn ăn đã bắt đầu trở nên hỗn loạn như thế, tuy nhiên, chỉ có Risti-chan là vừa yên vị ở cạnh Hajime như thể đó là điều đương nhiên, vừa tiếp tục ăn.
Dù ở đôi mắt về mặt tinh thần nhìn thấu người khác, hay sức hành động sẽ đảm bảo nơi an toàn cho bản thân một cách nhanh chóng nhất trong trường hợp cần thiết dẫu cho có rụt rè đi nữa, thì cô bé vẫn là một đứa trẻ rất có năng lực.
「Nhóc, có lẽ tương lai sẽ trẻ thành một nhân vật khá là có tầm cỡ ha?」
「?」
Hajime vừa cười khổ, vừa vỗ vỗ *pon pon* lên quả đầu của Risti dường như chẳng hiểu gì cả.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sau mổ lúc từ đó trở đi, khi mà tất cả đã ăn xong, liếc lũ trẻ đã bắt đầu lim dim khi được thỏa mãn cái bụng, Hajime cất lời với bầu không khí đã thay đổi.
「Ông thấy sao nếu dẫn đám nhóc tì vào căn phòng bên trong?」
Những lời tỏ vẻ quan tâm đến lũ trẻ, tuy nhiên, sự thật đó, lại là âm thanh như đóng đinh vào bầu không khí bồn chồn của Jasper.
Trong một thoáng, Jasper giật bắn và run rẫy, song, anh ta hít thở sâu một nhịp, và cương quyết lắc đầu.
「Iya, cứ thế này là được.」
「Ể, nhưng mà, Nii-san. Còn khoảng hai giờ nữa là sẽ lao động đó. Nếu không để cho chúng nghỉ một chút thì......」
Mindi khẩn khoản ngay cả trong khi sự hoang mang đang lộ rõ. Xét tới việc Risti và những đứa trẻ khoảng 5 tuổi cũng hướng tới anh ta ánh mắt đó, thì có vẻ như thế giới này không có chuyện vì là trẻ con nên được cho phép tự do. Dường như chúng cũng bị bắt làm việc gì đó.
「Được rồi, hãy ở đây giùm anh.」
「......Em hiểu rồi, Nii-san.」
Trước Jasper lặp lại lời nói lần nữa khi mang trong đó là sự mạnh mẽ và nghiêm trọng khiến đối phương không thể đồng ý hay từ chối, thì có lẽ cô ấy đã linh cảm được đây là chuyện không hề bình thường. Mindi ngay cả trong khi mang biểu cảm khó lí giải được sự tình, vẫn gật đầu.
Và, định ít nhất thì giữ lấy Risti vẫn còn đang dán chặt vào Hajime để không làm cản trở câu chuyện, cô ấy hướng ánh mắt về phía Hajime,
「――-」
Bất giác, cô ấy nín thở.
Vì đó là một đôi mặt lạnh lùng, đến cực kì. Tương phản một cách khủng khiếp với dáng vẻ cay đắng, hay có lẽ là đau khổ ở đâu đó của Kouki bên cạnh.
「Risti. Tới chỗ Mindi đi.」
「Ư?」
Risti đang thư giản trên đùi Hajime, ngoảnh đầu về sau. Cô bé nhìn chăm chú vào một Hajime với biểu cảm không hề thay đổi.
「Iya, thật sự thì cứ giữ nguyên như vậy cũng――」
「Jasper. Chuyện như thế không có tác dụng với tôi đâu.」
Jasper nói xen vào, nhưng bị cắt ngang một cách thẳng thừng. Trước Jasper nín thở, Risti hướng ánh mắt trở lại chỉ một chút.
Và...... quả nhiên, Risti là một đứa trẻ sắc sảo. Khi cô bé ngoảnh đầu lại nhìn Hajime lần nữa, có vẻ đã lí giải được rằng ích kỷ hơn thế này nữa sẽ chẳng đi tới đâu, cô bé tự xuống khỏi đùi của Hajime với dáng vẻ buồn bã ở đâu đó.
