Ánh trăng không hiểu lòng tôi
Chương 43: Giang Nguyên rơi từ cao xuống
Cô đã hoàn toàn bất lực, những người cứ gửi gắm hy vọng vào cô chẳng một ai tin rằng, Hướng Viễn cũng không phải đấng vạn năng.
Một chuyện lớn khác trong vòng cuối năm chính là Tết đã đến gần, khắp nơi chúc mừng vui vẻ. Sau khi Hướng Viễn trở thành con dâu nhà họ Diệp, những chuyện mừng năm mới đều do cô lo liệu. Năm nay, mọi người đều bận nhưng bữa cơm đoàn tụ đêm Giao thừa không thể thiếu được. Tất nhiên Diệp Quân không thể không về nhà, Diệp Linh cũng được đón về từ bệnh viện, chỉ có Diệp Bỉnh Lâm muốn ăn chay trong chùa Lục Dung, tiện thể mừng năm mới bên linh vị của bà Diệp nên không về nhà nhưng bao lì xì cho con trai, con gái và con dâu đã chuẩn bị sẵn từ sớm. Vợ chồng Diệp Khiên Trạch vai nài mãi cũng vô hiệu, đành buông xuôi, người già đến tuổi này thì không còn gì quan trọng hơn là chiều theo ý họ.
Diệp Linh có vẻ khỏe hơn nhiều, lời nói cử chỉ đều không có gì khác người bình thường, đến tính khí cũng hiền lành hơn trước, trên bàn ăn còn đùa với Diệp Quân. Dì Dương không về quê, cũng ngồi xuống ăn cơm chung với họ. Người tuy ít nhưng hiếm khi vui vẻ nên cũng khá náo nhiệt, Hướng Viễn cũng không từ chối được sự mời mọc nhiệt tình của Diệp Quân cũng uống với cậu mấy ly rượu.
Diệp Quân vẫn không chịu tha, bám theo Hướng Viễn nói: "Chị nói ly lúc nãy là chúc cho công việc em bình an thuận lợi, vậy ly sau có nên kính "ngôi sao cảnh sát" không? Xem tivi chưa, người trên poster của bọn em chẳng phải lấy hình ảnh em đó sao?".
Hướng Viễn cười lớn. Diệp Linh cũng nói mình phải kính Diệp Quân một ly nhưng bị Diệp Khiên Trạch ngăn lại, anh cười bảo: "Đủ rồi đấy, chẳng ai uống giỏi cả, bày trò làm gì. Hiếm khi mọi người đông đủ như vậy, ăn cơm thôi". Anh nhìn Hướng Viễn, lại nói: "Chỉ tiếc là Hướng Dao không đến".
Nụ cười Hướng Viễn cứng lại: "Thôi, nó không chịu đến cũng không ép được, không còn nhỏ nữa, cứ kệ đi".
Diệp Quân đứng dậy, bất mãn với Diệp Khiên Trạch: "Anh ơi, anh đúng là cổ hủ quá, hiếm khi mọi người tề tựu thế này, nên vui hết sức mới phải. Hướng Viễn, ly lúc nãy không được từ chối nhé, em lợi hại thế này, chắc chắn chị chưa xem tivi đúng không?".
Rượu cậu đưa đến trước mặt Hướng Viễn rồi lại kề sát môi cô, Hướng Viễn vừa tránh vừa cười mắng: "Chiêu này thì em học nhanh lắm".
Trong tiếng cười đùa, di động cô đặt bên cạnh rung lên từng đạt, dì Dương cầm lên đưa cho Hướng Viễn. Thấy người gọi đến là Phó tổng Lý nên cô ra hiệu cho Diệp Quân im lặng.
"Phó tổng Lý, có chuyện gì thế?" Lúc ấn nút nghe, nụ cười của Hướng Viễn bất giác trôi tuột đi. Cô hiểu rõ, những ngày thế này nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì Phó tổng Lý sẽ không gọi điện đến.
Không đến một phút sau, Hướng Viễn buông điện thoại, mọi người xung quanh đều nhìn cô.
Diệp Quân hỏi: "Có chuyện gì xảy ra thế?".
Hướng Viễn buông tay, di động "cạch" một tiếng rơi xuống bàn ăn. Tiếng nói của cô bình tĩnh đến lạ lùng: "Bên Quý Châu thông báo, trưa nay khung sắt của cầu bị sập, hai người chết một người bị thương, người được đưa đi cấp cứu e rằng cũng không ổn. Trong hai người chết ngoài Trần Kiện ra, còn có người bên Trung Kiến. Mọi người ăn đi, tôi phải kịp chuyến bay muộn nhất đến Quý Châu".
