Ánh trăng không hiểu lòng tôi
Chương 22: Giang nguyên liễu mờ hoa tô
Tình yêu là thứ mãi mãi không thể quên lãng nhưng lại có thể từ bỏ được.
Diệp Quân đi rồi, Hướng Viễn ôm một cánh tay đau nhức đi tắm rửa sạch sẽ. Cô có thể hoá giải sự ngượng ngùng trên mặt nhưng không thể hoá giải cảm giác kỳ lạ trong lòng. Sống đến năm hai mươi lăm tuổi, ngoài vòng tay của mẹ khi còn nhỏ xíu thì đây là cái ôm đầu tiên mà cô cảm nhận được. Chưa có ai từng ôm cô. Bố, em gái, Khiên Trạch, người thân, bạn học, bạn bè, lúc cô vui sướng, lúc bất lực, lúc thất vọng, cũng không có.
Rốt cuộc là từ khi nào mà Diệp Quân của cô đã trở thành một chàng trai có đôi vai mạnh mẽ, lồng ngực cứng cáp như vậy? Cô nhìn thấy cậu trưởng thành, trước mặt cậu, cô luôn là một người chị lớn không gì là không làm được, bao dung chăm sóc cậu em nhỏ yếu đuối nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thua cuộc vối cậu. Tuy rằng về mặt sức lực thì bẩm sinh phụ nữ là yếu đuối nhưng trong lòng cô vẫn không thể nói rõ rằng đó là hụt hẫng hay an ủi. Đương nhiên, nhiều hơn thế là hoang mang – sự dựa dẫm của Diệp Quân với cô từ nhỏ đến lớn đều rõ ràng như vậy. Cô từng nghĩ rằng, khi lớn dần thì mối quan hệ này tự nhiên sẽ nhạt dần nhưng với cảnh tượng vừa xảy ra, có lẽ cô đã sai. Tình cảm ngưỡng mộ dựa dẫm của Diệp Quân dường như đang tiến về một con đường khác, mà tất cả những chuyện này, chẳng lẽ từ trước đến nay cô vẫn dung túng, phớt lờ trách nhiệm trong im lặng?
Nếu đổi lại là người khác, Hướng Viễn sẽ mặc nhiên phớt lờ. Trưởng thành rồi thì một người đàn ông yêu một người phụ nữ, một cô gái yêu một chàng trai đều là những chuyện bình thường, cũng giống như loài vật đến mùa sẽ đi tìm bạn tình, khi đã tìm được đối tượng, cho dù không được như ý muốn thì cũng là do nó tự tìm lấy, không chịu sự chi phối của con người, giống như cô và Diệp Khiên Trạch. Nhưng Diệp Quân thì không được, cô không thể nhìn cậu đi vào một con đường vốn không có lối ra, không thể để cậu chịu khổ như cô được.
Vậy nên, Hướng Viễn mặc kệ sự kháng nghị và van nài của Diệp Quân, khăng khăng lấy lại chìa khoá nhà mình trên tay cậu, trừ phi có việc gì đó, nếu không sẽ không cho cậu đơn thương độc mã đến nơi ở của cô. Cô gái lau mồ hôi cho cậu trẻ trung và xinh đẹp như thế, một chàng trai như cậu, việc gì phải sầu khổ lo không có ai yêu, cậu nên có cuộc sống của riêng mình. Mấy năm nay, sự vô tâm của Hướng Viễn đã khiến thế giới của cậu chỉ xoay quanh mình cô, sau này khi cậu đã thấy phong cảnh đẹp hơn thì sẽ phát hiện ra rằng, cô chỉ là ánh sao mất hút bên chân trời khi vầng dương ló rạng.
Nhưng dù sao cô vẫn không nhẫn tâm khiến Diệp Quân trong một lúc lại gặp phải quá nhiều thất vọng nên vẫn nhận lời cậu về “cuộc hẹn ngắm mặt trời mọc”. Hai người đã hẹn nhau, chỉ cần rảnh rỗi thì sẽ cùng đi leo núi ngắm mặt trời mọc.