Mindi hoang mang khi không hiểu được ý đồ trong cuộc nói chuyện giữa hai người, trước hết bế Risti lên, và lần này là ôm cô bé trên đùi mình.
Trong khi những đứa trẻ khá cũng đang thể hiện vẻ bối rối trước bầu không khí chẳng hiểu sao lại đang gia tăng cảm giác căng thẳng, Hajime tuyên bố như muốn rào trước.
「Xin lỗi nhưng, tôi không có ý định nghe thỉnh cầu của ông đâu đó.」
「――-, tôi muốn cậu cứu giúp-. Gia đình của tôi-」
Quả nhiên, nghĩ thế Hajime nhắm mắt lại. Cậu cũng biết rằng bên cạnh mình, Kouki đang run rẫy.
Cả việc che đậy cho họ, lẫn việc đem thức ăn của lũ trẻ cho họ, và việc để lũ trẻ với thời gian lao động đang tới gần ở ngay bên cạnh họ, tất cả đều vì chuyện đó. Là đồng cảm hay thương hại đều được. Có lẽ anh ta đang cố gợi lên sự cảm động của nhóm Hajime. Để đi tới Rakuen.
「Bọn tôi sẽ lên phía trên. Người nói đó là hành động tự sát, là ông đấy.」
「Người dẫu như thế vẫn nói sẽ đi, là cậu đấy. Có khả năng chiến thắng đúng chứ? Nếu vậy thì làm ơn-. Hãy dẫn cả bọn tôi theo cùng nữa!」
Sự run rẫy của Kouki đã trở nên dữ dội hơn. Hệt như đang chịu đựng cơn đau không thấu, cậu ta nghiến răng lại. Cứ như cậu ta đang bị đâm liên tục nhiều nhát một cách bừa bãi tại khe hở giữa hiện thực và nguyện vọng vậy.
Nếu là Kouki lúc trước, thì không nghi ngờ gì cậu ta sẽ đáp lại ngay lập tức. Việc cậu ta chịu đựng như lúc này, phải chăng là bởi đang nhìn thấy hiện thực. Rằng, trong tình trạng mà không còn cách nào khác ngoài trông cậy vào Hajime, trong hoàn cảnh mà chỉ một mình sức mạnh của cậu ta thì không cách nào đả thông được...... bởi vậy, không thể nói ra được. Rằng, cậu ta vẫn chưa biết đủ về chuyện của thế giới này. Nên bảo vệ tất cả hay gì đó, rất không thể nói được.
Tệ rồi haa, vừa liếc Kouki đó khi nghĩ vậy, Hajime vừa một lần nữa định nói lời từ chối――trước khi cậu kịp làm vậy, Jasper đã gào lên.
「Là tuổi thọ.」
Hajime nheo mắt. Nhắc mới nhớ, anh ta đã từng nói mấy thứ như “Xử lí thọ mệnh”, cậu hồi tưởng lại chuyện đó.
「Người hạ giới bọn tôi, được quyết định tuổi thọ. Là 30 tuổi. Từ khi sinh ra đến lúc chính xác 30 tuổi, sẽ bị “Xử lí thọ mệnh”. Tôi, năm nay 30 tuổi......」
「......Xử lí? Ông nói xử lí là......」
Kouki mở to mắt, và đáp lại một cách ngơ ngác. Jasper lẩm bẩm với bầu không khí hệt như một lão già đã hoàn toàn kiệt quệ「Thì chắc chắn có nghĩa là chết rồi đúng chứ」. Có vẻ Jasper trông như trong ngoài 40 tuổi, thực chất lại chỉ do anh ta nhìn già cỗi mà thôi.
