Ánh trăng không hiểu lòng tôi
Chương 27: Hẹn ước ánh trăng
Tất cả truyền thuyết và ngụ ngôn đã cảnh báo với cô rằng, quay đầu lại sẽ biến thành cột đá, quay đầu lại sẽ bị sóng biển nhấn chìm, quay đầu lại sẽ chìm vào bóng đêm vĩnh hằng.
Lúc Hướng Viễn kết thúc nửa tiếng đồng hồ hẹn với Đằng Vân thì đã đến giờ làm buổi chiều, phải trở về công ty ngay. Như cô đã khuyên Đằng Vân, ân nghĩa ấy đã báo đáp đủ rồi, không nên cố chấp đến vắt kiệt bản thân, thế thì, ơn của Diệp gia, cô đã báo đáp hết chưa? Nếu chưa thì còn lại bao nhiêu? Thế nhưng cho dù từ đây cô không nở Diệp gia nữa nhưng cô vẫn nợ mình nửa trái tim, ai sẽ trả lại cho cô đây?
Hai ngày không ở văn phòng, sau khi trở về Hướng Viễn vẫn bận rộn túi bụi. Cho đến tận hơn năm giờ chiều, khi đang ngồi trong văn phòng, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gọi gấp gáp của trợ lý tiểu Ngô bên ngoai: “…Thật mà, Phó tổng giám đốc Diệp, trưởng phòng Hướng đang bận, chị ấy nói không gặp ai cả. Phó tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc…”.
Cô không động đậy, vẫn ngồi im suy tính. Khí thế hung hãn như vậy, chắc là Diệp Bỉnh Văn đã biết chuyện cô tìm Đằng Vân. Những gì cần đến đều phải đến, cô chờ vậy.
Thế nhưng, khi cửa văn phòng bị đẩy ra, Hướng Viễn đang căng thoảng chờ đợi lại phát hiện ra người đang đứng ở cửa không phải Diệp Bỉnh Văn mà là phái ôn hòa nổi tiếng trong công ty – Diệp Khiên Trạch.
Diệp Khiên Trạch khép cửa lại, ngăn gương mặt như phát khóc của tiểu Ngô lại bên ngoài rồi nở một nụ cười diệu dàng như thể nãy giờ anh chỉ trong thả và vô tình đến đây. “Về rồi à? Tôi phát hiện ra muốn đợi đến lúc cậu hết bận cũng khó quá”, anh cười nói.
Hướng Viễn tỏ ra lúng túng trước thái độ bất bình thường của anh: “Tôi đã hẹn Trương Thiên Nhiên, lát nữa sẽ đến văn phòng anh ta, buổi tối tiện thể dùng cơm với bộ phận đầu tư của Trung Kiến. Cậu có chuyện gì vậy?”
“Tất nhiên là có chuyện. Hướng Viễn, có cần tôi gọi điện cho bố tôi thì cậu mới chịu cho phép mình nghỉ nửa ngày không?”
“Tôi không cần nghỉ phép. Khiên Trạch, có chuyện gì thì đợi tôi giải quyết xong mọi chuyện rồi hãy nói, được chứ?”
“Cậu không cho tôi cả một cơ hội để nói à? Cậu cười tôi là đà điểu, bây giờ chẳng phải cậu cũng thế hay sao? Hướng Viễn. Cậu theo tôi.” Dường như sự kiên nhẫn của anh đã đến cực hạn, không nói không rằng kéo tay cô, mở cửa văn phòng của Trưởng phòng Kinh doanh rồi đi ra ngoài.
Lúc này, Hướng Viễn đang mặc một chiếc váy công sở hình chữ A ôm sát người, giày cao gót tám phân lại bị Diệp Khiên Trạch lôi ra ngoài, khó tránh khỏi cảm thấy thê thảm, đặc biệt là khi cửa văn phòng vừa mở, bao nhiêu ánh mắt dõi theo hai người. Bình thường, cô rất cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói với cửa chỉ hành động của mình nên rất có uy tín với đồng nghiệp, anh lại là người thoải mái, tính khí tuy tốt, song luôn lạnh nhạt khiến mọi người cảm thấy xa cách. Hai người một trước một sau, tay không rời nhau đi qua khu văn phòng của bộ phận kinh doanh, đi qua phòng uống trà người qua kẻ lại tấp nập, đi qua văn phòng lớn và hành lang, Hướng Viễn thấy bước chân của mình chưa bao giờ loạng choạng đến thế.