Hướng Viễn cũng không ngờ rằng cái gọi là “lúc rảnh rỗi” lại cứ phải lùi đi lùi lại như thế. Một tuần sau khi buổi đấu thầu làm khung thép cho cầu vượt Thanh Viễn kết thúc, Giang Nguyên đã nhận được cuộc điện thoại từ công ty Lập Hằng, cũng chính là công ty của Trương Thiên Nhiên mà trước đó đã đá văng Giang Nguyên xuống ngựa với khoảng cách hơn kém mong manh. Lập Hằng lần này trúng thầu với nhiệm vụ phải sản xuất gần vạn tấn khung thép cho cầu vượt Thanh Viễn, do thời hạn giao hàng mà Trung Kiến yêu cầu có phần gấp gáp so với kế hoạch sản xuất nên họ đề nghị được hợp tác với Giang Nguyên, giao cho Giang Nguyên nhiệm vụ sản xuất tám nghìn năm trăm tấn thép để gia công ngoài hợp đồng. Tức là, Giang Nguyên ký một hợp đồng với Lập Hằng, sản xuất khung thép cho họ, sau đó để Lập Hằng giao hàng cho Trung Kiến. Nói trắng ra, công trình này là của Lập Hằng nhưng lợi nhuận lại là của Giang Nguyên.
Đối với sự chuyển biến “núi cùng nước tận ngỡ rằng không còn đường, liễu mờ hoa tỏ lại hiện ra một thôn” (nguyên bản: Sơn cùng thuỷ phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, ý chỉ khi chúng ta gặp khó khăn hoạn nạn, ngỡ rằng đã đến đường cùng nhưng không ngờ lại tìm thấy lối thoát) này, Giang Nguyên kinh ngạc mừng rỡ khôn xiết, thậm chí mất một lúc vẫn không dám tin, vì trước đây Lập Hằng và Giang Nguyên không hề qua lại với nhau, hơn nữa lần yêu cầu trợ giúp này, điều kiện đưa ra lại tương đối thoả đáng.
Cơ hội dâng đến tận cửa đương nhiên không thể bỏ lỡ, huống hồ khả năng sản xuất của Giang Nguyên luôn bị phí hoài, công nhân được nghỉ ngơi dài hạn kêu than liên hồi. Trưởng phòng thị trường dưới sự chỉ đạo của Diệp Bỉnh Lâm, ngay trong ngày hôm đó đã gọi cho Lập Hằng nhưng đối phương cực kỳ thẳng thắn, nói khá rõ ràng, họ yêu cầu liên lạc thẳng với Hướng Viễn.
Hướng Viễn bàn bạc với Diệp Bỉnh Lâm suốt đêm trong bệnh viện, hôm sau, cô cầm một vạn tệ Diệp Bỉnh Lâm đồng ý cấp để đích thân đến mời Trương Thiên Nhiên dùng bữa. Trương Thiên Nhiên không làm cao, cũng chẳng khách sáo, vui vẻ nhận lời ngay. Anh chẳng có yêu cầu gì trong chuyện ăn uống, về điểm này rất hợp với Hướng Viễn. Hai người bày một bàn cờ vây, Hướng Viễn mất thế, Trương Thiên Nhiên đã đảo một nước cờ trước mặt nhân viên tháp tùng của hai bên, gọi Hướng Viễn là “nữ trung trượng phu”. Cuối cùng, Hướng Viễn đã thanh toán số tiền ba trăm chín mươi tệ, sau đó lấy về nhiệm vụ sản xuất tám nghìn năm trăm tấn từ Lập Hằng. Cô biết rõ trong bụng rằng, Trương Thiên Nhiên và cô không hề có tình cảm gì, cái anh ta cần là danh nghĩa của công trình này, tiền có thể cho Giang Nguyên nhưng danh nghĩa là của Lập Hằng. Huống hồ, mấy năm nay Trương Thiên Nhiên gần như không hài lòng với vịêc gói gọn kinh doanh trong thị trường vật liệu xây dựng nên khả năng sản xuất khung kết cấu thép của Lập Hằng cũng bắt đầu rút gọn lại theo kế hoạch, kỳ hạn giao hàng của công trình này lại gấp nên anh ta bắt buộc phải phân chia gói hàng cầu vượt Thanh Viễn này. Còn về việc giao toàn bộ cho Giang Nguyên, ngoài lý do Giang Nguyên là nhà máy lâu đời của tỉnh thì còn một lý do quan trọng hơn, đó là thỉnh ý từ Âu Dương.