「Ở cái nơi bị hạn chế này, thì việc giới hạn số người là điều cần thiết đó.」
「C, chuyện đó thì, có lẽ là vậy nhưng m à, nhưng mà-, sao lại thế......」
Kouki mất hết lời lẽ. Ngược lại, Hajime ngay cả khi vừa thấu hiểu trong lòng rằng「Nhắc mới nhớ, đám người đó, đúng thật chẳng hề bắt gặp một lão già nào ha」, cũng vừa thể hiện biểu cảm tỏ vẻ có chút ngờ vực. Không hề chú ý đến điều đó, Jasper tiếp tục.
「Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ bị xử lí trong năm nay. Bởi vậy, dù có là chiếc cầu nguy hiểm tôi cũng đã băng qua. Nếu thật sự có thể mở ra con đường tới Rakuen, thì tôi đã định sẽ dẫn theo cả mấy đứa này khi đã xác nhận điều đó đấy.」
「Khoan, khoan đã, chờ một chút, Nii-san! Rốt cục là anh đang nói chuyện gì vậy!?」
Mindi cất lời với dáng vẻ như đang nói không thể chịu nổi nữa. Quả nhiên, có vẻ như anh ta chẳng hề nói gì với gia đình cả. Hay có lẽ, những kẻ mà anh ta đã gọi là “đồng đội”, trên thực tế, dường như chỉ là vật thí nghiệm đối với Jasper mà thôi.
Jasper, thú nhận hết những chuyện mà anh ta đã giấu giếm cho tới tận lúc này với nhóm Mindi. Cả về thân phận của Hajime và Kouki.
「Bởi vậy...... bởi vậy, Nii-san, sau khi lao động xong cũng không hề nghỉ ngơi mà lại đi đâu đó...... Để cho mình kiệt quệ đến mức đó...... -, anh đang nghĩ gì vậy hả! Lại phạm vào cấm kỵ! Tại sao với mấy thứ như giọng nói khả nghi đến thế! Em đã nghĩ chắc chắn rằng, Vì tuổi thọ đã tới gần rồi nên anh muốn tự do-」
「Xin lỗi vì đã giữ im lặng. Nhưng mà nhé, vì anh chẳng biết khi nào sẽ bị lũ cơ binh tìm ra mà.」
Có lẽ anh ta đã nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu để gia đình chẳng hề biết chút gì, khi tưởng tượng tới lúc như thế. Tuy nói là gia đình nhưng họ chẳng hề có quan hệ máu mủ gì, vì lẽ đó đây không hơn gì một gã đàn ông ngu xuẩn làm loạn vì sợ hãi chuyện xử lí thọ mệnh, có lẽ anh ta muốn để chuyện diễn biến như thế.
「Dù có nói như thế thì chuyện phạm vào cấm kỵ――」
「Vì anh đã lo lắng! Sau khi anh bị xử lí thọ mệnh, mấy đứa sẽ ra sao-」
「......Nii-san.」
「Hơn là một kẻ như anh, anh muốn mấy đứa sống lâu hơn. Muốn mấy đứa được ăn đến no bụng những thứ ngon lành hơn......」
Vừa ôm đầu, Jasper vừa nói ra nguyện vọng của mình bằng giọng càng lúc càng yếu ớt hơn. Dáng vẻ đó, khiến cả Mindi lẫn lũ trẻ, đều trở nên câm nín.
Có lẽ việc tuổi thọ được quyết định trong thế giới này là đạo trời của tự nhiên và sự tất yếu đồng đẳng. Dáng vẻ không thể nói nên lời trước Jasper cố gắng chống lại điều đó, cùng suy nghĩ không thể nào tin nổi, và niềm hạnh phúc dành cho việc anh ta quan tâm họ đến nhường đó.
「Ano...... cái cụm từ “Cấm kỵ” đã xuất hiện từ nãy đến giờ là?」
Trong bầu không khí ngại ngùng thế nào đó, Kouki hỏi như để thay đổi nó. Vì Hajime đang khoanh tay và nhắm mắt lại một lần nữa từ nãy đến giờ, nên Kouki cũng mang vẻ rụt rè nhưng mà.