Hướng Viễn từ Quý Châu về đã một tuần, Diệp Quân vì lo lắng, lại thêm đang kỳ nghỉ Tết nên cũng ở nhà suốt. Cậu biết rõ Hướng Viễn đã về lại thành phố G nhưng hiếm khi gặp được cô, hỏi ông anh Diệp Khiên Trạch mới biết, tai nạn lần này đã khiến Hướng Viễn bận tối mắt tối mũi, để tiện cho việc liên lạc, có lúc cô đã ở luôn trong phòng nghỉ của công ty.
Mùng sáu tết, đội cảnh sát hình sự phân cục thành Nam của Diệp Quân công tác đã đến lượt cậu trực ban, cả ngày không có việc gì lạ. Tan sở, Diệp Quân liền gọi điện về nhà, dì Dương nghe máy, bà nói trong nhà ngoài Diệp Linh ra thì chẳng còn ai rồi hỏi Diệp Quân có muốn về nhà ăn cơm tối không. Diệp Quân bảo, trong đội có nhiệm vụ gấp nên không về được. Sau khi cúp máy, cậu ra khỏi tòa nhà văn phòng, vẫy xe chạy đến Giang Nguyên.
Giang Nguyên và phân cục Thành Nam, một ở hướng Bắc, một ở hướng Nam, phải đi cả nửa thành phố, lại thêm đang ngày nghỉ nên mỗi ngã rẽ đèn xanh, đèn đỏ đều đông cứng người, khi taxi vất vả lắm mới đến được trước cổng Giang Nguyên thì trời đã sập tối.
Bảo vệ ở cổng công ty là người mới, không quen Diệp Quân, thấy cậu mặc quần áo cảnh sát, xách một túi đồ ăn đến rất vội vã thì cảnh giác ngăn lại, hỏi cậu tìm ai, có chuyện gì.
Diệp Quân thường ngày không phải người nóng nảy cộc cằn nhưng hôm nay thấy sắp gặp được Hướng Viễn mà lại bị bảo vệ công ty nhà mình chặn ngay trước cửa thì không nén được bực bội.
"Tôi tìm Hướng Viễn. Nếu không thì tôi đăng ký với anh."
Bảo vệ ít nhiều cũng nghe ngóng được chuyện lớn xảy ra gần đây trong công ty nên tự nhiên rất dè dặt: "Giám đốc Hướng gần đây rất bận. Xin hỏi anh có hẹn trước không?".
"Tôi gặp chị ấy không cần hẹn trước. Tôi là Diệp Quân nói giữa chừng lại ngừng. Cậu là ai của Hướng Viễn? Bảo vệ vẫn đợi cậu nói nốt nửa câu sau nhưng cậu lại chẳng thốt nên lời.
Thấy cậu bảo vệ tuổi tác tương đương mình đang lộ ra vẻ mặt: "Nhìn kìa,
anh không có gì để nói chứ gì?", Diệp Quân dậm dậm chân nói tiếp: "Tôi
họ Diệp, Diệp của Diệp Bỉnh Lâm, Diệp của Diệp Khiên Trạch, hiểu chưa?".
Nói xong, cậu vô cùng buồn bực nhìn bảo vệ gọi điện thoại nội bộ một cách nghi ngại, hình như gọi đến chỗ Hướng Viễn. Thê là ý định dành cho cô một sự bất ngờ nho nhỏ của cậu đã tan thành bong bóng.
Sau khi vâng, dạ vài câu, bảo vệ cũng nhường cho Diệp Quân vào, cậu trừng mắt nhìn một cái rồi chạy nhanh lên lầu. ở hành lang đèn vẫn sáng nhưng văn phòng Hướng Viễn lại tối om, cửa đang khép hờ. Diệp Quân đẩy cửa bước vào, thuận tay bật đèn sáng lên, trong tích tắc bốn bề sáng trưng, Hướng Viễn ngồi sau bàn làm việc đưa tay lên che luồng sáng có phần chói mắt lại.
"Em nghĩ việc chưa đủ nhiều nên chạy đến đây làm chị loạn thêm à?" Từ lời tường thuật của bảo vệ, Hướng Viễn đã đoán ra người đến là ai.
Diệp Quân tiến tới, đẩy thức ăn mua bên ngoài đến trước mặt cô, kéo ghế ngồi xuống, nói: "Em sợ mấy ngày không gặp, chị sẽ mọc tóc bạc đầy đầu nên đến xem thế nào".