Giang Nguyên nhận công trình này vào tháng Mười hai, thời hạn giao hàng là tháng Ba năm sau. Lúc nhận được hợp đồng thì mừng rỡ khôn cùng nhưng khi thật sự lên kế hoạch cho sản xuất lại khổ sở: Giang Nguyên người tuy đông nhưng khả năng lại thấp. Trước kia mỗi tháng chỉ cho ra đời không quá một nghìn tấn, làm sao giao hàng kịp chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi? Thế nhưng lần này, dưới sự thuyết phục của Hướng Viễn, Diệp Bỉnh Lâm đang nằm trên giường bệnh cũng ra tay dứt khoát, truyền lời với mọi người, không có gì phải nói thêm, chỉ một chữ: Lên! Yêu cầu từ nhân viên đến quản lý đều phải đều động, lập tức tham gia sản xuất với cách chia ba ca ngày đêm không nghỉ để hoàn thành công việc. Đến trước khi hạn giao hàng, người nghỉ nhưng máy móc thiết bị không thể nghỉ, nếu không có thông báo đặc biệt, ngày Lễ ngày Tết cũng phải tăng ca. Trợ lý Lý quản lý sản xuất trọng trách nặng nề, đau đầu vắt óc để điều chỉnh lưu trình sản xuất. Phía tài chính tuy cũng không mặn mà nhưng tất cả vốn lưu động đều bắt buộc phải phục vụ cho công trình này. Trong một quảng thời gian, cả Giang Nguyên từ khu văn phòng đến khu sản xuất đều đỏ chói một vùng, đâu đâu cũng thấy những biểu ngữ và băng rôn cổ vũ. Tám nghìn năm trăm tấn dường như không còn là một công trình của Giang Nguyên mà là một hố trũng to, không qua được sẽ tiếp tục chìm xuống, nếu qua rồi sẽ mở ra một chân trời mới.
Hướng Viễn cũng bận rộn quay như chong chóng với việc sản xuất. Lúc đồng ý giao lại công trình cho Giang Nguyên, tuy Trương Thiên Nhiên rất thoải mái nhưng cũng không hề qua loa đại khái với chất lượng và các khâu sản xuất. Nhân viên kiểm tra chất lượng của Lập Hằng cứ ba ngày đến Giang Nguyên khảo sát một lần, điện thoại thúc hỏi tiến độ reo liên tục không ngớt.
Cỗ xe già cỗi Giang Nguyên đang cật lực tiến về phía trước như thể đã tìm ra hào quang của riêng mình. Ba tháng sau, máy móc và con người đều rệu rã nhưng cũng xem như đã giao kịp hàng, Hướng Viễn thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô cũng cảm thấy mạo hiểm đến mấy phần. Sau khi công ty Lập Hằng đến kiểm tra lần cuối, đối diện với các quản lý Giang Nguyên đang xúc động khôn xiết, Trương Thiên Nhiên chỉ nói với Hướng Viễn một câu: “Vất vả rồi, có điều nếu cho Lập Hằng người và máy móc nhiều thế kia thì hoàn thành những thứ này chỉ cần một tháng rưỡi”.
Sự mệt nhọc của Giang Nguyên được số tiền thưởng nửa năm đầu ấy ve vuốt xoa dịu nhưng Hướng Viễn đã nợ Âu Dương gia một cái tình. Tháng Sáu, vừa hay Âu Dương gia gả con gái. Trước đó, Âu Dương phu nhân đã bảo Hướng Viễn đi uống trà với bà, khi trò chuyện cũng than vãn rằng, con gái kết hôn mà bà lại không làm được gì, những người xung quanh cũng chẳng ai đắc lực. Hướng Viễn biết ý nên đã giúp Âu Dương phu nhân liên lạc với nơi tổ chức tiệc cưới, chuẩn bị đủ các việc cho tiệc cưới. Chương Việt nói cô còn bận hơn cả đám cưới của mình.
