Ánh trăng không hiểu lòng tôi
Chương 25: Dục vọng bị phong ấn
Dưới ánh trăng miền sơn cước mãi mãi sáng trong như thưở nào, người ấy với dáng vẻ cúi đầu, mỉm cười, quay người đi cùng hình bóng ánh trăng vụn vỡ và nhợt nhạt đã nằm lại trong một góc sâu thẳm trái tim cô, đã lặng lẽ làm nguội lạnh sự tham lam của cô.
Hướng Viễn đến bộ phận sản xuất xem qua lịch sắp xếp sản xuất và kế hoạch giao hàng của mấy công trình sắp tới, xác định hợp đồng giao hàng không sai sót gì mới đi bộ lên lầu. Cô thích chậm rãi đi lên từng bậc thang sau đó rũ sạch những chuyện ám ảnh trong lòng.
Những người hiện đại đều thích ngồi, không thích đứng, thích nằm hơn thích ngồi, bình thường nếu thang máy không hư hỏng thì những người không có nguyên nhân gì đặc biết mà chịu khó leo cầu thang là cực kỳ hiếm hoi. Hướng Viễn đã ngõ hẹp tương phùng với Diệp Bỉnh Văn ở đoạn rẽ giữa lầu năm và lầu sáu, không thể nói là không bất ngờ.
Kính râm của ông ta vẫn chưa bỏ xuống. Đương nhiên Hướng Viễn biết đó là do trận kịch chiến xảy ra tối qua ở bệnh viện, trên mắt ông ta và Diệp Khiên Trạch đều xây xát ít nhiều. Ông ta muốn dùng kính râm che giấu, bây giờ đi cầu thang bộ để xuống lầu, chứng tỏ cũng không muốn bị người khác nhìn chằm chằm trong thang máy.
“Dáng vẻ này của Giám đốc Diệp rất có phong độ của Vương Gia Vệ. Chịu khó đi bộ xuống lầu, chắc muốn tránh né những người ngưỡng mộ chăng?”, Hưỡng Viễn ngước lên quan sát với vẻ thích thú.
Trong công ty chẳng mấy ai dám đùa với Diệp Bỉnh Văn như vậy, những người cấp dưới thì không nói làm gì mà ngay đến Diệp Khiên Trạch cũng nể ông ta là trưởng bối nên mặc dù rất bất mãn nhưng cũng không dám đấu khẩu.
Song Diệp Bỉnh Văn không nổi giận, ít nhất thì vẻ mặt ông ta không biểu hiện điều đó. Ông ta đứng ngay chính giữa cầu thang, chắn ngang đường đi lên của Hướng Viễn.
Hướng Viễn đứng cách đó hai bậc, lặng lẽ đợi phản ứng của ông ta.
“Gan của cô lớn thật, tôi điên lên thì có lợi gì cho cô?”
Hướng Viễn cười to: “Tôi sợ gì chứ? Sợ giám đốc Diệp giẫn dữ rồi làm chuyện xằng bậy sao? Giám đốc Diệp cũng lớn tuổi rồi, ước chừng khẩu vị cũng không còn như thời trẻ nữa nhỉ”.
Trong tích tắc, Hướng Viễn đoán chắc Diệp Bỉnh Văn sẽ chồm đến bóp cổ cô nhưng cô không sợ ông ta. Trong việc công, nếu ông ta thông minh một chút sẽ không gây chuyện với cô; trong việc tư, cô thật sự khinh bỉ ông ta.Nhưng sự nhẫn nhịn của Diệp Bỉnh Văn hôm nay khiến Hướng Viễn rất kinh ngạc. Lồng ngực ông ta phập phồng một lúc rồi nhếch khóe môi, nở một nụ cười: “Nghe nói cô rất có hứng thú với Đằng Vân của Quảng Lợi chúng tôi. Tôi cứ tưởng cô chỉ thấy thú vị với chú cháu tôi chứ? Có điều, chỉ sợ Đằng Vân không hợp với cô...” Nói xong, ông ta cười lên hai tiếng vẻ khoa trương.
“Giám đốc Diệp đúng là nhanh tai nhanh mắt, khâm phục khâm phục”, Hướng Viễn ha ha mấy tiếng rồi nghiêng người định đi qua ông ta.
