Ánh trăng không hiểu lòng tôi
Chương 12: Tàn nhẫn hay ngây thơ
Ánh trăng miền sơn cước trong ký ức chỉ lặng lẽ tỏa sáng trong lòng cô, còn đối với anh, đó chỉ là một cái bóng hễ gặp gió là vỡ vụn.
Thực ra, Hướng Viễn rất muốn ngủ nhưng có một giọng nói không ngừng gọi cô: “Hướng Viễn, Hướng Viễn, Hướng Viễn…” Cùng với giọng nói đó còn có một đôi tay đáng ghét lắc lắc vai cô mãi không thôi.
Việc đầu tiên khi cô mở mắt ra là mắng: “Diệp Quân, chị còn chưa chết mà. Nếu não bị thương thì có lẽ đã bị em lắc đến chết.”
Diệp Quân mừng rỡ ra mặt: “Chị Hướng Viễn, chị tỉnh rồi! Sao chị lại chết được? Bác sĩ nói phần eo của chị bị thương rất nặng, phía sau gáy còn bị rách da. Tuy phải nghỉ ngơi một thời gian nhưng không còn nguy hiểm nữa.”
“Biết chị không chết rồi mà em còn kêu gào cái gì thế?” Hướng Viễn động đậy, phía eo dội lên cảm giác đau nhói, phía sau gáy cũng tê liệt.
Diệp Quân có vẻ ngượng nghịu: “Em ngồi đợi bên canh chị lâu quá, cứ thấy chị mê man không tỉnh. Tuy bác sĩ bảo không sao nhưng trong lòng em vẫn cứ thấy sợ.”
“Chị ngủ một giấc thôi mà.”
Hướng Viễn không gạt Diệp Quân, kỳ thực từ lúc choáng váng rồi ngã xuống, những chuyện xảy ra sau đó cô nhớ không rõ, ngay cả việc đám lưu manh đó tháo chạy, xe cảnh sát và xe cứu thương ấp đến đưa cô vào phòng cấp cứu… cô cũng không nhớ nổi. Ngất đi cũng cần có năng khiếu, tuy cô không có năng khiếu đo nhưng chí ít lúc mệt mỏi cũng có thể khiến mình ngủ một giấc.
Thế nhưng tỉnh dậy rồi thì đã khác. Lúc tỉnh táo phải đối diện với rất nhiều thứ, những phiền muộn hôm nay bạn cố quên đi thì ngày mai vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện, mà còn nhiều gấp trăm lần. Đó là kinh nghiệm của Hướng Viễn.
“Vẫn chưa bắt được chúng à?” Cô ngồi dậy nhưng lập tức ôm eo thở hắt ra.
Diệp Quân vội vàng giữ cô lại: “Chị đừng nhúc nhích. Chưa bắt được tên nào cả nhưng chị yên tâm. Bố em đã nói với người phụ trách của Cục công an rồi, bắt buộc họ phải điều tra tới nơi tới chốn, tìm cho ra mấy tên khốn đó.”
Thật ra Hướng Viễn cũng chỉ hỏi vậy thôi chứ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bọn chúng có lọt lưới hay không. Bắt được thì sao chứ? Chẳng qua là mấy tên rác rưởi, ngồi mấy năm tù, ra ngoài lại ngựa quen đường cũ. Đối với cô mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì.
“Vậy… anh trai của em và Diệp Linh thế nào rồi?”
Diệp Quân lộ vẻ khó xử: “Anh thì không sao, cũng chỉ bị thương ngoài da, nhưng Diệp Linh… chị cũng biết đó, chị ấy chẳng ổn định gì cả.” Cậu chỉ vào đầu mình nói tiếp: “Lần này không biết là do bị sốc quá nặng hay bị kích động quá mức nên tinh thần suy sụp. Bố và dì luôn ở cạnh nhưng hình như chị ấy cũng chẳng nhận ra ai, chỉ một tay giữ chặt mặt Quan Âm, một tay túm chặt cánh tay anh cả, hễ không nhìn thấy anh đâu là lại kêu gào điên cuồng. Chị không biết chứ, âm thanh ấy thật là kinh khủng. Anh cả phải ở cạnh chị ấy, chẳng dám nhúc nhích gì. Bác sĩ bảo phải chuyển chị ấy sang khoa Thần kinh nhưng bố không chịu. Bố nói sẽ mời bác sĩ tới nhà.”