Cô hơi chống cự lại nhưng vô ích, bị anh lôi ra ngoài một cách dễ dàng. Gương mặt mọi người và cảnh vật xung quanh đang xuyên qua, đang biến hóa, cô như đang ở trên con đường tìm về kí ức, như đang ở trên mặt hồ đóng băng đầu đông, như đang đứng trên tầng mây bồng bềnh. Anh điên rồi, người khác nhìn thấy sẽ nói ra sao? Sẽ nghĩ thế nào đây? Nhưng cô cũng có bình thường đâu? Cô cũng giống như những cô gái hư vinh khác, trong lòng lại có một niềm vui rất mâu thuẫn.
Họ đi thẳng tới bãi đổ xe, Diệp Khiên Trạch để Hướng Viễn ngồi vào ghế phụ rồi lái xe rời công ty. Anh bảo có lời muốn nói nhưng lên xe rồi, không gian chỉ có hai người lại chẳng ai lên tiếng. Xe chưa ra khỏi thành phố đã gặp giờ cao điểm tan sở, cả đoạn đường như kiến hành quân chen chúc, cứ đi rồi lại dừng. Hướng Viễn cảm giác anh đang lái xe về hướng Nam, đến khi đã ra đến ngoại ô mà con đường phía trước vẫn kéo dài vô tận như đi đến cùng trời cuối đất. Hướng Viễn cúi đầu dụi dụi mắt, Cô không muốn hỏi anh rằng sẽ đi đâu bởi cùng trời cuối đất thì cũng phải có điểm dừng.
Đến khi sắc trời đã tối dần, đèn đường dần bật sáng như những con mắt tò mò rồi dần trở nên xa vời, Hướng Viễn mới nhận ra chiếc xe đã đưa cô và anh đi xa khỏi thành phố, men theo con đường núi xa lạ tiến về phía trước. Con đường này xây men theo lưng núi, rõ ràng là nơi hiếm người qua lại, nơi hẹp nhất chỉ có đủ một xe chen qua. Hướng Viễn nghĩ đến tình trạng nếu có xe từng trên núi chạy xuống theo hướng ngược lại, chợt rùng mình toát mồ hôi lạnh. Cũng may tình huống đó không xảy ra, xung quanh dần dần chìm hẳn vào bóng đêm. Trong bóng tối mờ mịt đó, chỉ có đèn xe của họ chiếu sáng quãng đường phía trước.
Hướng Viễn là người đã quen với đường núi, trong lòng thầm đoán theo đoạn đường này thì chỉ e là xe không chạy được tới đỉnh. Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu thì cô đã thấy anh cho xe chạy chậm lại rồi dừng ở một nơi có địa hình khá bằng phẳng và rộng rãi.
“Xuống xe đi, Hướng Viễn”. Anh mở cửa xe bước xuống trước.
Hướng Viễn không nhúc nhích, mượn ánh sáng đèn xe trước khi tắt hẳn, cô nhìn thấy phía trước là những bậc thang dài vô tận.
Diệp Khiên Trạch nói: “Sao thế, cậu sợ à? Hướng Viễn trong trí nhớ của tôi chưa từng sợ đường núi và đường đêm mà?”
Hướng Viễn vẫn không xuống xe. “Có gì thì nói ở đây đi. Tôi không muốn phí hoài thời gian, thể lực của mình để làm chuyện vô ích”, cô nói.
“Nào”, anh cười, mở cửa xe và kéo cô xuống, “tôi đưa cậu đi xem thứ này, lúc đó cậu sẽ không thấy vô ích nữa”.
Đi đường núi trong đêm đối với Hướng Viễn ngày trước là chuyện quá sức bình thường, nhưng lúc đó cô chưa đi giày cao gót. Có lẽ Diệp Quân nói đúng, cô ở thành phố quá lâu nên chân cũng đang bị thoái hóa mất rồi.