Lúc Hướng Viễn đi ngang, Diệp Bỉnh Văn lặng lẽ ngăn cô lại.
“Hướng Viễn, cô biết tôi vốn không ưa gì cô, cũng chưa bao giờ tán thành cô vào Giang Nguyên chứ?”
“Tôi có phải là tiền giấy đâu mà hy vọng ai cũng thích mình”, Hướng Viễn tuy cười, song bất chợt cảnh giác với câu nói vu vơ của ông ta.
Diệp Bỉnh Văn phớt lờ câu trả miếng của cô, tiếp tục nói: “Tôi vốn nghĩ rằng, người như cô quá tính táo, cái gì cũng tính toán quá kỹ càng, cô ở Giang Nguyên thì sớm muộn gì cũng có sóng gió”.
Hướng Viễn cười nói: “Giám đốc Diệp thật thẳng thắn, được ngài khen ngợi quả không dễ gì”.
“Thực sự là khen ngợi?” Diệp Bỉnh Văn cười, nụ cười ông ta lúc này rất bất ngờ, song quả thực là rất quyến rũ. “Tôi chợt thấy, tại sao chúng ta phải là kẻ thù của nhau? Hướng Viễn, Khiên Trạch chỉ là kẻ yếu đuối, tôi không rõ tại sao một cô gái như cô lại hao phí tâm tư cho nó?”
“Vậy ngày nói xem tâm tư của tôi nên hao phí cho ai đây?”, Hướng Viễn tiếp lời. Nếu nói đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu thì Diệp Bỉnh Văn chắc được xem là sản phẩm ưu tú trong kiểu “đàn ông xấu” đó. Đối với phụ nữ, sức quyến rũ của ông ta rất mạnh mẽ - đẹp trai, có sự nghiệp và cả một chút nham hiểm, phụ nữ sẽ tự động cho đó là “oách”. Một người đàn ông như vậy mà thời trẻ lại dùng bạo lực để cưỡng đoạt người khác, cô khó tưởng tưởng nổi. Ít nhất thì ngay lúc này, nhìn ông ta mỉm cười quả khiến người ta rung động.
Thế nhưng, đúng vào lúc bàn tay ông ta chuẩn bị vuốt mặt cô thì Hướng Viễn đã dùng tập tài liệu trong tay tì vào ngón tay ông ta một cách chuẩn xác, lực không mạnh, song vừa đủ ngăn chặn được thế tiến công của ông ta.
Diệp Bỉnh Văn không buông tay, ngón tay khẽ tì vào tập tài liệu của cô, sự mờ ám này khiến ông rất thỏa mãn. Ông ta chậm rãi cúi người, kề sát tai Hướng Viễn nói: “Hướng Viễn, chi bằng thế này đi, cô theo tôi thì tất cả những gì cô cần cũng sẽ có được”.
Hướng Viễn dựa lưng vào bức tường bên lối đi, cười thành tiếng: “Phụ nữ luôn muốn thể hiện tính tích cực trong công việc nhưng đàn ông không nhìn thấy tích cực mà chỉ thấy tình dục. Giám đốc Diệp cũng không thể là ngoại lệ nhỉ? Phụ nữ tôi đây, chỉ sợ khó lọt vào mắt ngài, hà tất phải cam chịu?”.
“Tôi lại không nghĩ vậy.” Qua chiếc kính râm, cô không nhìn rõ đôi mắt Diệp Bỉnh Văn, chỉ thấy nụ cười thấp thoáng bên khóe môi. “Phụ nữ xứng với tôi rất ít. Hướng Viễn, tôi không đùa, cô có thể suy nghĩ. Cô và tôi ở bên nhau, sau đó vào Quảng Lợi. Việc phát triển khu nghỉ mát suối nước nóng là cơ hội tốt. Với tình hình Giang Nguyên hiện giờ thì chỉ cần tôi và cô hợp tác, có gì không thuộc về chúng ta chứ? Một người yêu có năng lực xứng tầm, danh phận và cả gia tài của Diệp gia, tôi không tin là cô không có dã tâm! Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày không cần lao tâm khổ tứ vì ai nữa mà sẽ trở thành chủ nhân Giang Nguyên sao?”
“Nghe cũng hay lắm! Có điều, Giám đốc Diệp, tôi có một câu hỏi, ngài và tôi cùng hợp sức, chúng ta năng lực xứng tầm? Ngài hài hước quá rồi phải không?”