Hướng Viễn vừa kéo túi đồ ăn Diệp Quân mua về vừa hỏi: "Mang cho chị à?".
Diệp Quân gật đầu: "Em đoán chị chưa ăn nên mua đến, nhưng hơi nguội mất rồi". Cậu tưởng câu hỏi trước đó của mình không đúng lúc khiến cô càng thêm phiền muộn nên vội vã đánh trống lảng: "Em mua trong nhà ăn của chỗ em làm vì mấy hôm nay các cửa hàng đều đóng cửa, không tiện đặt cơm ngoài. Em nhớ hình như chị không ghét ăn món nào nhưng cũng không có món nào thích nhất nên chọn bừa mấy món".
"Cứ chọn bừa là được." Hướng Viễn ăn một miếng rồi lại đặt đũa xuống, nói tiếp: "ừ, chết ba người, một của công ty ta, hai của Trung Kiến... Lần này hay rồi, chẳng những Giang Nguyên nổi tiêng mà đến chỉ tiêu thương vong của Trung Kiến cũng bị đột phá".
"Đang yên đang lành tự dưng lại xảy ra chuyện như thế à?", Diệp Quân thắc mắc.
"Lúc Trần Kiện lắp ráp có hai chiếc đinh vít bị lỏng ra. Vừa đúng lúc đêm Giao thừa nên người kiểm tra chất lượng lẫn giám sát đều uống rượu, đúng lúc hai công nhân bên Trung Kiến lên trên làm việc, vừa đúng lúc một trong hai người đó không thắt dây an toàn cho chặt, lại vừa đúng lúc đạp lên thanh sắt bị lỏng đinh vít, vừa đúng lúc rơi xuống thì thanh sắt kia rơi trúng ngay Trần Kiện và một người khác đang ở phía dưới... Có rất nhiều nguyên nhân "vừa đúng lúc" như thế, thiếu mất một cái nào cũng không thể có cục diện như hôm naay. Chúng ta đều có hết, đây chẳng phải vừa đúng lúc gặp vận rủi hay sao?".
"Vậy phải làm sao? Em nghe anh nói, bây giờ phía an toàn lao động rất nghiêm nên một lúc chết mất ba người như vậy chắc sẽ không sao chứ?"
Hướng Viễn đang ăn cơm hộp nguội ngắt, hình như cười lên một tiếng: "Về lại được đây đã là may mắn lắm rồi. Còn làm sao được nữa? Những gì cần làm đã làm, những người cần nhờ đều đã nhờ cả rồi, bây giờ chỉ còn đợi nữa thôi".
"Đợi gì?"
"Chị cũng không biết."
Diệp Quân ngỡ Hướng Viễn đang đùa nhưng không phải. Cô đã hoàn toàn bất lực, những người cứ gửi gắm hy vọng vào cô chẳng một ai tin rằng, Hướng Viễn cũng không phải đấng vạn năng.
"Là bên gia đình của người chết có ý kiến gì à?", Diệp Quân đoán.
Hướng Viễn lắc đầu: "So ra thì bên phía gia đình họ là chuyện nhỏ, cũng chỉ bồi thường, khác biệt là bao nhiêu tiền mà thôi, thế nào cũng có một số tiền để họ hài lòng. Bây giờ phiền phức là chúng ta đã tự tạo rắc rối ngay trên đầu ngọn sóng. Đừng nói là phía Cục kiểm tra không chịu tha mà ngay cả Trung Kiến cũng không buông tha chúng ta đâu".
"Nếu trách nhiệm của tai nạn là do công ty chúng ta thì cứ bồi thường tổn thất cho họ không được sao?"
"Ngốc ạ, mọi việc không đơn giản như em nghĩ đâu. Bây giờ dù chúng ta nguyện chi ra bao nhiêu cũng vô ích. Em đừng quên công trình này là của Trung Kiến, tuy phía gia cố khung sắt thép chủ yếu là chúng ta nhưng họ cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Quan trọng hơn là sau khi kiểm tra thì việc chú ý phòng hộ thi công của họ cũng không chu toàn, những người phụ trách tuần tra đều uống rượu. vốn là nếu không xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng có gì to tát nhưng bây giờ đã có người chết thì lại trở thành nguyên nhân tai nạn, họ cũng bị phạt nặng, vả lại Trung Kiến là doanh nghiệp nhà nước, một số mặt còn thiệt hại nặng hơn chúng ta, dùng tiền cũng chưa chắc hòa hoãn được. Có thể em không biết, Tổng giám đốc tiền nhiệm của Trung Kiến cũng ngã ngựa sau một sự cố lớn như thế này, Âu Dương Khải Minh lần này cũng nguy hiểm rồi."
