Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou
Chương 10: Vệ sĩ của Ai-chan
Hatayama Aiko, 25 tuổi. Là một giáo viên môn xã hội học.
Là một giáo viên nên nên cô luôn dạy cho học sinh những kiến thức chuyên môn cần thiết và cô cũng luôn cố gắng để có thể cải thiện thành tích học tập của chúng. Tuy không phải chỉ duy nhất mình cô là người đưa ra những chỉ dẫn cho hoc sinh, nhưng cô lại chính là một người giáo viên mẫu mực. Và chắn chắn rằng những vấn đề đó thì đều rất là quan trọng đối với cô, thậm chí còn nhiều hơn như thế, cô sẽ trở thành một đồng minh cho những người tin tưởng cô. Hiểu một cách cụ thể hơn là cô chính là người mà mọi đứa trẻ có thể tin vào ngoài gia đình của chúng.
Nguyên nhân của điều này là do ảnh hưởng từ một sự kiện lớn đã xảy ra vào ngày cô ra đời, tuy nhiên hãy để vấn đề này ở đó. Vì dù có sao đi nữa thì cô cũng luôn là đồng minh của học sinh khi chúng ở bên ngoài ngôi nhà của mình. Vậy nên niềm tự hào của Aiko là trở thành người luôn giúp học sinh và chính điều đó đã giúp cô có thể tự gọi mình là một giáo viên.
Chính bởi vì thế, nên hiện giờ Aiko đang cực kì không hài lòng với tình hình hiện tại của họ. Bởi tất cả đều xảy ra quá đột ngột, từ việc cô bất ngờ khi bị triệu hồi tới thế giới khác và bị buộc vào một tình thế hết sức kỳ quái. Tiếp đó là những học sinh có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong lớp học thì lại là người thực hiện các cuộc thảo luận thay vì là cô. Và rồi là việc cô nhận thấy rằng các học sinh yêu quý của cô đang chuẩn bị cho một cuộc chiến nào đó .
Vấn đề không phải là cô cố gắng thuyết phục chúng bằng cách nào, mà vấn đề là những lời khuyên của cô dễ dàng bị những quyết định của chúng cuốn trôi đi như dòng suối, nên cô đã không thể ngăn được hoc sinh của mình lại (tất cả bọn chúng ).
“Đó là lí do tại sao mà chí ít gì tôi cũng phải bảo vệ học sinh của mình!”. Những điều này chính là những gì mà cô đã quyết tâm phải làm được, tuy nhiên với khả năng hiếm có của mình, nên cô được chỉ định là chỉ có thể hữu ít trong việc giải quyết các nhiệm vụ bên ngoài cuộc chiến (như là cải thiện và phát triển dất nông nghiệp ). Mặc dù cô đã cố gắng trong tuyệt vọng để phản đối, nhưng cuối cùng cô lại bị thuyết phục bởi học sinh của mình. Nên bản thân Aiko không thể phản đối những quan điểm đúng người đúng chỗ đó được.
Cô đã trải qua nỗi lo lắng mỗi ngày khi nghĩ về những học sinh của mình đang chiến đấu ở bên ngoài tầm tay che chở của cô. Nhưng vì chúng được bảo vệ bởi hiệp sĩ của giáo hội thánh và các cận vệ hoàng gia của đế quốc Herrlicht, nên cô đã đến các ngôi làng nông nghiệp và những nơi kém phát triển, tuy nhiên khi cô hoàn thành nhiệm vụ và trở về cung điện hoàng gia, thì những gì chờ đợi cô lại là cái chết của một học sinh nào đó.
Vào lúc đó, Aiko đã liên tục tự trách bản thân mình khi không kiên quyết bản thân rằng là phải ở lại với chúng. “Sau cùng, chẳng phải tôi đã quá xa rời thực tại khi nghĩ rằng mình là một giáo viên lý tưởng sao“ hay một điều gì đó tương tự như thế. Và chắc chắn rằng, Aiko đang cảm thấy hết sức hoang mang bởi vì thậm chí cô không biết rằng bản thân mình đang thay đổi thế nào từ sau dự kiện đó. Tuy nhiên, dù sự cố đó đã xảy ra, thì trong ý thức của Hatayama Aiko thì cô vẫn là một giáo viên và chính điều đó đã thức tỉnh cô (hãy thức tỉnh đi).