Trong mắt cô, ông ta chẳng qua chỉ là một ông chú công tử có tiền, có dã tâm và hách dịch.
Diệp Bỉnh Văn đờ ra. Ông ta cố ý lôi kéo Hướng Viễn về phía mình nên chỉ muốn bày tỏ đủ thành ý và kiên nhẫn nhưng nghe thấy câu nói đùa của cô bỗng thấy không kiềm chế nổi, muốn trở mặt ngay lập tức.
Hướng Viễn kịp thời chặn ngang cơn giân dữ của ông ta. “Tôi hiểu đề nghị của Giám đốc Diệp nhưng tôi không nghĩ rằng “tình dục” là cách duy nhất để chúng ta hợp tác vui vẻ với nhau. Ngoài ra, tôi hy vọng ngài hiểu rằng, cho dù tôi có vào Quảng Lợi cũng không phải tôi “theo” ngài, nếu đã nói đến dã tâm thì ai chủ ai khách cũng khó nói lắm”.
Diệp Bỉnh Văn cười lạnh: “Tôi mới đối tốt với cô, cô đã muốn trèo lên đầu tôi ngồi? Được, nói thế này vậy, chỉ cần cô nhận lời, chúng ta sẽ hợp tác với thân phận bình đẳng”.
Hướng Viễn nhìn chằm chằm ông ta vài giây, từ từ thu lại tập văn kiện: “Để tôi nghĩ đã, xin phép”.
Về đến văn phòng, Hướng Viễn rót cho mình một cốc trà, uống một ngụm rồi mới nhận thấy rất nóng. Chạm vào nước nóng khiếm đầu lưỡi đau buốt, cô thấy mình thực ra không hề bình tĩnh thản nhiên như vẻ bề ngoài.
Tôi không tin cô không có dã tâm - Diệp Bỉnh Văn đã nói đúng. Chẳng lẽ cô không có dã tâm?
Lúc này, Hướng Viễn đã cách xa cảnh túng đói, khó khăn ngày trước. Bắt đầu từ Vĩnh Khải, thu nhập của cô đã rất cao, về sau gia nhập Giang Nguyên, Diệp gia cũng dành cho cô sự đãi ngộ nồng hậu nhất. Sở dĩ cô không giống như những quý tộc thành phố là mua nhà, mua xe vì căn phòng cô đang thuê giá tương đối rẻ, vị trí lý tưởng, đi lại dễ dàng, vả lại cô cũng đã quen nên cảm thấy rất tốt, không cần thiết phải dọn đi nơi khác. Còn về xe cộ, khi đi làm cô ngồi xe buýt cũng không thấy phiền phức, lúc đi công tác thì đã có tài xế riêng. Cha con Diệp Bỉnh Lâm từng đề nghị sắp xếp cho cô một chiếc xe riêng nhưng cô từ chối, không phải khách sáo mà vì thấy không cần thiết. Ngoài thu nhập ở công ty, các khoản đầu tư cá nhân riêng của cô cũng khá khả quan, cổ phiếu chơi bao năm thì không nói làm gì, mấy năm nay cô lần lượt mua hai cửa hàng, một ở khu kinh doanh trung tâm, một ở nơi quan trọng nhất của thành phố, giá nhà đất cũng lên theo, so với giá cô mua vào, nay đã tăng lên gấp đôi. Hướng Viễn là người cực kỳ tiết kiệm trong cuộc sống thường nhật, tiêu một xu cô cũng phải suy xét rất kỹ lưỡng, cái nào cũng có giá của nó, cho dù giờ cô mất việc, dựa vào tiền cho thuê hai cửa hàng đó và những gì tích lũy được cũng có thể đảm bảo cho cô và Hướng Dao no đủ.
Thế nhưng, như tất cả những người thông minh thoát ra từ cảnh bần hàn khác. Hướng Viễn cảm thấy phải thúc mình tiến lên không ngừng. Động lực khiến cô không ngừng phấn đấu giây nào không phải vì nghèo túng, cũng không do áp lực cuộc sống, mà là một khát vọng tái sinh và làm lại một cuộc đời mới. Thẩm Cư An đã nói, giờ đây cái họ cần nhiều hơn là một cảm giác “có được”, chỉ thế mà thôi.