「......Chính xác thì nó được gọi là “Nhân loại cấm lệnh”. Nếu phá luật sẽ bị xử lí mà không cần nói lời nào, là những luật lệ tuyệt đối mà nhân loại phải gánh chịu.」
Điều một, cấm những hành vi cố đi ngược lại ý chí của Mother.
Điều hai, cấm những hành vi chạm vào mọi thứ kim loại.
Điều ba, cấm điều tra về lí do của những điều bị cấm.
Thực tế thì còn có những quy định chi tiết hơn nhưng, về mặt kết cục, nếu nói rằng cấm cái gì, thì đó là ba điều trên. Thứ tự của quy định là thứ tự ưu tiên. Vì ý chí của Mother được ưu tiên hơn tất thảy mọi thứ, nên giả sử như nếu là vật cung cấp thì cũng có những kim loại được cho phép tiếp xúc・sở hữu một cách ngoại lệ, chuyện là vậy.
「Tôi hiểu. Rằng để bảo vệ nhân loại, để phòng tránh sự diệt vọng, thì đây là điều cần thiết. Việc tôi muốn chỉ bọn tôi sẽ đi tới Rakuen, đó là do tôi ích kỷ. Nhưng mà, nhưng mà đóó, dẫu như thế thì tôi......!」
Nếu không biết gì cả, thì chắc chắn Jasper sẽ chấp nhận định mệnh. Nhưng mà, anh ta đã lỡ nghe về sự tồn tại của Rakuen. Đã lỡ biết tới sự tồn tại của dị giới.
Việc lỡ biết tới hi vọng, việc trở nên không thể từ bỏ, là điều đương nhiên.
「......Cái tên chủ nhân của Rakuen gì đó, đang làm chuyện khá là tàn độc.」
「Nagumo......」
Thật khẽ khàng, thật khẽ khàng, Hajime thì thầm. Trong đó, liệu đang được len lỏi vào cảm xúc gì. Chỉ đơn thuần là một sự điềm nhiên tới mức khủng khiếp, không, đáng sợ. Bởi vậy, Kouki cũng trở nên không thể nói gì.
Với Hajime.
「Xin lỗi. Chúng tôi không thể dẫn ông theo được ạ. Tôi không thể hứa với ông, bất kỳ điều gì ạ. Thật sự thì, xin lỗi ạ.」
Kouki, thay đổi cách nói năng, và cậu ta vừa cúi đầu thật sâu, vừa nói.
Lúc này khi đang chịu sự giới hạn sức mạnh một cách rõ rệt, thì dù chỉ có hai người đi nữa thì vẫn phải đột phá sự phòng thủ của đô thị đồ lũy trong trạng thái nguy hiểm đến tính mạng. Mấy thứ như vừa bảo vệ lũ trẻ vừa dẫn chúng đi, cái miệng nào mà có thể nói vậy được.
Hoặc, có lẽ họ sẽ có thể để cho chỉ nhóm Jasper cùng đi qua cánh cổng nếu đảm bảo được nguồn điện lực. Nhưng mà, trên cơ sở không thể dẫn theo họ, thì cần phải quay trở lại để đón, và cậu ta không biết rằng có thể làm chuyện đó hay không.
Rất không thể hứa hẹn gì. Mấy chuyện như để cho họ một hi vọng nửa vời, là điều mà cậu ta không thể làm. Điều đó, cũng tương tự như chủ nhân của Rakuen.
Nghe thấy những lời cứ như đại diện cho con tim của mình mà Kouki đã nói ra, Hajime mở đôi mắt đang nhắm ra tỏ vẻ có chút ngạc nhiên. Và cậu thấy dáng vẻ vừa cúi đầu, vừa nghiến đến mức như muốn nghiền nát răng của mình, và siết chặt nắm tay đang run rẫy của Kouki.