Nên cô sẽ luôn hướng sự quan tâm về các học sinh của mình những người không thể tự đứng lên bởi vì nỗi ám ảnh của cái chết, còn phía nhà thờ và đế quốc thì vẫn muốn chúng tiếp tục chuẩn bị cho các cuộc chiến. Nên những điều xuất hiện trong suy nghĩ của Aiko là: “Làm như tôi sẽ để cho chuyện này xảy ra thêm lần nữa sao!“, để nhằm phản đối phía nhà thờ và các tên quý tộc của vương quốc. Cô sử dụng vị trí và khả năng của mình như là một lá chắn, rồi sao đó cô hét lên “Đừng có mà đến gần những học sinh của tôi“ để uy hiếp bọn họ.
Kết quả là, cô đã giải quyết được vấn đề đó để đạt được chiến thắng. Tuy không có học sinh nào từ chối chiến đấu nhưng trái tim của chúng đã bị Aiko làm cho dao động. Bên cạnh đó, cô càng ngày càng nổi tiếng. Mặc dù rằng cô không làm bất cứ điều gì trong chiến đấu, nên kết quả mỉa mai từ điều ấy là một số ít học sinh đã khuyến khích đề nghị đi theo để hộ tống Aiko khi cô phải đi khắp nơi để thực hiện nhiệm vụ của mình.
“Việc này không cần các em phải chiến đấu đâu “và“. Bởi vì cô cũng đã được các hiệp sĩ hộ tống, nên cô sẽ ổn thôi”, đó là những gì mà cô đã nói để thuyết phục chúng từ bỏ ý định, thế nhưng một số học đã đứng lên và nói “Chúng em sẽ bảo vệ Ai-chan”, được phát ra từ miệng chúng với đầy sự quyết tâm (trans: toàn một lũ yếu nhớt mà đòi bảo vệ ai). Tiếp theo đó, cô đã bị choáng ngộp hoàn toàn, vì ngay sau những lời nói là sẽ bảo vệ cô thì chúng đã đi theo cô khắp các cánh đồng, và cô đã nghĩ “Mình lại để những chuyện rắc rối xảy ra xung quanh mình lần nữa sao, mình quả thực là một giáo viên tồi mà …” trong khi đang bò quanh cánh đồng để làm việc và cái cảm giác suy nghĩ ấy vẫn còn mới như in trong đầu cô.
Nhân tiện đây, thì ngay lúc này, mặc dù các hiệp sĩ thường theo hộ tống Aiko đã hỗ trợ trong việc thuyết phục đám học sinh, nhưng vì một lý do nào đó mà đám học sinh đã trở nên bướng bỉnh và không chịu lùi bước. Nếu hỏi chúng tại sao chúng lại chống đối lại các hiệp sĩ, thì như một sự nhất trí của tất cả học sinh, chúng chặn đứng tất cả mọi điều chỉ bằng một lời nói:
“Vì nếu chúng tôi giao lại Ai-chan cho một người nào đó thì chúng tôi sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra!”
Ý thức chuẩn bị cho các cuộc khủng hoảng của học sinh đang được trung tập không phải là bọn trộm hay bọn quái thú ở con đường phía trước, mà thay vào đó nó lại hướng về các hiệp sĩ đang hộ tống Aiko. Lý do của họ ở đây là tất cả các hiệp sĩ hộ tống đều nhìn rất đẹp trai. Đây chiến lược của đám chỉ huy để hòng lợi dụng được khả năng của Aiko bằng cách tạo mối ràng buộc giữa cô với vương quốc và nhà thơ. Nói ngắn gọn là, đây chính là nam nhân kế ( trans: ôm bụng cười ). Rồi một trong các học sinh đã nhận thấy được điều đó nên đã thông báo cho các học sinh khác và từ đó suy nghĩ “Phải bảo vệ Ai-chan khỏi đám binh lính nhìn có vẻ đẹp mã đó.” đã được hình thành.
Tuy nhiên, các học sinh đã có một tính toán sai lầm. Khi giờ đây cái kịch bản kẻ đi săn trở thánh kẻ bị săn đang được diễn ra. Để chứng minh điều đó rõ hơn, thì đây là những lời mà các hiệp sĩ đã nói nhằm thuyệt phục đám học sinh.
Vị chỉ huy của các hiệp sĩ nhà thờ và các vệ sinh, David đã nói:
“Các bạn không cần phải lo lắng điều gì cả. Tôi sẽ bảo vệ Aiko-chan. Tôi sẽ không để cô ấy phải chịu bất kì tổn thương kể cả dù đó chỉ là một vết xước. Aiko … … là tất cả mọi thứ đối với tôi.”