Nếu đã mặc định cô phải tiến về nơi xa hơn thế, vậy thì cô muốn biết, “xa hơn” là bao xa?
Cô chẳng thể phủ nhận rằng, sau khi vào Giang Nguyên, cô hoàn toàn có thể cải tổ công ty già cỗi này, làm cho nó trở nên huy hoàng xán lạn, để nó trở lại những tháng ngày tung hoành cũ, thậm chí không chỉ giới hạn ở một nhà máy gia công vật liệu xây dựng mà phải như Vĩnh Khải, trở thành một tay cự phách.
Những điều này không phải là chỉ nghĩ cho có, trước mắt, cô đã ngửi thấy mùi cơ hội đang đến. Chú Diệp đã già, Khiên Trạch căn bản không hứng thú gì với kinh doanh, anh cũng không có năng khiếu kinh doanh, Diệp Quân thì một lòng muốn làm cảnh sát, chưa từng có ý nghĩ bước chân vào nghề nghiệp của gia tộc, còn về Diệp Bỉnh Văn, ông ta là con hổ giấy. Nếu cô chấp nhận hợp tác, vào Quảng Lợi, mượn cơ hội đến từ việc xây dựng khu nghỉ mát, tổ chức lại công ty thông qua vốn hiện có thì cô hoàn toàn có thể từng bước thâu tóm Giang Nguyên, rồi đá một “bạn hợp tác” như Diệp Bỉnh Văn ra khỏi đây là điều dễ như trở bàn tay. Trong cấp quản lý cao, Phó tổng Lý là chiến tướng giỏi giang nhưng cũng là một người hiểu thời hiểu thế, dù sao ông chỉ là người ngoài, làm cho ai chẳng như nhau? Còn về những nhân viên cấp dưới, đối với bọn họ, lợi ích mới là hàng đầu, chỉ cần thu nhập được bảo đảm thì hễ có sữa thì đó là mẹ.
Hướng Viễn đi qua đi lại trong văn phòng một cách vô thức, cốc trà trong tay đã nguội lúc nào cũng không hay biết. Cô chưa bao giờ là người yếu đuối, nói cắt là cắt, không bỏ lỡ cơ hội, cô còn chờ đợi điều gì? Do không gạt được ân tình Diệp gia đối với cô ư? Diệp gia giúp cô học, cho cô một lối thoát nhưng những năm qua chẳng phải cô cũng đã lao tâm bán mạng vì họ? Tính cách cả nhà họ vốn không thể thích nghi được trong thương trường khốc liệt này, nếu sớm muộn cũng không giữ được, chi bằng giao nó cho cô, dù rằng có một ngày Giang Nguyên đổi chủ, cô cũng tuyệt đối không bạc đãi bất kỳ ai nhà họ Diệp, trừ Diệp Bỉnh Văn.
Cuối cùng cô ngả người xuống ghế, tay đặt trên ống nghe điện thoại, mới biết trên đó đẫm mồ hôi lạnh. Nhấc điện thoại lên đi, nhấc điện thoại lên, chỉ cần nói với Diệp Bỉnh Văn một chữ “được”, tất cả sẽ được thay đổi. Cô phải có được, cũng có thể có được! Dã tâm và dục vọng của cô giống như chúa tể những chiếc nhẫn trước khi rơi vào ngọn hóa sơn ngày tận thế, giống như hồn ma bị nhốt trong bình Solomon hàng ngàn năm đang cám dỗ, ham muốn được thoát ra ngoài.
Thế nhưng, điều gì đó khiến cô chần chừ? Sức mạnh yếu ớt và xa vời đó lại có thể khiến bàn tay vốn nhanh nhẹn và quyết đoán bỗng không thể nhấc điện thoại lên? Vật đổi sao dời, ký ức vẫn ở lại, dưới ánh trăng miền sơn cước mãi mãi sáng trong như thưở nào, người ấy với dáng vẻ cúi đầu, mỉm cười, quay người đi cùng hình bóng ánh trăng vụn vỡ và nhợt nhạt đã nằm lại trong một góc sâu thẳm trái tim cô, đã lặng lẽ làm nguội lạnh sự tham lam của cô. Cô không thể vứt bỏ ký ức trong một ngày, cô vẫn quyến luyến tình cũ.