Nói thì nói thế nhưng những lúc cô cần giúp đỡ thì Chương Việt cũng không bao giờ khoanh tay đứng nhìn. Tiệc cưới của Âu Dương gia được đặt khá gấp gáp, yêu cầu lại cao, khi đó khách sạn lớn nhất, nổi tiếng nhất thành phố lọt vào mắt họ đã hết chỗ, khó có thể đón nhận cuộc làm ăn này thêm, cuối cùng Chương Việt thấy Hướng Viễn khó xử, đã ra mặt giúp đỡ, lúc đó mới đặt được nơi họ vừa lòng.
Hướng Viễn ngỏ lời cảm ơn Chương Việt, cô lại cười bảo: “Người hiếm khi cầu cạnh ai như cậu lại đến tìm tớ, phải nhanh chóng bắt cậu nợ lại mới được!”.
Đến khi hôn lễ được cử hành đúng ngày, những phần Hướng Viễn phụ trách đều chu đáo, không chê vào đâu được. Âu Dương phu nhân hết sức hài lòng, bà nói rằng mình chỉ ao ước sinh thêm được đứa con trai, nếu không thì con dâu chắc chắn đã là Hướng Viễn. Âu Dương Khải Minh trước nay hiếm khi khen, vô cùng kén chọn, cũng bảo thư ký đến cám ơn Hướng Viễn một tiếng.
Ở buổi hôn lễ, Hướng Viễn cũng được mời đến tham dự nên mới biết chú rể quý hoá cùa Âu Dương gia là chàng thanh niên đã từng có duyên hội ngộ ở Côn Minh, hơn nữa còn tha cho cô một lần. Cưới được tiểu thư nhà Âu Dương, cũng chẳng trách anh ta còn trẻ tuổi thế mà đã có chức vị cao ngất trong Trung Kiến.
Điều khiến người ta kinh ngạc nữa là, nửa tiếng trước khi cô dâu phải đón khách mới chạy đến, vội vã trang điểm, đứng sánh vai với chú rể trước cổng khách sạn. Cô ta cầm bật lửa, tự châm cho mình một điếu thuốc, vén mạng che mặt lên, từ từ nhả khói. Những khách đến sớm và nhân viên khách sạn đều trố mắt nhìn, Âu Dương Khải Minh nhìn thấy đã nổi trận lôi đình nhưng bị vợ túm lấy cánh tay nên cũng đành nuốt cơn giận xuống trước mặt mọi người, lầm lỳ đến trước mặt con gái, gỡ điếu thuốc trên môi cô xuống rồi dùng chân dập tắt.
Âu Dương tiểu thư gương mặt thanh tú đài các cũng không tức giận, ngoan ngoãn mặc cho cha mình lấy điếu thuốc đi, chỉ nhún vai với vẻ cam chịu, nhưng đến khi Âu Dương Khải Minh trở vào phòng tiệc, chú rể cạnh cô cười cười, rút một điếu mới ra, tự tay châm lửa cho cô.
Dưới ánh nắng rực rỡ tháng Sáu, Hướng Viễn nhìn đôi tân lang tân nương đang đứng kề nhau và mỉm cười nhưng cô cứ thấy ảm đạm vô cùng. Một tiếng sau, nhìn cảnh cô dâu, chú rể cung kính đón tiếp khách mời, cô cũng không soi mói gì thêm. Điều thú vị là, Hướng Viễn phát hiện mỗi khi có chiếc xe nào dừng gần đó, ánh mắt chú rể lại bắt đầu nhìn về phía ấy cho đến khi người trên xe đẩy cửa bước ra. Sự mong mỏi và thất vọng của anh ta cứ lặp đi lặp lại như vậy. Cho đến hơn bảy giờ, thư ký của Âu Dương tiến lại gần hạ giọng nói: “Khách mời đến gần đủ rồi, hôn lễ chuẩn bị cử hành”. Chú rể đưa mắt nhìn về khoảng không vắng tênh phía trước, trong nụ cười ấy cuối cùng đã có một sự giải thoát trong sự lạc lõng chơi vơi.