Phó chỉ huy của các hiệp sĩ đền thơ, Chase nói rằng:
“Vì cô ấy, tôi thậm chí có thể vứt bỏ cả đức tin của mình. Tôi đã quyết tâm dành hết tất cả mọi thứ cho Aiko. Điều này có làm các bạn cảm thấy nhẹ nhỏm hơn chưa?”
Một hiệp sĩ của vương quốc, Chris cũng nói rằng:
“Số phận của tôi là được gặp gỡ Aiko-chan. Các bạn có nghĩ rằng tôi sẽ chết vì định mệnh của mình không?”
Một hiệp sĩ khác của vương quốc, Jade cũng đã nói:
“… … Tôi sẽ mạo hiểm cả mạng sống của mình. Nhưng không phải như là một hiệp sĩ hoàng gia. Mà sẽ như là một người đàn ông.”
Vì thế mà hiện nay, các học sinh đang nghĩ rằng, “Chuyện quái gì đang diễn ra tại đây vậy? Mấy tên này bị thay tim hết rồi hay sao vậy!”, hay một điều gì đó tương tự như vậy. Nói cách khác, thì lúc đầu chúng nghĩ rằng Aiko sẽ là người bị rơi vào lưới tình, nhưng sau khi nghe những lời mà những tên hiệp sĩ nói, thì chúng đã nghĩ, “Chúng tôi sẽ không giao Ai-chan cho những người mà chúng tôi không biết rõ về họ!”, điều này làm cho chúng giống như là cha mẹ của cô, bởi vì chúng không muốn rời xa khỏi Aiko.
Nhưng cũng phải cần lưu ý tới, những chuyện đã xảy ra giữa Aiko và họ… … và vì nó là một câu chuyện dài nên tốt hơn hết là cứ bỏ nó qua một bên, tuy nhiên trên hết là vì sự ngây ngô của Aiko và sự siêng năng bẩm sinh của cô có một sự tỉ lệ thuận với nhau rõ rệt. Cùng với đó chính là vì cô luôn tỏa ra một sự chân thành và nhiệt tình xung quanh mình, nên vì thế họ đã dần trở thành những tín đồ của Aiko “trước cả khi họ kịp nhận ra điều đó”, họ giờ giống như thứ luôn nằm rải rác trên con đường vậy. Và khi kể lại điều ấy, nó hoàn toàn có thể trở thành một câu chuyện hoàn toàn mới … … vì thế nên mới có rất nhiều chuyện và rất nhiều vấn đề đã xảy ra.
Mà cũng cần nói là, hiện nay, các học sinh đã chia thành từng nhóm với những mục đích khác nhau, đầu tiên là nhóm anh hùng của Kouki, nhóm này sẽ tiếp tục khám phá sâu vào bên trong của “đại mê cung Orcus”, một nhóm thì sẽ ở phía sau nhóm này, và cuối cùng nhóm còn lại là nhóm vệ sĩ của Ai-chan.
Sau khi phân chia thành các nhóm, rồi hai tháng kể từ khi sứ giả của đế quốc đến thăm vương quốc Herrlicht, thì hiện nay Aiko và nhóm chuyên đi cải thiện và phát triển đất nông nghiệp của cô hiện đang đi phát triển một vùng đất nông nghiệp mới bằng xe ngựa. Điểm đến của họ là một thị trấn bên bờ hồ, tên là UI.
“Aiko, cô có cảm thấy mệt không vậy? Cô không cần phải cố chịu đựng đâu nếu cô đang cảm thấy mệt, thì cô biết đấy? Chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngay lập tức, được không nào?”
“Không cần đâu, tôi không sao đâu. David-san. Thay vào đó, không phải là chúng ta mới dừng lại nghỉ khoảng một lúc trước rồi sao? Hơn nữa tôi không phải là người yếu đuối”
Bên trong chiếc xe ngựa rất rộng rãi này, vị chỉ huy các vệ sĩ của Aiko; David, đang nói chuyện với Aiko trong một tâm trạng đầy lo lắng. Còn những lời đáp lại của Aiko thì pha trộn cùng với đó là một nụ cười gượng gạo.
“Fufu, chỉ huy chỉ là đang không ngừng lo lắng cho cô thôi Aiko-san. Bởi vì trước đây cô đã từng bị kiệt sức chỉ sau một ngày đi du hành … … đó cũng là lý do tại sao mà tôi cũng đang rất lo lắng. Xin hãy chắc chắn rằng cô không cố quá sức, được chứ?”