Jasper định kịch liệt cự cãi thêm gì đó với nét mặt bi thảm. Tuy nhiên, Mindi đã ngăn điều đó lại. Cô ấy nắm tay Jasper, trong khi nhìn dáng vẻ run rẫy của Kouki.
Với điều đó, Jasper cũng trở nên câm nín. Mindi, nở nụ cười nhẹ và nói như thay lời cho anh ta.
「Nii-san đã nói những điều vô lí, thay mặt cho anh ấy tôi xin lỗi ạ.」
「......」
Trước Kouki không ngẩng đầu lên, Mindi nói khi nụ cười tỏ vẻ khó xử của cô ấy càng sâu thêm.
「Giống như chính Nii-san đã nói, là nguyện vọng ích kỷ của bản thân ạ. Một mong muốn chỉ có chúng tôi phớt lờ điều đó, dù mọi người, đã sống khi bảo vệ luật lệ đến lúc này ạ.」
Ngay cả trong khi nói thế, ánh mắt hướng tới Jasper của Mindi lại ấm áp.
「Nỗ lực hết sức nhằm hoàn thành nhiệm vụ được giao cho mình để nhân loại không tuyệt diệt, dưới sự bảo hộ của Mother, và nhường chỗ cho những đứa trẻ tiếp theo. Chúng tôi đã luôn tồn tại khi làm như thế ạ.」
Không ai nói gì, họ lắng tai nghe những lời của Mindi. Đến cả Hajime, cũng đang nhìn Mindi với đôi mắt nhắm nghiền đã mở ra hoàn toàn.
「Không có hi vọng hay gì đó là nói dối ạ. Tại vì, nếu cố gắng sống như thế này, thì đến một ngày nào đó, Mother sẽ đánh bại những kẻ xâm lược cho chúng tôi ạ. Và, chắc chắn, cái ngày mà chúng tôi có thể sống lâu hơn, có thể ăn đến no căng bụng những món ngon lành sẽ đến ạ.」
Giọng nói hiền hòa như để bảo ban cho Jasper và lũ trẻ, tuy nhiên, cũng khiến họ cảm giác được sự mạnh mẽ ở đâu đó đang vang lên. Biểu cảm của Jasper, từ sự bi thảm đã hóa thành nụ cười ra chiều khó xử giống y hệt cô em gái. Chắc chắn, đây là biểu cảm từ trước khi anh ta nghe được giọng nói của chủ nhân Rakuen.
「Bởi vậy, làm ơn xin hãy ngẩng đầu lên.」
「Mindi-san......」
「......」
Cuối cùng, hướng ánh mắt thẳng tới Hajime và Kouki, Mindi nở nụ cười nói.
「Cảm ơn vì những thức ăn ngon miệng. Cảm ơn, vì đã cứu Nii-san khỏi nơi nguy hiểm và đưa anh ấy về. Làm ơn, xin hãy thong thả nghỉ ngơi, và tiến bước tới mục đích của hai người.」
Bầu không khí lặng lẽ phảng phất. Kouki ngẩng đầu lên, và cậu ta đang ngước mặt lên trời.
Jasper, hít thở một hơi thật sâu và mở miệng.
「Xin lỗi vì đã nói điều vô lí. Dù các cậu đã bị chia lìa khỏi gia đình vì lỗi của tôi ha. Hãy quên những gì tôi đã nói ban nãy giùm.」
Một biểu cảm tỏ vẻ xấu hổ, và đâu đó trông như đã buông bỏ một điều ám ảnh.
「......Tôi cầu cho thắng lợi và vân may của các người, trong tương lai.」
「Ha ha, cảm ơn.」
Jasper bật cười với những lời của Hajime.
Cứ thế, như có ý bảo rằng Hajime và Kouki cứ sử dụng phòng khách tùy ý để thong thả nghỉ ngơi, họ dẫn lũ trẻ đi khuất vào căn phòng bên trong.
Với bầu không khí tĩnh lặng, Hajime và Kouki không nói lời nào trong một lúc.