Khi sắc trời đã trở nên đen đặc, trên đường đi không gặp gì bất trắc là nhờ cây đèn pin để trên xe của Khiên Trạch, thị lức rất tốt trong bóng đêm và bản năng khi ở nơi hoang dã của Hướng Viễn. Nhưng những bậc cầu thang đó như dài đằng đẵng không có điểm cuối, Hướng Viễn lên đến đỉnh núi trước Diệp Khiên Trạch, bất chấp cỏ dại đâm vào chân, cô cở giày cao gót, cúi gập người thở hổn hển.
Diệp Khiên Trạch ngồi phịch xuống đám cỏ bên cạnh cô. Họ chỉ nghe thấy hơi thở của nhau trong thinh lặng, trong một khoảnh khắc không ai lên tiếng.
Khi Hướng Viễn đỡ mệt, câu đầu tiên là: “Cậu đưa tôi đến nơi thích hợp để giết người phi tang chứng cớ này làm gì thế? Cái nơi quỷ quái này, buổi tối ngoài hai đứa thần kinh như chúng ta thì còn có gì nữa?”
Diệp Khiên Trạch đưa tay vuốt ngực, nói: “Đương nhiên là có, ngoài chúng ta ra còn có ánh trăng…”. Anh bỗng vui mừng đứng phắc dậy, tiếp tục: “Cậu nhìn xem, Hướng Viễn, trăng lên rồi kìa”.
Hướng Viễn nghi ngờ ngẩng lên nhìn, cuối cùng cũng đã biết tại sao Khiên Trạch lại khổ công đưa cô đến tận nơi này. Dướng ánh trăng sáng tỏ kia, có một con suối nhỏ đang lấp lánh ánh sáng bàng bạc, chắc là khi nãy hơi thở của họ quá nặng nền nên cả tiếng suối chảy róc rách cũng bị che lấp. Phải. Không thể mô tả, tất cả những cảnh này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức trái tim cô đang thắt lại vì đau.
Họ hướng mặt về phía khe suối, không ai nỡ lên tiếng trước nhưng hồi ức lại không an phận, nhưng chuyện xưa cũ năm nào đã ngủ yên nay thức tình, bên tai cơ hồ như nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai người.
“…Sao không có con cá nào cắn câu? Diệp Khiên Trạch, chẳng lẽ tối nay chúng ta về tay trắng ư?”
“Không sao, câu cá quan trọng ở niềm vui khi câu mà.”
“Niềm vui cái gì chứ? Cá ở đây có thể bán được những mười lăm đồng một cân…”
“Suỵt, đừng nói, có cá mắc câu rồi.”
“Này này, đừng có hắt nước lên người tớ… Này…”
“Haha, Hướng Viễn, tóc của cậu…”
Hướng Viễn nhắm mắt, cô không biết liệu anh có nghe thấy không, cảnh tượng ấy sống động như ở ngay trước mắt. Thậm chí cô còn nhớ ánh mắt anh che ánh trăng, thuần khiết đến thế, cách lớp tóc mái ướt nước kia mà cô vẫn còn nhìn thấy rõ.
Cô chưa bao giờ cảm thấy căm ghét mình như lúc này. Tại sao dù là đang nằm mơ, cô cũng vẫn tỉnh dậy sớm hơn bất kỳ ai? Dù là trong giấc mơ tuyệt vời nhất, khi cô đang chìm đắm trong niềm vui thì sẽ có một giọng nói vang lên: Tiếc rằng đây không phải là thật, không phải là thật. Cũng như bây giờ, khi mở mắt ra, trong lòng cô hiểu rõ cho dù cảnh này có giống đến đâu thì cũng chẳng phải quê nhà, cho dù bước đi trên đoạn đường núi dưới cùng một ánh trăng nhưng nó không quen thuộc với anh và cô bây giờ. Đứng trên đỉnh núi, năm ấy cô chỉ nhìn thấy sắc đêm mênh mang trên những ngọn núi kéo dài tít tắp, nhưng giờ đây chỉ là ánh đèn thành phố đang lay động phía xa.