Kính rượu xong, tân lang tân nương lui vào trong thay quần áo để tiếp tục kính trà, Hướng Viễn vâng lời dặn dò của Âu Dương phu nhân đến xem tình hình cô dâu thay trang phục thế nào. Nhưng cô không nhìn thấy tiểu thư Âu Dương đâu mà lại gặp chú rể vẫn mặc âu phục trong phòng trang điểm. Màu đen của trang phục khiến đôi mắt đen nhánh của anh ta càng thăm thẳm hơn. Anh ta không thuộc dạng đẹp trai đặc biệt, không tuấn tú bằng Diệp Quân, cũng không thanh nhã như Khiên Trạch nhưng gương mặt thanh thoát, khí chất lạnh lùng. Nhìn thẳng vào đôi mắt anh rất dễ khiến người ta rơi xuống một vực thẳm không đáy. Hướng Viễn nghĩ, dù thế nào đi nữa thì mắt kén rể của Âu Dương gia quả không tầm thường.
Hướng Viễn nhìn quanh quất, thấy không có ai nên mới hỏi: “Âu Dương phu nhân bảo tôi đến xem tình hình thế nào. Chắc cũng gần xong rồi nhưng sao không thấy cô dâu và người trang điểm đâu?”.
Chú rể liếc nhìn cô một cái rồi đáp: “Không biết trốn vào góc nào trang điểm rồi, chắc xong ngay thôi”.
Hướng Viễn nhớ đến ân tình lúc ở Vân Nam. Nếu lần ấy anh không tha cho cô thì cô đã không thể tiếp cận vợ chồng Âu Dương, Giang Nguyên cũng không thể có cơ hội nào khác, hôm nay gặp lại nhau, cô liền nói một câu với vẻ hết sức thành tâm thành ý: “Chúc mừng anh, tôi vẫn chưa kịp cám ơn anh về chuyện lần trước”.
Anh vẫn thờ ơ, dường như không biết cô cám ơn vì cái gì.
Hướng Viễn tự mỉa mai mình: “Tôi cứ ngỡ tiếng phổ thông của mình rất tốt, không ngờ mới mấy câu đã bị anh nghe ra”. Thấy vẻ mặt anh vẫn tỏ ra mơ hồ, cô cũng không nói thêm làm gì cho mất hứng, chỉ nói thêm một câu: “Tôi ra trước đây. Một lần nữa chúc anh tân hôn vui vẻ!”.
Cô định quay người đi thì bất ngờ anh ta thốt lên một câu: “Thực ra cô nói tiếng phổ thông rất tốt, khẩu âm Nam Xương chính tông tôi cũng không quen thuộc, chỉ có điều tôi nhớ rất rõ âm đuôi trong tiếng phổ thông khi người Giang Tây phát âm mà thôi”.
“Vậy à?” Hướng Viễn cười nói: “Dù sao đi nữa, tôi vẫn cám ơn anh, nếu sau này có chuyện gì cần đến tôi, xin cứ nói một tiếng”.
Chẳng qua cô chỉ khách sáo mà thôi, Trung Kiến tài lực hùng hậu, anh lại trẻ tuổi chí lớn, liệu có việc gì phải cần đến cô?
Nhưng lời vừa nói dứt, chú rể lặng lẽ và đốt ngột tiếp lời cô: “Có, ngay bây giờ”.
Hướng Viễn khựng bước, nhìn anh với ánh mắt nghi ngại.
Anh do dự một lúc, đôi mắt sâu thẳm bỗng trở nên dịu dàng, bàn tay lặng lẽ nắm lấy mép bàn trang điểm sau lưng.
Anh hạ giọng: “Dùng tiếng của cô, gọi tôi là một tiếng “anh Chính” được không?”.
…
Hướng Viễn không hỏi tại sao, nhìn anh như vậy, nói cho cùng cũng là một người đáng thương. Trong giọng nói của cô cũng đượm vẻ u buồn: “Anh Chính…”.
Trong tích tắc, chú rể nhắm nghiền mắt lại.