Nhưng mà, Hướng Viễn, Hướng Viễn, tình cảm không đáng tin cậy, những lời hứa hẹn ấy, có người quay đi là quên mất, tại sao mày cứ đứng mãi ở chốn xưa? Cô nắm chặt ống nghe, ngón tay trắng bệch. Điện thoại bỗng đổ chuông khiến Hướng Viễn toàn thân rung động.
Cô khẽ nhấc lên, thì ra là Diệp Bỉnh Lâm, ông nói: “Hướng Viễn à, hôm nay tan sở đến bệnh viện một chuyến nhé, lâu quá không trò chuyện rồi”.
Cô thầm cắn răng, cú điện thoại này đến thật đúng lúc. Cô nhanh chóng làm việc, tan sở rồi liền chạy ngay đến bệnh viện.
Phòng bệnh của Diệp Bỉnh Lâm đang khép hờ, Hướng Viễn đẩy cửa bước vào, Diệp Quân cũng đang ở đó, bên cạnh còn có một cô gái xinh xắn. Hướng Viễn đang vội nên cũng không màng quan sát gương mặt có vẻ quen thuộc ấy, chỉ lên tiếng chào rồi đi thẳng đến trước giường bệnh của Diệp Bỉnh Lâm.
“Chú Diệp, cháu đến đây.”
“Hướng Viễn, mau ngồi xuống đi, sắc mặt không tốt lắm, có phải công việc vất vả lắm không? Cố gắng thế nào thì sức khỏe cũng quan trọng nhất. Đừng giống chú, thảm hại rồi thì nói gì cũng vô ích.”
Hướng Viễn vội vã tươi cười: “Người trẻ tuổi thì có vất vả cũng bình thường mà, chú Diệp đến lúc hưởng phúc rồi”.
“Hưởng phúc? Ha ha”, Diệp Bỉnh Lâm cười, “hai thằng con trai còn khiến chú phải bận tâm mà”.
Lúc này, Diệp Quân cố chen vào như muốn giới thiệu với Hướng Viễn: “Chị Hướng Viễn, đây là bạn học của em, Tô Mẫn”.
“Ồ!” Hướng Viễn chào Tô Mẫn. Cô cảm thấy cô gái đó tên gì thì chẳng liên quan gì đến cô cả. “Diệp Quân, sao để bạn em đứng thế kia? Gọt táo cho bạn ăn đi chứ.”
Thực ra từ cái buổi tối lạ lùng ấy, cô cứ bận rộn suốt, không biết tại sao cậu cũng tỏ ra bận tâm không kém gì cô, hai người lâu lắm rồi không gặp nhau.
Gọt táo là nghề của Diệp Quân. Một quả táo gọt từ đầu đến cuối, vỏ chẳng những không đứt mà vẫn quấn quanh thịt táo, rất giống một quả táo đầy đủ cả vỏ không sứt mẻ miếng nào. Trước kia cậu rất thích gọt táo cho cô, cô cũng đành phải ăn.
Diệp Quân lặng lẽ bước đến bên bàn chọn một quả to nhất, đỏ nhất, cúi đầu chăm chú gọt.
Sự chú ý của Hướng Viễn lại dồn vào Diệp Bỉnh Lâm. Ông nói: “Hướng Viễn, chú đã không lo liệu mọi chuyện lâu rồi, có điều gần đây nghe nói trong công ty, Diệp Khiên Trạch và Bỉnh Văn hình như có mâu thuẫn”.
Hướng Viễn đang thẩm đoán rốt cuộc ông đã biết được bao nhiêu phần về chuyện của vợ mình và Bỉnh Văn. Nếu ông biết được một trong số những tên hãm hại vợ ông chính là Diệp Bỉnh Văn, người em trai mà ông luôn nhường nhịn, có khi nào bệnh cũ lại tái phát không?
Cô giúp ông điều chỉnh lại bình dịch truyền đang chảy rất nhanh, nói: “Chú Diệp, chú đừng lo, dù thế nào thì họ cũng là người một nhà”.
Diệp Bỉnh Lâm thở dài: “Hướng Viễn, chú biết rõ tính khí hai người đó mà. Chỉ có cháu là người hiểu chuyện, cháu giúp chú khuyên nhủ, đừng để họ gây chuyện nữa”.