"Thế thì vẫn là chuyện của Trung Kiến bọn họ thôi mà?", Diệp Quân hỏi với vẻ ngờ vực.
Hướng Viễn như nghe thấy truyện cười đặc sắc nhất, suýt nữa nghẹn cơm. Cô nói: "Trung Kiến là gì? Là nồi cơm lớn nhất của chúng ta. Ầu Dương tạm thời chưa có chuyện gì đã tuyên bố với mọi người sẽ ngừng hợp tác với Giang Nguyên từ bây giờ, những khoản nợ công trình trước kia, cho dù có thể đòi được thì cũng rất xa vời. Trong thông báo xử lý vụ việc đã viết rất rõ ràng là, trong vòng một năm tới đây sẽ hủy bỏ tư cách dự thầu công khai của Giang Nguyên. Chúng ta không có công trình nào, đồng nghĩa là sẽ chết, thế nên em cũng biết vấn đề lớn nhất hiện nay là gì rồi chứ? Là tiền vốn của chúng ta sẽ bị cắt đứt. Hiện nay, ngoài Trung Kiến ra, những hợp đồng lớn nhỏ khác đều ăn theo tai nạn này, sẽ cố ý kéo dài khoản thu công trình của chúng ta. số vốn lớn nhất của công ty đã bỏ vào phần đặt mua sắt thép và bảo hiểm công trình rồi, bên này không thu được xu nào, khoản nợ ngân hàng xây khu nghỉ mát cũng đã đến hạn một phần, không thể trì hoãn được nữa. Nếu muốn công ty vẫn chạy tốt thì phải làm nốt những công trình đã ký kết nhưng hiện nay nguyên liệu rất cần, không có tiền mặt thì ai chịu giao dịch với chúng ta? Xong rồi, không có sắt thép thì không thể làm việc, không làm việc thì không thể giao hàng đúng quy định hợp đồng, không giao hàng được thì còn có tiền bồi thường hợp đồng đang đợi chúng ta, ồ, suýt nữa quên, tiền phạt cho tai nạn kia cũng không ít đâu... Tiền, đều là riền, vốn lưu động chính là huyết mạch của một doanh nghiệp... Là lỗi của chị, mấy năm nay chị đã quá đắc ý, tưởng rằng mọi việc đều nằm trong kế hoạch, có thể tính được nhân họa nhưng không thể đoán được thiên tai, không ngờ là, một cọng rơm có thể đè chết một con lạc đà".
Diệp Quân lờ mờ hiểu những điều Hướng Viễn nói, nhưng cậu cảm thấy không thể đổ hết tội lỗi lên đầu Hướng Viễn: "Vậy phía khu nghỉ mát thì sao? Chẳng phải đang kinh doanh thuận lợi đó thôi?", cậu hỏi.
"Khu nghỉ mát kinh doanh được bao lâu đâu? Cho dù có tiền cũng phải ưu tiên trả nợ ngân hàng trước. Huống hồ là việc làm ăn phải trông đợi vào vận may nhưng những việc cần thanh toán, chi trả rất nhiều, chí ít hiện nay thì không thể trông mong được gì. Diệp Quân, em về đi, để chị yên tĩnh suy nghĩ một chút."
"Không còn cách nào khác sao? Chúng ta có thể vay ngân hàng hoặc tìm những người bạn cũ của bố. Hướng Viễn, chị quen nhiều người như thế, em không tin là không ai giúp gì được."
"Nếu không vì những mối quan hệ trước kia vẫn còn chút tác dụng thì đừng nói bố em bây giờ không thể yên ổn ở trong viện điều trị mà công ty cũng sẽ có khả năng bị đình chỉ tạm thời, đó mới là chuyện bất lực đấy. Còn bên ngân hàng thì có phải em không biết đâu, lúc hưng thịnh thì bọn họ tất nhiên sẽ rất vui vẻ giúp đỡ, đuổi cũng không đi nhưng bây giờ à? Họ đang đợi chúng ta trả nợ, trốn còn không kịp nữa là... Còn về những người bạn kia, trên thương trường làm gì có bạn bè thực sự. Cho dù có thì với một số tiền lớn như vậy, chúng ta dựa vào cái gì mà bảo người ta ra tay giúp đỡ?"