Hướng Viễn gọi xong liền rời khỏi phòng trang điểm, không rõ trên đoá hoa nở bừng rạng rỡ cài trước ngực chú rể kia có thấm đẫm nước mắt hay không? Cô không có hứng thú với những câu chuyện ngàn lần như một đó. Anh ta và một người phụ nữ không biết tên, cũng có thể là đàn ông, cho dù là ai bỏ rơi ai, kết quả đều như nhau.
Tình yêu là thứ mãi mãi không thể quên lãng nhưng có thể từ bỏ được.
Hôn lễ kết thúc, quan hệ giữa Hướng Viễn và Âu Dương gia càng thân thiết hơn. Giang Nguyên cũng thông qua lần hợp tác với Lập Hằng mà gián tiếp hé mở được cánh cửa lớn của Trung Kiến, sau đó liên tục trúng được những gói thầu nhỏ lẻ của Trung Kiến. Sau khi Lập Hằng rút lui khỏi thị trường vật liệu xây dựng. Giang Nguyên cũng đã trở thành đơn vị cung ứng kết cấu khung sắt thép lớn nhất khu vực Hoa Nam của Trung Kiến. Có được sự ủng hộ của Trung Kiến, dưới hào quang của họ, những đơn đặt hàng bắt đầu bay tới tấp. Cũng chính vào năm này, Hướng Viễn chính thức trở thành trưởng phòng marketing, là một cánh tay đắc lực trong bộ phận marketing của Giang Nguyên.
Theo sự thăng tiến của Hướng Viễn, tầng lớp quản lý của Giang Nguyên cũng tiến hành sự điều chỉnh mới. Diệp Bỉnh Lâm bệnh lâu chưa khỏi, là con trai trưởng, Diệp Khiên Trạch danh chính ngôn thuận trở thành Phó Tổng giám đốc phụ trách hành chính; trợ lý Lý xuất thân từ trưởng bộ phận sản xuất mấy năm nay có công lớn, điều hành việc sản xuất đâu ra đó, đồng thời vắt kiệt sức lực cho công trình cầu vượt Thanh Viễn, đương nhiên trở thành Phó tổng điều hành sản xuất; Diệp Bỉnh Văn vẫn nắm giữ đại quyền về tài chính của Giang Nguyên với thân phận là Giám đốc Tài chính, đồng thời kiêm nghiệm chức Giám đốc của công ty đầu tư Quảng Lợi thuộc quyền kiểm soát của Giang Nguyên; chức vụ giám đốc Kinh doanh tạm thời vẫn bỏ trống, trưởng phòng marketing Hướng Viễn mới nhận chức sẽ điều hành toàn bộ công việc kinh doanh marketing, đồng thời có được tư cách tham gia hội nghị các cấp lãnh đạo.
Bốn người này trên thực tế đã cấu thành trung tâm quyền lực cao nhất của Giang Nguyên, trừ những việc lớn phải thỉnh ý của Diệp Bỉnh Lâm ra, nghiệp vụ trong phạm vi quản lý của từng người sẽ do tự họ làm chủ, các vần đề đa ngành sẽ được hiệp thương giải quyết trong các cuộc họp lãnh đạo. Trợ lý Lý trước kia, nay là Phó tổng Lý và Hướng Viễn càng tích cực báo cáo công việc với Diệp Bỉnh Lâm hơn dưới sự căn dặn kỹ càng của ông.