“Cháu?” Hướng Viễn tỏ ra khó xử, cười khổ, đáp: “Về việc công thì họ đều là cấp trên của cháu, về việc tư thì cháu không phải là người nhà họ Diệp nên không tiện nhúng tay vào”.
“Cháu nói như vậy, chẳng lẽ đang giận dỗi là gì? Hướng Viễn, chú xem cháu là con gái ruột của mình. Hơn nữa, chỉ cần cháu đồng ý thì hoàn toàn có thể trở thành một thành viên chính thức trong Diệp gia chúng ta, đó cũng là ý nguyện bấy lâu nay của chú.”
Hướng Viễn nghe ra ý tứ rõ ràng không lẫn vào đâu được của Diệp Bỉnh Lâm. Diệp Quân ngồi cạnh nãy giờ chăm chú gọt táo bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm vào Hướng Viễn để xem phản ứng của cô.
Hướng Viễn che giấu sự kinh ngạc và ngượng ngập của mình, cố mím môi cười đáp: “Chú Diệp lại nói đùa với cháu rồi”.
“Chú đâu có nói đùa kiểu này làm gì? Hướng Viễn, nếu cháu được gả vào Diệp gia thì chẳng những là phúc tổ của nhà họ Diệp, mà cũng là may mắn cho Giang Nguyên. Chỉ không biết là, thằng con ngu ngốc của chú có phúc phận đó không...”
Nói xong, chỉ nghe thấy ở cửa phòng bệnh có tiếng ho khẽ, Diệp Khiên Trạch đứng đó, không nói tiếng nào nhưng rõ ràng gương mặt có chút mất tự nhiên, chứng tỏ trong tình huống này, sự lúng túng bẽ bàng của anh cũng không kém gì Hướng Viễn.
Diệp Bỉnh Lâm không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy anh. Xem ra lúc ông gọi Hướng Viễn thì đồng thời cũng gọi luôn cả Khiên Trạch tới đây.
“Khiên Trạch, con cũng tới đây, hai người đều ở đây thật tốt quá. Chuyện tình cảm ấy mà, chú già rồi, không biết nói thế nào, vậy bàn chuyện nghiêm túc... A Quân, không khí phòng bệnh không tốt, con dẫn bạn ra ngoài dạo chơi đi.”
Kỳ thực Diệp Quân không muốn nghe họ bàn chuyện công nhưng cũng không muốn bị đuổi ra ngoài vào lúc này, có điều hiểu ra có bạn học ở đây, rất nhiều chuyện không tiện nói nên đành hậm hực đứng dậy, quên luôn việc gọt táo cho ai ăn, tỏ ra vô cùng tự nhiên nhét vào tay Hướng Viễn.
Đợi đến khi Diệp Quân và cô bạn học đã ra ngoài một lúc, Diệp Bỉnh Lâm mới mở lời: “Bố muốn biết hai đứa nghĩ gì về việc xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng?”
Diệp Khiên Trạch ngồi xuống chỗ Diệp Quân ngồi ban nãy, nói: “Con đã nói là con không tán thành. Chuyện này nếu do Quảng Lợi phụ trách thì quá bằng cho ông ta một cơ hội vàng rồi.”
“Khiên Trạch, đừng nói vậy, dù sao chú cùng là trưởng bối của con.” Diệp Bỉnh Lâm ho vài tiếng, nói tiếp: “Hướng Viễn, thực ra điều chú muốn biết nhất là cháu nghĩ thế nào?”
Hướng Viễn lặng thinh một lúc, trong lòng suy tính rất nhanh. Lúc này mà chú Diệp tìm đến cô và Khiên Trạch để nói chuyện này, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Cô do dự hồi lâu mới nói: “Nhìn từ cục diện công ty hiện giờ thì lợi nhuận của vật liệu xây dựng quá mỏng, giá thầu thì thấp, những gói thầu nhận được tuy nhiều hơn nhưng với tính cạnh tranh khốc liệt của thương trường thì cứ thế mãi cũng chẳng phải kế sách lâu dài. Đương nhiên, vật liệu xây dựng là khởi đầu của Giang Nguyên nên không thể đánh mất nó, nhưng cháu thấy cũng nên thứ phát triển theo lối khác. Đề án của chú Tiểu Diệp nếu nhìn nhận từ điểm này thì cũng có lý”.