Hướng Viễn không ngờ đến lết quả này nên sững sờ mất một lúc. Diệp Linh đã thành ra thế này mà vẫn nhớ đến Quan Âm của cô ấy và Diệp Khiên Trạch. Mặt Quan Âm có ý nghĩa gì với cô ấy. Hướng Viễn không đoán được nhưng địa vị của Khiên Trạch trong tim cô ấy thì không cần nhìn cũng biết. Bây giờ Diệp Linh đã ra nông nỗi này, nên xét từ một góc độ nà đó, có lẽ cô ấy cũng đã toại nguyện. Cuối cùng cô ấy đã có thể biểu đạt tính chiếm hữu của mình một cách thẳng thắn không e ngại.
Diệp Quân thấy Hướng Viễn lặng thinh thì cũng im lặng một lúc rồi mới thốt ra một câu: “Chị Hướng Viễn, chị thích anh em đúng không?”
Hướng Viễn nhìn cậu với vẻ kinh ngạc. Phải, cậu bé Diệp Quân cũng trưởng thành rồi, cậu đã có thể hiểu rõ một số chuyện nhưng việc mình yêu Diệp Khiên Trạch, ai lại không biết?
“Em muốn nói gì?”, cô nhướn cao mày hỏi.
Diệp Quân từng nghĩ cô sẽ phủ nhận hoặc thừa nhận, nhưng lại không ngờ bị cô hỏi ngược thế này nên mặc cậu đột ngột đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp: “Em… anh trai em… không phải… ý em là… nếu là em, em có liều mạng cũng… cũng sẽ bảo vệ chị. Chị Hướng Viễn, chị… chị có tin không? Em nói thật đó… thật mà!”
Cậu cuống đến nỗi vò nhàu tấm ga trải giường bệnh của Hướng Viễn mà không hay biết.
Hướng Viễn chỉ nói hai chữ: “Chị tin.”
Cô tin, tin thật sự. Con người đối xử với nhau như thế nào, trong khoảnh khắc quan trọng nhất sẽ bộc lộ ra. Đó là phản xạ theo bản năng, không có đúng sai, cũng khong thể giả tạo. Giống như lúc cô chưa tỉnh dậy, tất cả mọi người đểu ở bên Diệp Linh nhưng Diệp Quân lại ở cạnh cô. Điều này hoàn toàn không phải do cậu chẳng quan tâm gì đến Diệp Linh, chỉ có điều trong lòng mỗi người đều có một chiếc cân, nặng hay nhẹ đều chỉ ra rất rõ. Dưới sự đo lường của chiếc cân này, tất cả mọi lựa chọn đều tự nhiên mà đến. Hướng Viễn hiểu rõ địa vị của mình trong lòng Diệp Quân. Đối với cậu bé đáng thương này mà nói, Hướng Viễn vừa là mẹ, là chị, là người thân, là bạn bè và cũng là nơi ký gửi mọi tâm tư tình cảm thời thanh xuân của cậu. Cô luôn tin rằng, trong lúc xảy ra nguy nan, Diệp Quân sẽ không do dự mà lao đến bảo vệ cho cô. Cô cũng tin rằng, nếu xảy ra nguy hiểm, Diệp Khiên Trạch vẫn sẽ che chắn cho Diệp Linh theo bản năng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hướng Viễn như có một nỗi chới với của kẻ rơi xuống tận cùng vực thẳm. Người anh yêu là Diệp Linh. Hướng Viễn từng ngỡ rằng thứ chia cách cô và Khiên Trạch là khoảng cách, là thời gian, là những quanh co trắc trở của cuộc đời mà cô không thể khống chế được… nhưng cô đã sai. Họ mới là những con người đồng điệu về tâm hồn, họ mới là cực âm và cực dương hút lẫn nhau, gặp nhau rồi thì sẽ hấp hẫn lẫn nhau. Thế nên cho dù có là xa cách, cho dù Diệp Khiên Trạch cố ý xa lánh Diệp Linh, cố ý lạnh nhạt với cô nhưng lúc nguy hiểm nhất, anh vẫn không tiếc thân mình bảo vệ cô, như khi anh chịu sự quở trách của bố, Diệp Linh đã không nghĩ ngợi gì mà lao đến bên anh.