Trong bốn người này, chức vụ của Hướng Viễn thấp nhất, tuổi lại trẻ nhất nhưng lại được Diệp Bỉnh Lâm xem trọng nhất. Bộ phận marketing qua đợt thanh lọc của Hướng Viễn đã thay bằng một loạt các nhân viên kinh doanh trẻ tuổi, năng động. Cô bắt đầu phân lại từng khu vực kinh doanh thông qua sự đồng ý của Diệp Bỉnh Lâm, kiện toàn lại cơ chế khích lệ kinh doanh hoàn chỉnh, đặt ra sách lược kinh doanh marketing của Giang Nguyên là bao quát lấy toàn tỉnh, nắm chặt khách hàng lớn là Trung Kiến, đồng thời hợp tác với Lập Hằng của Trương Thiên Nhiên, thâu tóm các công trình lớn trong tỉnh, cố hết sức không để chút không gian sinh tồn và phát triển nào cho các nhà máy nhỏ lẻ khác. Về vấn đề bảo đảm sẽ không để thất thoát nhiều công trình lớn trong tỉnh, cơ bản thì sản lượng và thu nhập của Giang Nguyên có thể được bảo đảm, sau đó dựa trên nền tảng này mới từng bước mở ra thị trường khu Tây Nam, Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Trùng Khánh là những thị trường rộng lớn, và lại cũng bớt đi được sự cạnh tranh giữa các công ty xây dựng lớn nên Hướng Viễn không tiếc tiền đầu tư, phải một số lượng lớn nhân viên kinh doanh marketing đến đó, yêu cầu họ phải to gan lớn mật nhưng cũng phải tinh tế tỉ mỉ, đầu óc phải linh hoạt, miệng lưỡi phải dẻo, tay phải nhanh nhẹn, da mặt phải dày, phải nghĩ đủ mọi cách tạo nên mối quan hệ lâu dài với các tập đoàn kiến trúc lớn, đồng thời những công trình đem về và những khoản công nợ lấy về được có thể rút trực tiếp ra một phần làm tiền hoa hồng cho họ, đương nhiên, không làm được thì xin mời ra đi. Đối với những khu vực dọc Trường Giang và khu Hoa Bắc, một phần là các nhà máy lớn chen chúc nhau mọc lên, một phần khác khá xa thành phố G, phí vận chuyển quá cao nên mục tiêu của Hướng Viễn là một năm trúng ít nhất một gói thầu, không cần làm nhiều quá nhưng bắt buộc phải bảo đảm danh tiếng và sức ảnh hưởng của Giang Nguyên ở đó.
Bộ phận marketing với những thay đổi như lột xác hoàn toàn. Tuy không thể nói rằng tất cả mọi người đều hài lòng nhưng so với bộ phận marketing trước kia ngày uống trà, rung đùi nghe điện thoại, mỗi lần tăng ca lại làm chậm rì rì thì có thể nói rằng hiện nay nó đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Đám nhân viên kinh doanh dưới cường độ làm việc cao, tiết tấu công việc nhanh, liên tục đi công tác, thái độ làm việc đặt lợi ích làm đầu mà Hướng Viễn đề xướng đã kêu khổ không ngớt nhưng sau khi quen rồi lại nếm được cảm giác ngọt ngào sau vài lần chiến thắng vang dội thì đã trở thành nơi có sức chiến đấu dũng mãnh nhất Giang Nguyên. Lập nên những thành tích xuất sắc dưới sự lãnh đạo của Hướng Viễn, liên tục phá những kỷ lục mới trong thành tích kinh doanh của Giang Nguyên. Dưới ánh hào quang như thế, không chỉ những nhân viên trong bộ phận có được niềm tự hào mà những người trẻ tuổi muốn ra sức lập công, tạo nên sự nghiệp trong Giang Nguyên đều xem việc được gia nhập vào bộ phận marketing là vinh quang. Bởi vậy ai dám xem thường một cô gái trẻ tuổi như Hướng Viễn nữa?
Hướng Viễn đã lập được kỳ công trong bộ phận marketing về lĩnh vực khai phá, người người đều hâm mộ, lại là người Diệp Bỉnh Lâm xem trọng nhất, lợi thế vô cùng. Những lời cô nói ra, không chỉ có trọng lượng trước hai vị Phó tổng, đến cả Giám đốc Tài chính Diệp Bỉnh Văn vốn trong mắt chẳng biết đến ai cũng phải nhân nhượng cô vài phần. Lúc này, Diệp Bỉnh Văn cũng biết thời biết thế, đã từ bỏ làm những việc làm khiến Hướng Viễn khó xử, thỉnh thoảng cũng để lộ ra những ý vặn vẹo gây khó dễ, vì ông ta biết, Hướng Viễn và Phó tổng Lý đều là những người có năng lực, dù chỉ là những người ngoài đến làm việc cho Giang Nguyên, song công trình cầu vượt Thanh Viễn do hai người bắt tay hợp tác đã hoàn thành rất tốt đẹp, tình cảm thân thiết, còn Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn lại không phải mối quan hệ bình thường, cho dù Hướng Viễn nghiêng về phía bên nào thì đối với ông ta cũng chẳng có gì tốt lành cả.