Hướng Viễn không nhắc đến chuyện của Trương Thiên Nhiên với Diệp Quân. Lúc sáng, Trương Thiên Nhiên lại chủ động tìm Hướng Viễn, anh ta biết hoàn cảnh khó khăn của Giang Nguyên hiện tại, cũng tỏ ý nếu có thể giúp đỡ sẽ không ngại nề hà.
Trương Thiên Nhiên vừa rời khỏi lĩnh vực vật liệu xây dựng, chuyển sang khai thác bất động sản, đang lúc cần có tiền vốn nên khi anh đề nghị được giúp đỡ, Hướng Viễn thấy rất bất ngờ và cảm động nhưng khi biết số tiền mà Trương Thiên Nhiên giúp đỡ là tiền bán khu xưởng vốn là của Lập Hằng thì cô đã từ chối. Đừng nói là Giang Nguyên và Trương Thiên Nhiên quan hệ không thân thiết lắm, nếu đã biết không thể gánh vác nổi món nợ nhân tình này mà vẫn chấp nhận thì món tiền đó cũng không gỡ được công ty ra khỏi cách khó khăn.
Thế nên, lúc ấy Hướng Viễn đã cảm ơn Trương Thiên Nhiên rất nhiều rồi cảm thán một câu: "Tôi hiểu tấm lòng anh nhưng khu xưởng của anh bán bây giờ không phải lúc, có cần thiết phải làm thế không?".
Trương Thiên Nhiên lại cười đáp: "Cô không tin tôi cũng có lúc hy sinh vì bạn bè hay sao?".
Hướng Viễn trả lời: "Không ngại nói rõ trước mặt anh, bắt anh hy sinh, có đổ máu cũng chưa chắc hữu dụng, mà hiện giờ anh cũng rất khó khăn rồi".
Trương Thiên Nhiên cũng không nói nữa nhưng hai người đã hứa với nhau, chỉ cần Hướng Viễn cần thì cho dù tài hèn sức mọn, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp.
Nói đến đây thì Hướng Viễn cũng không cần phải cắt đứt đường đi của mình vì cô nhớ đến một phương thuốc mà Thẩm Cư An đã kê cho cô.
Thẩm Cư An nói, nếu Giang Nguyên không thể tham gia đấu thầu thì anh cũng sẽ không ngại đưa những gói thầu bên ngoài cho Giang Nguyên làm nếu họ trúng thầu. Anh là một người làm ăn sáng suốt, những ý đồ của anh đều trần trụi và rõ ràng, cho dù anh giúp Giang Nguyên một tay thì trên thực tế, giá trị những đơn hàng đó thấp đến mức thảm hại. Nếu Giang Nguyện đồng ý hợp tác, quả thực sẽ có một khoản tiền trả nợ nhanh chóng nhưng Thẩm Cư An yêu cầu thời hạn hợp đồng kéo dài, điều khoản lại hà khắc, cũng có nghĩa là cùng lúc với việc Giang Nguyên uống vị thuốc cứu mạng này thi về lâu dài cũng sẽ rất thiệt thòi.
Hướng Viễn không thể chỉ trích Thẩm Cư An tát nước theo mưa bởi anh vốn là một người đạt lợi ích lên trên hết. Nếu đổi lại là cô thì cũng cao thượng được đâu? Huống hồ Thẩm Cư An nói cũng đúng. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì cô chỉ còn cách mở miệng cầu viện Trương Thiên Nhiên, lợi dụng khoản tiền vốn đó để nhận công trình gói thầu bên ngoài của Thẩm Cư An để qua được cơn hoạn nạn này, về sau này thế nào thì cũng phải sống được rồi mới suy xét được. Hướng Viễn không nhắc đến chuyện này với Diệp Quân vì chưa đến cửa ải cuối cùng nguy hiểm nhất mà cô lại không cam tâm để sự việc tệ đến mức ấy.
"Về nhà với em đi, Hướng Viễn. Chỉ cần mặt trời ngày mai vẫn mọc thì sẽ không có cái hố nào ta không nhảy qua được." Diệp Quân biết lời mình nói sáo rỗng vô cùng trong cảnh khó khăn này nhưng cậu cũng chỉ biết an ủi như thế.
Cuối cùng, Hướng Viễn đã ăn xong cơm, cô hỏi: "Đúng rồi, anh của em đâu?".