Hướng Viễn hiểu rõ rằng trong ngày hôm nay mình đã hai lần thua cặp “anh em” này. Cô không phải là người trong lòng Diệp Khiên Trạch, cũng không làm được như Diệp Linh. Anh không yêu cô. Ánh trăng miền sơn cước trong ký ức chỉ lặng lẽ tỏa sáng trong lòng cô, còn đối với anh, đó chỉ là một cái bóng hễ gặp gió là vỡ vụn… có lẽ dưới ánh trăng năm nào, Khiên Trạch vẫn ở bên cô nhưng trong lòng họ nghĩ đến những chuyện khác nhau, cô đã xem câu nói “Chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau!” như một lời ước hẹn nhưng anh chỉ nghĩ đó là một lời cảm thán nhất thời giữa bạn bè với nhau.
Trong bao năm qua, sự chờ đợi được gặp lại Khiên Trạch và có được sự tin tưởng cảu anh là ánh sáng duy nhất trong lòng Hướng Viễn mỗi khi cô thấy vô vọng, là sắc xanh còn sót lại trên cánh đồng hoang trong trái tim cô, nhưng giờ đây, cô chỉ thấy lòng mình trống rỗng. Cô không thể khóc, cô chỉ cảm thấy trống trải. Sở dĩ cô luôn nhớ về kỷ niệm cũ cũng để chứng tỏ ký ức của mình không là hư ảo, cũng chỉ mong có một ngày có thể sắp xếp lại gọn gàng. Nhưng nếu hồi ức và quá khứ chỉ là của một mình cô, vậy thì cứ cố níu giữ chẳng phải là rất đau khổ hay sao?
“Chị Hướng Viễn, có phải chị thấy rất buồn không?”, Diệp Quân khẽ hỏi.
Hướng Viễn lắc đầu, cô phải buồn ư? Cô chỉ đột nghiên tỉnh ngộ ra rằng, thứ mình mất đi là thứ mà trước nay mình chưa từng có được.
“Sau này em sẽ làm cảnh sát”, Diệp Quân đột ngột nói.
“Tại sao?”
“Làm cảnh sát thì có thể bảo vệ chị, không để chị bị kẻ khác làm tổn thương.”
Hướng Viễn không ngờ rằng mình còn có thể cười được. Diệp Quân vẫn chưa hiểu, có hai loại người dễ làm tổn thương người khác nhất: một là chính mình, hai là người hiền lành lương thiện.
“Hôm nay, nhà em đã có một người muốn làm nhà giáo nhân dân quang vinh, em lại nói muốn cảnh sát, không làm bố em tức chết mới lạ.”
“Không đâu! Bố sẽ không đánh em, bố sẽ chiều theo ý của em thôi. Em không phải anh cả, bố chẳng kỳ vọng gì ở em cả. chị Hướng Viễn, nếu muốn thì chị cứ ngủ đi, em ngồi đây với chị.”
Cuối cùng Hướng Viễn không ngủ nhưng Diệp Quân lại bò mọp bên thành giường lim dim. Cô vén tóc cậu sang bên, theo sự lưu chuyển của thời gian, gương mặt này càng lúc càng giống anh trai cậu, chỉ là đẹp hơn, ít dịu dàng hơn nhưng lại ngây thơ hơn. Cô nhớ lúc Diệp Quân còn bé, trong một đêm mùa đông lạnh lẽo cậu bị nhiễm phong hàn, run cầm cập cả đêm, đắp ba tấm chăn mà vẫn run lẩy bẩy không ngừng, thím Trâu sợ đến suýt khóc. Nghe nói thịt chó có thể trừ hàn, Hướng Viễn đã nén đau giết chú chó vàng già sắp chết trong nhà mình cho Diệp Quân ăn. Hôm sau tỉnh dậy nghe kể lại chuyện này cậu nôn khan mãi, nôn xong mà nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cậu luôn là một đứa trẻ tình cảm, một lòng một dạ đối xử tốt với cô những có một số chuyện cô không thể chọn lựa. Hướng Viễn có lúc nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng, đừng để Diệp Quân quá ỷ lại vào mình, đừng dễ dàng hứa hẹn gì với cậu vì có rất nhiều lời mà chỉ người nghe mới ghi nhớ, còn người nói đã lãng quên từ lâu.