Thế nhưng trong tình hình như vậy, Hướng Viễn làm việc gì cũng không bày tỏ thái độ gì nhiều. Bản thân cô xưa nay không cao ngạo, hơn nữa điều khiến mọi người bất ngờ là, trong công việc cô luôn thận trọng khi qua lại với hai Phó tổng và một Giám đốc, tuyệt đối không nghiêng về bên nào, thậm chí là cả Diệp Khiên Trạch. Không chỉ bản thân cô như vậy, mà trong bộ phận marketing, cô cũng mấy lần tỏ ý nghiêm cấm nhân viên của mình tỏ ra huênh hoang, càng không được biểu hiện quá rõ ràng khuynh hướng ủng hộ ai giữa các vị lãnh đạo, bộ phận marketing phục vụi cho Giang Nguyên, chứ không phải cho bất kỳ ai khác.
Tất cả những điều này, cũng là vì trong lòng Hướng Viễn hiểu rõ, chú Diệp sở dĩ xem trọng cô và Phó tổng Lý, cho phép họ sử dụng toàn quyền hạn, ngoài việc mến mộ nhân tài, mục đích quan trọng hơn là phải quân bình lại sức mạnh giữa Diệp Khiên Trạch và Diệp Bỉnh Văn.
Trong Giang Nguyên hầu như không ai nói rõ được nguyên nhân cụ thể, song những người tinh mắt trong tầng lớp quản lý có thể nhìn ra: Diệp Khiên Trạch và Diệp Bỉnh Văn, một người là con ruột của ông chủ, một người là em ruột của ông, mấy năm nay không những mỗi lúc một xa cách về mặt tình cảm mà trong công việc cũng bắt đầu hình thành thế đối đầu. Bộ phận mà họ phụ trách điều hành tuy không thể nói rằng kỵ nhau như nước với lửa nhưng phân biệt rất rạch ròi. Đến cả trong hội nghị giải quyết những vấn đề trọng đại, hai người này nếu một đưa ra ý kiến, người kia chắc chắn sẽ phản đối đến cùng.
Hướng Viễn cũng tỏ ra nghi ngờ nguyên do này nên đã thử dò hỏi Diệp Khiên Trạch, song anh chỉ trả lời, chẳng qua là do cách làm việc của mỗi người mỗi khác. Hướng Viễn biết anh không nói thật. Cô gián tiếp nghe từ miệng Diệp Quân rằng, bệnh tình Diệp Linh hiện nay rất không ổn định, nếu không có ai ở bên cạnh thì chẳng thể đi đâu được. Bà Diệp cũng bệnh liệt giường sau lần tranh chấp giữa Diệp Bỉnh Văn và Diệp Khiên Trạch. Ở một nơi tối tăm sâu kín của Diệp gia đã mọc lên một khối u ác, Diệp Khiên Trạch từng ngây thơ muốn che dấu nó nhưng anh không chịu nói ra cũng đành vậy. Cô sẽ đợi, đợi khi khối u này vỡ ra, xem anh dọn dẹp thế nào.
Thế nên, khi Diệp Khiên Trạch nói với cô: “Hướng Viễn, cậu sẽ đứng bên tôi phải không?” thì cô chỉ cười mà không nói gì. Anh hiểu quá rõ tình cảm cô dành cho mình. Nếu nói cô vững như bàn thạch, vậy thì anh chính là một chiếc hạch đã bị gió mài mòn trong tim cô suốt bao năm nay, khẽ chọc vào một cái thì sẽ tan ra thành bột. Nhưng anh lại không biết, tình cảm chưa chắc đã là toàn bộ nguyên nhân điều khiển Hướng Viễn làm một việc gì đó, đặc biệt là với một mối tình không chắc chắn.