Diệp Khiên Trạch và cô sóng vai nhìn về hướng đó. “Hướng Viễn, cậu đang nghĩ gì thế?”, anh khẽ hỏi.
Hướng Viễn đáp: “Tôi đang nghĩ, cái nơi dưới chân chúng ta đây dựa núi gần sông, thoáng đãng rộng rãi, lại gần ngoại ô, nếu như khai thác địa ốc, sẽ có ngày thu lợi nhuận lớn.”
Anh ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu cười lớn: “Cậu đấy, tôi thật không hiểu nổi trong đầu cậu suốt ngày nghĩ đến gì nữa”.
“Đương nhiên, vì cậu không phải là tôi. Người và người rất khác nhau, cùng một góc độ, thi nhân nhìn thấy sông núi hữu tình, còn người nghèo thì chỉ nghĩ đi đâu để tìm bát cơm. Đến cả tình cảm cũng có giàu nghèo, nỗi bi thương của tầng lớp cao quý lúc nào cũng mãnh liệt hơn sự vật lộn trong đất bùn của người nghèo.” Nụ cười Hướng Viễn trải dài trong bóng đêm, cô nói tiếp: “Thật ra, cậu muốn nói tôi là con buôn đúng không?”
“Không phải, cậu luôn thông minh hơn tôi. Nhưng không biết tại sao tôi vẫn cảm thấy con người sống cả đời, tiền tài, danh tiếng, hư vinh… những thứ này đều là những thứ thừa thải. Bạn có nhà đẹp để ở, trong đêm cũng chỉ có thể trải mình nằm trên một chiếc giường, sơn hào hải vị, hoặc trà nhạt cơn dưa, cảm giác no đói cũng như nhau.”
“Chỉ có đại thiếu gia như cậu mới nói những lời này”.
“Thật đấy, Hướng Viễn, so với những gì tôi có được hiện nay, tôi hâm mộ cậu hơn, lúc nào cũng tỉnh táo vững vàng, không bị lạc đường, cũng không bước sai một bước”.
Hướng Viễn ngắm ánh đèn phía xa xa, cười nói: “Thế à, tiếc là chúng ta không thể đổi chỗ.”
Diệp Khiên Trạch im lặng hồi lâu. Khi Hướng Viễn ngỡ họ đã kết thúc đề tài này thì chợt nghe thấy anh lên tiếng: “Có thể đấy, Hướng Viễn”
Cô hơi ngạc nhiên quay sang nhìn. Không biết từ lúc nào mà trên tay anh đã xuất hiện một hộp nhung, anh cuối đầu, mở chiếc hộp trong ánh mắt của cô, sau đó nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của cô, nói: “Hướng Viễn, chi bằng chúng ta kết hôn đi. Những gì tôi có, Giang Nguyên có, tất cả đều có thể giao cho cậu để tôi đổi lấy một người bạn đời.”
Hướng Viễn dùng bàn tay kia giữ chiếc nhẫn trong hộp, giơ cao lên trước mặt, dưới ánh trăng, viên đá hoàn mĩ tinh xảo lấp lánh ánh sáng khiến người ta chói mắt. Cô huýt sáo một tiếng, trầm trồ: “Không dưới ba ca-ra. Khiên Trạch, cậu ra tay hào phóng quá!”
Anh lặng thinh, lặng lẽ đợi cô cho một câu trả lời.
Thế nhưng, khi thưởng thức nó xong, Hướng Viễn lại đặt chiếc nhẫn trở lại vào tay anh, chậm rãi khép tay anh lại, bọc lấy chiếc nhẫn và hộp trong lòng bàn tay.
“Tại sao, Hướng Viễn?”, anh nghi ngại.
“Kim cương đẹp thì có đẹp, song tôi yêu tiền hơn.”, cô cười nói. Cám ơn hào quang của kim cương đã che lấp nỗi thất vọng và hụt hẫng thoáng lướt qua mắt cô trong khoảnh khắc đó.