Đôi lông mày của Diệp Khiên Trạch nhăn lại, anh liếc nhìn Hướng Viễn với vẻ trách móc thân thuộc giữa bạn bè với nhau, trách cô lại ủng hộ Diệp Bỉnh Văn.
Hướng Viễn không nhìn anh. Diệp Bỉnh Lâm tỏ vẻ suy nghĩ lung lắm: “Thế thì, Hướng Viễn, cháu tán đồng việc Quảng Lợi khai thác khu nghỉ mát suối nước nóng à?”.
“Kế hoạch thì ổn, song thao tác phải thận trọng. Dù gì Quảng Lợi vẫn là con của Giang Nguyên, những nguy cơ và lợi ích khi đầu tư cuối cùng đều phụ thuộc vào các cổ đông. Nếu thật sự định bắt tay vào làm việc này thì tìm người phụ trách giỏi là quan trọng nhất.”
Diệp Bỉnh Lâm gật đầu: “Cháu nói đúng nhưng thái độ làm việc của Bỉnh Văn khiến chú cứ cảm thấy như thiếu chút lửa. Bình thường gây chuyện cũng mặc kệ, song lần này, đầu tư vốn ban đầu đã là hai mươi triệu tệ, số đổ vào tiếp theo chắc như động không đáy. Những chuyện như thế này giao cho Bỉnh Văn chú thấy không yên tâm nhưng người trong nội bộ công ty vừa đáng tin cậy, năng lực lại khá thì rất hiếm. Bởi vậy, Hướng Viễn, chú muốn giao chuyện này cho cháu”.
Bàn tay Hướng Viễn lặng lẽ túm chặt lấy tấm ga trải giường bệnh ở chỗ không một ai nhìn thấy. Cô như nghe thấy được tiếng tim mình đập mạnh đến nỗi sắp vọt ra khỏi lồng ngực.
“Không... không, không. Chú Diệp, cháu biết là chú xem trọng cháu nhưng cháu không phải là người gánh vác nổi trách nhiệm này đâu. Hơn nữa, cháu không có cổ phần trong Quảng Lợi, vả lại cũng không quen thuộc cách thức vận hành của nó, chỉ sợ công việc không tiến triển được. Ngoài ra, chuyện bên marketing của Giang Nguyên cũng khiến cháu khó phân thân được...”
Trước khi Diệp Bỉnh Lâm phản ứng, Hướng Viễn khẽ chồm người lên phía trước, nói khẽ: “Nhưng cháu cho rằng có một người vô cũng thích hợp, có thể đề nghị để chú Diệp cân nhắc”.
“Ai?”
“Đằng Vân.”
Diệp Bỉnh Lâm nhìn Hướng Viễn như đã hiểu ra ý của cô. Đằng Vân là cấp cao trong Quảng Lợi, cũng là người một tay Diệp Bỉnh Văn đề bạt, dù anh ta không phải người dễ dàng nghe lời kẻ khác, song trong lúc anh ta và Diệp Bỉnh Văn đang xích mích, đẩy việc làm mà Diệp Bỉnh Văn khao khát bấy nay về phía anh ta, bề ngoài là nể mặt Diệp Bỉnh Văn, song thực tế là kích thích mâu thuẫn của họ. Nếu như Đằng Vân tiếp tay, theo tính cách của Diệp Bỉnh Văn, e là sẽ có trò vui để xem, đến lúc đó chuyện này sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của Bỉnh Văn. Huống hồ, năng lực của Đằng Vân ai cũng thừa nhận, một ứng cử viên như anh ta, rõ ràng là không thể chê vào đâu được. Ngay đến Diệp Khiên Trạch luôn phản đối chuyện xây dựng khu nghỉ mát cũng cho rằng đây đúng là một biện pháp khá hay.
“Đằng Vân, Đằng Vân.... Hướng Viễn, nước của cháu đi lần này tuyệt lắm.”
Sau khi nói ra cái tên này, trong lòng Hướng Viễn lại có một cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn tiếc nuối. Cô khẽ cắn một miếng táo trong tay mình, cảm giác chua chát.
Cô đã tự tay thả cho cơ hội tốt bay đi. Thì ra lời nguyền ham muốn được thoát ra khỏi chiếc bình bị giam hãm bấy lâu chẳng qua chỉ là tình cảm yếu đuối tầm thường nhất.