“Tôi thật sự rất xin lỗi vì sự bất vào lúc đó. Do đó là lần đầu tiên tôi đi du hành bằng xe ngựa … … tuy nhiên, bây giờ vì tôi đã trở nên quen với nó nên tôi đang thật sự cảm thấy rất ổn. Cảm ơn sự quan tâm của anh rất nhiều. Chase-san”
Lần đầu, do cô vẫn chưa quen với trải nghiệm khi đi một cỗ xe ngựa là như thế nào vì thế Aiko đã có những biểu hiện đầy xấu hổ, nên giờ đây khi được gợi về quá khứ ấy đã làm cô cảm thấy xấu hổ, và cô cũng cảm ơn sự quan tâm của vị phó chỉ huy của các vệ sĩ; Chase. Khi nhìn về phía Aiko đang đỏ mặt, Chase đang cảm thấy đầy vui sướng rồi lấy tay che miệng mình lại, và cố tình giả vờ tình cờ nắm lấy tay của Aiko …. … “Gohonh!”, cánh tay của anh đã bị chặn lại bởi một tiếng ho, và một cái nhìn đầy sắc bén. Người đã ngăn anh lại là một cô nhóc nữ sinh, tên là Sonobe Yuka, người đang ngồi chéo ở phía trước mặt Aiko. Cô là một thành viên của nhóm “Bảo vệ Ai-chan khỏi đám binh lính nhìn có vẻ đẹp mã”. Bởi vì chúng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nếu chỉ có Aiko và những người lính đẹp trai ở trong chiếc nghe ngựa đó chứ, cho nên môt số thành viên đã nhảy luôn lên xe.
Vì lý do đó, nên hiện giờ đã có tám người bên trong chiếc xe ngựa. Còn ở bên ngoài thì có các hiệp có số lượng như là một trung đội vậy, bọn họ cũng đã cố gắng kiềm chế lại vì thực sự đã là quá muộn để stukkomi (trans: kiểu như stun của con gái ấy) vì việc chỉ có mỗi chỉ huy lẫn phó chỉ huy được mặc định ngồi trên xe. Những người lính đẹp trai đó cũng đã từng cố đưa ra một vài lý do nào đó để có thể được vào chung xe. Dường như là họ không muốn bị tách khỏi Aiko.
“Oya, oya, sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế. Điều đó làm cho khuôn mặt của bạn xuất hiện các nếp nhăn trên trán đấy, nó sẽ làm hỏng khuôn mặt dễ thương của bạn mất?”
Cùng với những lời nói đó là một nụ cười tươi trên mặt của Chase. Đó là một nụ cười đầy sức quyến rũ mà có thể làm cho một người phụ nữ bình thường nào đó trở nên đỏ mặt. Nhưng, phản ứng của Yuka thì, “Peh!”, đó là biểu hiện của một người muốn nhổ thẳng vào mặt anh vậy.
“Không chỉ riêng gì Aiko-chan, có phải rằng là anh luôn kêu mọi người phụ nữ là “dễ thương”? Ai-chan-sensei. Người này chắc chắn là một kẻ xấu xa chuyên đi tán tỉnh con gái nhà lành. Xin cô hãy cẩn thận, được chứ?”
Yuka tin rằng nếu một người đàn ông khen một người phụ nữ khác là “đáng yêu” trước mặt người con gái mà anh yêu, thì đó không phải là một người đàn ông tốt. Những anh chàng này chắc hẳn đã biết rằng chủ nhân của họ đã sử dụng họ để làm một cái lưới tình dành cho Aiko. Họ biết rằng sự xuất hiện của họ có khả năng làm cho trái tim của một người phụ nữ rung động. Bởi vì cô cũng biết được điều, rồi Yuka cũng đã bị rung động bởi nụ cười tươi đầy quyến rũ của Chase, và vì thế trong cô đã xuất hiện một số sự phản đối nhỏ.
“S-Sonobe-san. Đừng có tỏ ra hiếu chiến như thế. Mặc dù cuối cùng em cũng đã gọi cô là “sensei”, nhưng em vẫn gọi cô là “Ai-chan”… … không phải rằng sẽ tốt hơn nếu chỉ gọi là Aiko-sensei sao?”
“Điều đó không thể được đâu. Vì Ai-chan-sensei vẫn là “Ai-chan:, đó là lý do tại sao không thể gọi gì khác ngoài Ai-chan-sensei. Điều này đã được sự đồng ý của tất cả các học sinh.”