Đằng Vân đã nói: “Hướng Viễn, Diệp Bỉnh Văn nắm lấy vết thương lòng của tôi để sai khiến, cô cũng mưu đồ dùng chuyện này thuyết phục tôi, cô và anh ta có gì khác nhau?”. Lúc ấy cô thuyết phục được Đằng Vân nhưng lúc này không thuyết phục được bản thân. Diệp Khiên Trạch tay giữ chiếc nhẫn, một lòng một dạ đợi cô nói “em đồng ý” và DIệp Bỉnh Văn ngõ hẹp tương phùng, kiêu căng bảo “chi bằng cô theo tôi đi” có gì khác nhau? Trong mắt họ, cô là một con số có giá trị, là mảnh đất tranh chấp của quân lính hai bên, là một bàn tay đưa ra để cứu một ai đó khỏi vũng lầy, là ánh đèn khi lạc đường nhưng họ quên mất rằng, cô cũng chỉ là một cô gái. Cô có thể tha thứ cho Diệp Bỉnh Văn không biết tự lượng sức, song không thể bỏ qua sự “trao đổi” của Diệp Khiên Trạch.
“Chiếc nhẫn này đổi thành tiền thì nhiều nhất cũng chỉ mấy chục vạn. Diệp Khiên Trạch, cậu dùng cái này để đổi lấy “bạn đời” làm việc chăm chỉ, bài tính này cũng quá bất công rồi, tôi không thể gả cho Giang Nguyên”.
Diệp Khiên Trạch xoay vai cô lại, “phải, em rất quan trọng với Giang Nguyên, điều này anh không phủ nhận. Nhưng đối với anh, không phải Phó tổng giám đốc Giang Nguyên , cũng không phải con trai của Diệp Bỉnh Lâm, mà là Diệp Khiên Trạch, em cũng quan trọng như thế. Hướng Viễn, tại sao em không tin chúng ta ở ben nhau sẽ được hạnh phúc? Rõ ràng là em yêu anh mà.”
Hướng Viễn nghiêng đầu, cười thành tiếng: “Phải, anh biết em yêu anh, ai lại không biết chứ? Ngoài yêu anh ra em còn yêu tiền. Bây giờ anh bày cả hai thứ ra trước mặt em, sao em không rung động cho được?”.Cô kéo bàn tay Khiên Trạch đang đặt trên vai mình xuống, nụ cười dần tắt, hạ giọng nói với vẻ van nài chưa bao giờ có: “Khiên Trạch, enh có thể ôm em một lúc được không?”
Anh do dự một chút, sau đó ôm lấy cô thật chặt như thể ôm thấy sự tồn tại chân thực nhất bên mình. Hướng Viễn áp mặt lên ngực anh. Một giây, hai giây… cô chỉ cho mình mười giây, sau đó sẽ buông tay.
“Em không biết người em yêu rốt cuộc là cậu bé cùng ngắm trăng trong ký ức hay là anh. Khiên Trạch, thực ra em yêu bản thân mình hơn.”
Cô đã vùng thoát ra khỏi vòng ta anh trước khi bắt đầu mềm yếu, xoay lưng lại phía anh rồi bước đi thật nhanh về phía trước. Đừng quay đầu, đừng quay đầu! Một cú điện thoại, Diệp Quân sẽ đến tìm cô với tốc độ nhanh nhất. Tất cả truyền thuyết và ngụ ngôn đã cảnh báo với cô rằng, quay đầu lại sẽ biến thành cột đá, quay đầu lại sẽ bị sóng biển nhấn chìm, quay đầu lại sẽ chìm vào bóng đêm vĩnh hằng…
Thế nhưng cô đã phạm lỗi lầm mà tất cả nhân vật chính đáng thương trong truyện đều mắc phải. Sai lầm ở chỗ trước khi thoát thân còn quay đầu lại, tham lam nhìn thêm một cái. Cô không nhìn rõ chuyện xưa chuyện nay, không nhìn rõ đúng sai trắng đen, chỉ nhìn thấy anh – Diệp Khiên Trạch và ánh trăng như ẩn hiện sau lưng anh.