Do bị thương ở eo nên Hướng Viễn phải nằm lại bệnh viện suốt bốn ngày. Diệp Bỉnh Lâm đã dăn dò bác sĩ chữa trị cho cô bằng loại thuốc tốt nhất, chăm sóc cô chu đáo nhất. Thế nhưng, bị thương ở gân cốt phải đủ một trăm ngày mới khỏi nên tuy bốn ngày sau cô đã có thể xuống giường miễn cưỡng vận động được, nhưng muốn lành lặn hẳn thì chẳng phải chuyện dễ dàng. Hướng Viễn không phải là người chịu được rảnh rỗi, nằm không trên giường suốt bốn ngày đối với cô đã là chuyện rất xa xỉ, tuy rằng chẳng có việc gì dầu sôi lửa bỏng đến mức phải làm ngay nhưng cô không quen với việc nằm trên giường chờ người hầu hạ.
Diệp Quân ở cạnh Hướng Viễn hai ngày, cuối cùng cũng nghe lời cô mà về trường tiếp tục lên lớp, chỉ buổi tối tan học mới xuất hiện. Hướng Viễn hiểu rõ hảo tâm của cậu, cậu sợ cô buồn nên cứ kể về những chuyện mới lạ ở trường để cô vui hơn. Cậu đọc truyện cười trong sách rồi tối về kể lại cho cô nghe. Có lúc kể được đoạn đầu tiên rồi quên bẵng mất đoạn sau nhung nó cũng chẳng hề cản trở Hướng Viễn nghe đến mức cười nghiêng cười ngả. Nhưng Diệp Quân về nhà, cô mới có thể thở phào một hơi. Cô chỉ muốn được ở một mình, không muốn nói chuyện, cũng không muốn khóc muốn cười, không cần người an ủi, không cần ai thương hại, thậm chí không cần ai ở cạnh – dù người ấy là Diệp Quân.
Đến ngày thứ tư, cuỗi cùng Hướng Viễn cũng ôm lấy eo mình xuống giường, một mình men theo hành lang dài dằng dặc của bệnh viện để bước đi. Cô ghét nhất màu trắng, một khoảng trắng mênh mang vô tận như không bao giờ nhìn thấy biên giới khiến cô nhớ đế giấc mơ mình hay mơ thấy. Trong một không gian toàn màu trắng có bóng dáng cô đơn của một cô gái, không đáng sợ nhưng nó khiến cô ngạt thở trong giấc mộng của chính mình.
Cô đẩy một cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy Diệp Linh nằm trên giường, bên cạnh là Diệp Khiên Trạch đang cúi đầu không biết đang nghĩ ngợi gì. Chú Diệp vẫn chưa chuyển cô ấy tới phòng bệnh của khoa Thần kinh.
Diệp Khiên Trạch nghe thấy tiếng động bèn ngước lên. Anh không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Hướng Viễn, anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô bước từng bước đến bên giường. Mấy hôm không gặp, mắt anh hõm sâu, cằm bắt đầu lún phún râu. Hướng Viễn còn để ý thấy trên cánh tay bị Diệp Linh túm chặt của anh đầy những vết cào xước và những vết bầm tím do bị móng tay găm sâu vào. Có thể tưởng tượng ra rằng, ở bên một người bệnh lên cơn điên này thì mệt mỏi và khổ sở đến nhường nào nhưng chẳng phải do anh tự chuốc lấy hay sao? Những nỗi đau và khổ ải của mọi người đều do họ tự tìm lấy, như chính cô, như anh, như Diệp Linh, có gì đáng để thông cảm chứ? Hướng Viễn đứng cạnh Diệp Khiên Trạch, cúi nhìn vết thương của anh, hạ quyết tâm không để mình thêm đau khổ nhưng phải đến bao giờ anh mới có thể được giải thoát?
Sự im lặng kéo dài rất lâu, trong phòng bệnh chỉ nghe thấy hơi thở nhịp nhàng và đều đặn của Diệp Linh. Cô đã chìm vào một giấc ngủ rất sâu, có lẽ là do hiệu quả của thuốc an thần.
“Hướng Viễn!” Diệp Khiên Trạch khẽ thốt ra hai chữ nhưng dường như Hướng Viễn không thể nhận ra giọng nói mang hới hướng nặng nề kia được thoát ra từ miệng anh. Anh chậm rãi cúi đầu, Hướng Viễn đang đứng rất gần nên chỉ cần cúi xuống thì trán anh cũng có thể chạm vào tay cô. Cô khẽ rụt tay lại nhưng không tránh né. Hướng Viễn có thể cảm thấy đầu anh đang từ từ dựa vào tay mình.