“C-có vấn đề gì với điều đó sao, cô thật sự không thể hiểu nổi nó Hơn thế nữa, đó lại là quan điểm chung của tất cả các học sinh sao? Đó là cách suy nghĩ của thế hệ này sao? Sao lại làm một việc khó khăn như thế với tôi, liệu đây có phải là một thử thách cho nhân phẩm và độ đáng tin cậy của tôi như một giáo viên! Tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải hiểu học sinh mình nhiều hơn nữa!”
Nhìn về phía Ai-chan-sensei đang tự nói với bản thân mình, “Cố lên!”, Yuka và Chase nhìn nhau một cách lúng túng, và bầu không khí cũng vì thế mà trở nên ấm áp và mờ nhạt hơn. Đó là lý do tại sao Aiko lại được gọi là Aiko-chan, nhưng cô lại không để ý tới điều đó. Và con đường để cô trở thành một giáo viên đầy nghiêm trang thì vẫn còn là cả một chặng đường dài trước mắt.
Mặc dù vậy, về độ đáng tin cậy thì, các học sinh thực sự đều phụ thuộc vào Aiko. Ngay cả quan điểm từ một người ngoài nhìn vào thì, cô giống như là gia đình thân thuộc nhất của các học sinh, hơn tất cả mọi thứ. Cô đã nhận được sự công nhận rằng cô đã trở nên mạnh mẽ hơn khi cô đứng lên phản đối các nhà lãnh đạo của đế quốc và nhà thờ. Đặc biệt là đối vói các học sinh có trái tim đã rơi vào tuyệt vọng bởi cái chết của Hajime ( trans: hư cấu ), vậy nên Aiko đã trở thành một người hỗ trợ tinh thần cho chúng.
Vì những sự kiện đã xảy ra, nên ngay cả với những học sinh có nhiệm vụ bảo vệ Aiko, thì thật ra mong muốn đơn giản được ở bên cạnh Aiko đã là một nửa lý do để chúng làm việc đó. Cũng cần lưu ý một chút là, đội vệ sĩ của Aiko gồm có các thành viên, ngoài Sonobe Yuka là Sugawara Taeko, Miyazaki Nana, Aikawa Noboru, Kawahara Akira, Tamai Atsushi, and Shimizu Yukitoshi, tổng cộng là bảy học sinh.
Cho tới lúc này, thì họ đã đi trên xe ngựa được bốn ngày.
Những quân nhân đẹp trai ấy vẫn đang cố tiếp cận Aiko, nhưng Aiko, thì lại nghĩ rằng tất cả mọi thứ mà họ nói đều là vì lợi ích cho chủ nhân của họ mà thôi, nên cô chỉ để nó thoáng qua tai mình mà thôi. Aiko đã không nhận ra răng bọn họ thật sự đã say mê cô tới chừng nào. Cũng cần nói thêm một phần cũng là do tác động từ cái nhìn chằm chằm của các học sinh nhìn vào họ khi họ cố gắng quyến rũ cô vượt quá mức độ cho phép, điều đó mang đến một bầu tâm trạng cực kỳ nặng nề … … nhưng nó đã nhanh chóng thay đổi thành một bầu không khí ấm áp và mờ nhạt nhờ vào lời nói và hành động của Aiko… … điều đó lặp di lặp lại cho đến khi họ tới thị trấn nằm bên bờ hồ, UI.
Sau khi nghỉ ngơi do cơn mệt mỏi sau chuyến hành trình dài, thì giờ họ đang bắt đầu khảo sát đất nông nghiệp của UI ở vùng ngoại ô để tiến hành nhiệm vụ cải thiện đất của họ, dù có khá nhiều chuyện tình cảm hài hước xoay quanh Aiko trong suốt thời gian qua … … và lần này cũng là một tựa tựa như vậy..
Cuối cùng, thì họ cũng đã bắt đầu công việc cải cách ruộng đất của mình, và gần đây thì cô bắt đầu nhận ra là cái tên “Goddess of Good Harvest” đang dần trở thành cái tên thứ hai của cô và dần được lan truyền khắp thị trấn UI, nhưng lại một lần nữa, một sự cố đầy nhức nhối lại vừa xảy đến với Aiko.
Một trong số các học sinh của cô đã bị mất tích.
Aiko đang làm tất cả những gì tốt nhất mà cô có thể làm được. Tất cả đều là vì lợi ích cho các học sinh yêu quý của cô. Cuối cùng thì, những gì đang chờ đợi cô phía trước là một cuộc gặp gỡ sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến cô và khi cuộc gặp gỡ ấy kết thúc sẽ dẫn dến một kết quả không ai mong muốn.