Đêm hôm ấy, Hướng Viễn đã nhận được điện thoại của Diệp Quân trên xe Diệp Khiên Trạch. Lúc đó đã khuya lắm rồi nhưng giọng cậu vẫn hào hứng, có cả niềm vui không kiềm chế nổi: “Chị Hướng Viễn, bốn giờ chúng ta sẽ xuất phát, nếu không sẽ không kịp ngắm mặt trời mọc đâu. Em lái xe của bố, đứng đợi dưới lầu, trên xe đã chuẩn bị lương khô, nước, đèn pin và lều bạt nữa. Nhắc trước cho chị biết nhé, chị và em sẽ cùng nhắm mắt, sau đó lại mở mắt. A! Ánh bình minh lan tỏa…”.
Cô lặng lẽ nghe cậu thao thoa bất tuyệt đến khi Diệp Quân phát hiện ra sự kì lạ đó.
“Sao vậy? Sao chị không nói gì? Chị Hướng Viễn, chị có nghe không?”
“Xin lỗi, Diệp Quân”
Cuối cùng Hướng Viễn đã không được ngắm “ánh bình minh lan tỏa” như lời Diệp Quân miêu tả. Thực tế sau khi cô và Diệp Khiên Trạch xuống núi trở về thành phố, mây đen đã giăng kín, che lấp trăng sao, báo hiệu một trận mưa to đã gần đến. Thế nhưng chờ đợi mấy ngày liền cũng không thấy cơn mưa ấy đổ xuống, cả thành phố như trở nên trống vắng, chút hơi gió cũng chẳng thấy đâu, nếu như không có những dòng người và xe cộ nối tiếp nhau không dứt kia mà chỉ có những hàng cây và bầu trời, thì sẽ rất giống một bức tranh sơn dầu ngưng đọng, màu sắc ảm đạm. Ở công viên trung tâm, khắp nơi đều là những con chuồn chuồn bay mê mải khiến lòng người thấy tâm phiền ý loạn. Không khí loãng và mùi đất nồng nồng, mỗi người đều cố gắng hít thở một cách đầy miễn cưỡng, nhưng cảm giác nặng nề ấy không thể xua tan được, nó giống như một nơi xa xăm không thấy được kia, có một khuôn miệng cực lớn và vô hình, cũng đang sống lay lắt như thế.
Hướng Viễn không thích thời tiết trước khi cơn mưa vùng núi ập đến nhưng cô chỉ có thể chờ đợi, đợi khi mây đen tan biến hoặc một cơn bão sẽ trút xuống.
Tin đầu tiên cô nghe được là Diệp Quân đã cãi nhau một trận to với bố mình trên giường bệnh. Cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu cầu điều gì ấy chưa bao giờ tỏ ra phẫn nộ như thế. Cậu đã đá chiếc ghế đáng thương đến tan nát ngay trước mắt bố mình rồi tuyệt vọng bỏ đi. Rất lâu sau đó, cũng không thấy cậu trở về nhà nữa.
Có một dạo, Hướng Viễn cam tâm tình nguyện để lửa giận của Diệp Quan ập thẳng đến cô. Cậu có thể nhiếc móc cô không biết giữ lời, có thể trút ra toàn bộ bất mãn bằng bất cứ lí do nhảm nhí nào nhưng không hề, thậm chí cậu chưa từng oán trách gì trước mặt cô, một câu cũng không.
Đêm hôm ấy, cô nói: “Xin lỗi, Diệp Quân”.
Giọng nói trẻ trung của cậu đang cố kìm nén sự bất an trong lòng: “Xin lỗi gì cơ? Chị Hướng Viễn, chị đang nói gì thế?”
“Chị nghĩ ngày mai chị không thể đi ngắm mặt trời mọc với em được… Diệp Quân, anh trai em cầu hôn với chị, chị đã nhận lời”.
Nếu đã không thể nghĩ ra được cách nào khéo léo và tế nhị hơn thì thà cứ nói đơn giản và thẳng thắn vậy còn hơn.
Câu trả lời của Diệp Quân còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của cô, sự trầm lặng của cậu đã kết thúc sau tiếng thở dài rất khẽ mà cô khó phát giác ra: “Chị không có lỗi gì với em. Chị nghe thấy chưa? Gió to rồi, sáng mai mặt trời sẽ không lên. Chị Hướng Viễn, không sao, không sao thật mà…”
Hướng Viễn vội vã cúp máy. Cô mong sao sớm kết thúc sự thoải mái quá gọn ghẽ này.