“Hướng Viễn, cậu thông minh như vậy, hãy nói cho tôi biết tôi phải làm sao đây?”
Hướng Viễn khẽ mấp máy môi, sau đó cười không thành tiếng. Anh hỏi cô phải là sao? Anh lại hỏi cô rằng phải làm sao kia đấy! Thế nhưng cô lại chẳng thể nổi giận vì cô biết, anh thực sự đã coi cô là người bạn tri kỷ. Anh đã quá mệt mỏi rồi, anh không còn cách nào che giấu được nỗi bải hoải của mình trước mặt bạn bè nữa.
Hướng Viễn không hiểu tại sao Diệp Khiên Trạch không phải vô tâm với Diệp Linh nhưng cứ một mực kháng cự, để xảy ra cơ sự này. Thậm chí cô còn không muốn biết đáp án bởi đó là chuyện của họ. Cô có thể dùng bốn ngày để thuyết phục bản thân mình rằng, dù có yêu Diệp Khiên Trạch thế nào đi nữa thì cô cũng không thể tiếp tục mối tình vô vọng này. Cô cũng không vĩ đại đến mức vì tình cảm của họ mà hướng dẫn đúng sai. Cô cam tâm tình nguyện bỏ cuộc là để bảo vệ trái tim mình chứ không phải để họ toại nguyện. Cho dù có phải lùi một vạn bước thì đứng trên lập trường cảu một người bạn tốt, cô luôn luôn cho rằng Diệp Linh chẳng phải là tốt lành gì.
Hướng Viễn cười một tiếng rồi nói: “Cậu hỏi tôi phải làm sao à? Nếu tôi nói rằng, cậu đừng đến với cô ta nữa thì cậu có nghe không?”
“Diệp Linh là em gái của tôi!”, anh sững sờ nhìn Hướng Viễn.
“Cậu hiểu rõ hơn tôi mà. Hai người không phải anh em gì cả, đừng tự lừa mình lừa người được không? Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ dìm chết cậu!”, Hướng Viễn cao giọng. Nhưng nhìn Diệp Khiên Trạch lo lắng liếc Diệp Linh đang nằm trên giường, cô biết rằng sự chú ý của anh không nằm ở cô mà anh lo lời cô nói sẽ đáng thức Diệp Linh dậy.
Phát hiện này bỗng thấy Hướng Viễn tâm nguội ý lạnh, cảm thấy sự xúc động vừa nãy của mình đúng là vô vị. Cô nghĩ, mình hay làm những chuyện vô vị, giống như khi Diệp Linh tìm đến cái chết ở bờ đầm, cô lại đi cứu cô ấy làm gì chứ? Đối với những người yếu đuối mà nói, bạn càng kéo người ấy lên chưa chắc đã giúp người ta.
Cô lùi lại một bước rồi nói: “Thôi đi, xem như tôi chưa nói gì. Diệp Khiên Trạch, hãy cẩn thận!”
Cô mở cửa, bất ngờ nhìn thấy Diệp Bỉnh Lâm đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt không chút biểu cảm. Không biết ông đã đến từ lúc nào.
“Chú Diệp!”
Lúc này Diệp Bỉnh Lâm như mới định thần lại, gương mặt toát ra vẻ cấp bách: “Hướng Viễn, chú đang tìm cháu đây. Chú hai Lý vừa gọi điện cho chú. Chú ấy không tìm được cháu ở trường nên gọi cho chú, nói là Hướng Dao ở trường… có chút chuyện, bảo cháu cố gắng về một chuyến. Chú đã nói là cháu bị thương rất nặng không thể về ngay được nhưng tốt nhất là cháu gọi điện cho chú hai Lý, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì đi.”
Hướng Viễn gọi điện cho chú hai Lý. Mọi chuyện cũng không đến nỗi trầm trọng như chú Diệp nói, chuyện gì cũng phải đợi vết thương lành hẳn rồi bàn sau. Ngày thứ chín sau khi bị thương, Hướng Viễn đã có thể cử động mạnh được. Không nghe lời khuyên can của vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm, cô đã lên tàu về quê.
Diệp Quân nằng nặc đòi theo về, bị cô trách mắng cho một trận. Cô nói: “Học sinh phải xem trọng việc học hành, em sắp thi cuối kỳ rồi, đi theo chị làm gì?”. Khiên Trạch vốn định đặt vé máy bay cho cô nhưng bị cô từ chối.