Họ đã làm thế trong bao lâu.
Sau một hồi, Hajime từ từ đứng dậy, tựa lưng vào tường và ngồi xuống, rồi cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Dường như cậu định nghỉ ngơi một cách nghiêm túc.
Nhìn thấy điều đó, Kouki cũng đứng dậy, và tương tự như thế, tựa lưng vào bức tường đối diện rồi ngồi xuống.
Sau một hồi, vẫn nhắm mắt, Hajime bật ra lời nói như đang thì thầm.
「Cậu đã rất khá khi không nói “hãy dẫn họ đi” ha.」
「......Những điều mà Mindi-san đã nói là tất cả đó.」
Điều mà họ được yêu cầu là cứu rỗi, nhưng đồng thời lại không phải là cứu rỗi. Dù có là dũng giả sẽ không ngần ngại hi sinh bản thân mình nếu đến lúc, cũng không thể nói ra những lời vô trách nhiệm trong tình huống có người mà cậu ta làm liên lụy. Cậu ta không được phép, mong muốn điều đó.
Hajime, lấy từ bộ tactical vest ra một ống nghiệm, và ném nó về phía Kouki. Kouki bắt lấy thứ đang bay trong khi xoay vòng *kuru kuru* giữa không trung đó mà chẳng gặp chút khó khăn nào.
「Bôi nó lên lòng bàn tay đi, nếu tay cầm khiếm của cậu mà lõng ra rồi đánh hụt, thì phiền cho tôi đấy.」
「......Phải rồi ha.」
Có vẻ như lúc siết chặt nắm tay, thì cậu ta đã tự làm bị thương lòng bàn tay bằng móng tay của mình. Chắc hẳn đây là hành động can thiệp vào chuyện người khác, hay có lẽ là sự quan tâm một cách hiếm hoi của Hajime vốn tinh ý. Trong lòng Kouki hiện lên nụ cười khổ.
Cứ thế thời gian trôi qua, có lẽ là ở cái lúc mà họ đã nghỉ ngơi được một giờ.
.
.
Thứ đó đã đến một cách bất thình lình.
.
.
『Có nghe thấy tôi không ạ? Có nghe thấy tôi không ạ?』
Choàng tỉnh và chuyển ý thức vào tư thế chiến đấu. Hajime và Kouki đồng thời đứng dậy, với vũ khí của từng người đã cầm sẵn trên tay.
Một giọng nữ tính vang lên. Cứ như, nó đang được cả không gian phản xạ lại, một hiện tượng kì lạ. Tuy nhiên, dáng vẻ của chủ nhân giọng nói, thứ đáng lí phải có lại chẳng thấy đâu.
Có lẽ nào......, Hajime và Kouki nhìn mặt nhau. Và, sự căng thẳng của họ được đẩy lên một mạch.
Nếu dự đoán của họ chính xác, thì chính giọng nói này, là chủ nhân của Rakuen mà Jasper đã nghe――
.
.
『Hiện giờ, tôi đang nói chuyện trực tiếp trong đầu các ngài ạ.』
.
.
Hajime-san, nhắm nửa mắt lại ngay tức thì. Mi mắt của Kouki cũng co giật. Vì đó là câu thành ngữ mà ngay cả Kouki không phải là otaku, cũng đã từng nghe thấy mà.
Sự căng thẳng đang sắp sửa tiêu tan, Hajime vừa nổi gân xanh khi nghĩ rằng「Đang giỡn mặt hả, tên khốn này」, vừa định cất lời. Song, trong cái nháy mắt đó.
Trái lại với câu thành ngữ giỡn mặt, những lời với áp lực sắc nhọn đã vang lên là.
『Xin hãy mau chóng rời khỏi nơi này! Kẻ địch đang áp sát ạ!!』
Là thật hay hư.
Dù sao đi nữa, có vẻ như họ không được cho cái trì hoãn để hoàn toàn hồi phục.