"Mấy hôm nay anh đều ở trong bệnh viện vì nếu xảy ra chuyện như vậy, không ai ở cạnh bố thì cũng không ổn." Diệp Quân nói rồi bổ sung thêm: "Anh cũng lo cho chị lắm. Chị muốn yên tĩnh cũng đâu cần ở trong văn phòng tối tăm này. về nhà em sẽ không làm phiền chị đâu, chỉ có điều lâu quá không về nhà ở, mọi người lại đi hết, em cứ thấy khó chịu thế nào ấy".
Trên đường đưa Hướng Viễn đưa Diệp Quân về nhà, Hướng Viễn đã thấy xe của Mạc Kiến Quốc. Lúc hai xe đi lướt qua nhau, Mạc Kiến quốc còn quay kính xe xuống, cười tít mắt chào một tiếng.
Vào đến nhà, quả nhiên Diệp Khiên Trạch đã ở nhà. Anh đang ngồi trên salon, vẻ mặt mệt mỏi, hai cốc trà trước mặt vẫn bốc khói nghi ngút, hiển nhiên là lúc nãy anh đã gặp Mạc Kiến Quốc.
"Về rồi à?", thấy Hướng Viễn, anh gượng nở nụ cười hỏi.
Hướng viễn ngồi xuống cạnh anh, hỏi: "Mạc Kiến Quốc đến đây à?". Đợi Diệp Khiên Trạch gật đầu, Hướng Viễn nói tiếp: "E rằng không có việc gì thì sẽ không đích thân đến đây rồi".
"ừ, sau khi Mạc Hằng xảy ra chuyện, chú ấy cũng không đến nhà mình nữa. Lần này bảo là có hơi lo lắng nên đến thăm bố, thực ra chú ấy biết thừa là mấy năm nay bố rất hiếm khi ở nhà."
Hướng Viễn gọi dì Dương ra hỏi: "Diệp Linh đâu?".
"Uống thuốc xong đã ngủ rồi", bà đáp.
Lúc đó, Hướng Viễn mới quay sang hỏi Diệp Khiên Trạch: "Mạc Kiến Quốc còn nói gì nữa không?".
Diệp Khiên Trạch do dự một lúc rồi trả lời: "Không nói gì cả".
Trong thoáng chốc, Diệp Quân nhìn ra nét thất vọng trên mặt Hướng Viễn.
"Khiên Trạch, anh không định nói em biết điều kiện mà Mạc Kiến Quốc đưa ra à?"
"Khoan nói chuyện này đã. Hai người đã ăn gì chưa? Dì Dương có nấu ít đồ ăn, anh bảo dì ấy hâm nóng lại cho hai người ăn nhé", Diệp Khiên Trạch quay mặt sang nơi khác nói.
"Em ăn rồi. Em lên lầu trước đây, anh chị cũng nghỉ sớm đi", Diệp Quân vừa nói vừa chậm rãi bước lên cầu thang.
Hướng Viễn lại làm như không nghe thấy gì, đi thẳng vào vấn đề: "Em đoán sai à? Mạc Kiến Quốc không nói với anh là Đỉnh Thịnh gần đây định giao cho Giang Nguyên phụ trách một lô hàng vật liệu xây dựng trong gói thầu nước ngoài, hơn nữa còn giao trước một nửa số tiền, còn nữa, ông ta chịu cho chúng ta..."
"Hướng Viễn, dù đi đến bước đường cùng chúng ta cũng không thể nhận lời!", Diệp Khiên Trạch đột ngột ngắt lời cô, bàn tay đặt trên salon co thành nắm đấm, các ngón tay trắng bệch.
Hướng Viễn cười không thành tiếng: "Xem ra ông ta không chỉ định đề ra phương án ra tay cứu vớt với em nhỉ. Nhưng tại sao anh không chịu nói với em dù chỉ một tiếng? Anh nghĩ rằng em sẽ bán cô ấy như thế à? Anh thấy đấy, bây giờ em chưa nói em định làm thế nào, anh đã phản ứng dữ dội thế rồi. Thực ra cũng không phải anh hoàn toàn không nghĩ đến phương án này đúng không?".
Diệp Khiên Trạch gạt mồ hôi trên mặt một cách thiểu não rồi nói: "Phải chuyện xảy ra trong công ty có trách nhiệm của anh. Anh là người gần như vô dụng nhưng chúng ta không thể để Diệp Linh gánh chịu việc này. Mạc Hằng là một thằng khờ! Diệp Linh không hề có lỗi gì trong chuyện
này!".
"Tất nhiên, ai cũng vô tội cả nhưng việc thì lại cứ xảy ra."