An A-Ranked Adventurer’s “Slow-living”
Chương 74 : Ánh mắt sát ý
Sau khi biết được Flora có đủ ma lực, tôi cũng biết được cô ấy có thuộc tính là Phong hệ qua bài kiểm tra tiếp theo của Kurune
Ngay khi nghe về điều đó, thứ đầu tiên Flora nghĩ tới là “Làm cho quần áo và tóc nhanh khô”
Với chúng tôi, những mạo hiểm giả và pháp sư thông thường, khi biết mình có ma thuật, thứ đầu tiên chúng tôi sẽ nghĩ đến là dùng Phong thuật tạo ra Phong đao hay Lốc xoáy để hạ gục quái vật hay thổi bay đối thủ. Nhưng cô ấy lại chỉ nghĩ đến những ứng dụng rất đời thường. Chuyện đó thật bất ngờ
Mặc dù khả năng của Flora cũng không phải là ít, nhưng cô ấy lại chỉ cần những cơn gió nhẹ.
Sau đó, khi chủ đề về ma thuật kết thúc, điều Kurune muốn nghe là về câu chuyện giữa tôi và Flora.
Tôi cảm thấy mình sẽ bị trêu chọc nếu tiếp tục ngồi đây bởi cả Aisha và Kurune. Nên tôi quyết định sẽ ra ngoài làm việc khác.
Sau khi xin lỗi Flora vì có việc bận, tôi ra ngoài và đến chỗ con nai.
Trong khi nghe những nói chuyện từ trong nhà, tôi tiếp tục xử lý con nai, chia thành nhiều phần và bọc chúng vào lá bảo quản.
Thỉnh thoảng có những tiếng cười đùa, trầm trồ vang lên và cả những chuyện gì đó liên quan đến tôi mà tôi không nghe rõ. Tuy vậy tôi vẫn tiếp tục công việc của mình.
Ngay cả khi hoàn thành việc xử lý con nai, tôi vẫn nghe thấy tiếng trò chuyện của họ, vì thế tôi quyết định sẽ tiếp tục làm việc ngoài vườn rau mà không vào nhà vội.
CŨng vì Aisha và Kurune đột nhiên xuất hiện nên công việc trên vườn rau đã bị gián đoạn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn thành nó.
KHông phải tôi sợ bị bắt nạt bởi Kurune hay Aisha đâu nhé.
Sau khi kiểm tra mọi thứ cẩn thận, bắt sâu và tưới nước cho những luống rau, tôi nhận thấy là trời cũng đã gần tối.
CHắc khoảng một tiếng nữa trời sẽ tối.
Tôi sẽ phải chuẩn bị bữa tối.
Nhưng như vậy thì tôi sẽ phải quay vào nhà. Trong khi đang suy nghĩ về điều đó, tôi thấy Kurune mở cửa bước ra.
Flora theo sau với vẻ mặt có chút mỏi mệt
Hẳn là cô ấy đã bị “chất vấn” rất nhiều.
Khi nhìn thấy tôi trên sân, Kurune cười rất tươi và vẫy vẫy tay để gọi tôi lại.
-Em đã nghe hết mọi chuyện rồi.
-... ... Vậy thì sao?
-Fufufu, cả hai đều rất trong sáng.
Khi tôi trả lời với thái độ thờ ơ, Kurune vẫn tiếp tục.
Cứ nhìn cái cách cô ấy nói như thể biết mọi thứ thật là khó chịu.
Tôi quyết định sẽ ngưng chuyện đó lại.
-Còn em thì sao? Đã có người yêu hay bạn trai gì chưa?
-Haha....
Tôi đã nghĩ mình cóthể dừng được cái vẻ mặt tự mãn kia lại, nhưng Kurune chỉ tiếp tục mỉm cười một cách mơ hồ.
Bộ tôi đã nói gì sai sao?
-Một tên trai tân như anh không nên hỏi những điều như thế đâu nhé Aldo-san?
Đáp lại tôi như thế, Kurune vươn vai và khẽ vặn người.
Ừm, tôi biết điều đó chứ. Cho đến cách đây hơn một tháng, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có người yêu chứ đừng nói đến việc sắp kết hôn như bây giờ.
-Cuộc sống đúng là không thể biết trước điều gì....
Kurune thở dài sau câu nói đó, bím tóc đuôi ngựa tung bay trong gió.
-Ừm...đúng vậy, anh thực sự không tin cuộc đời tồi tệ trước đây của mình lại có thể trở nên tuyệt vời như vậy.
-Phải ha, một Aldo chỉ biết cầm kiếm trước đây giờ đã khác rất nhiều
-Haha, thật đáng xấu hổ khi nhớ lại chính bản thân mình trước đây.
Thật đáng xấu hổ khi bị so sánh với chính mình trước đây, đặc biệt là bởi ai đó mà mình quen biết.
-Nhưng Aldo như bây giờ cũng không quá tệ. Anh đã cởi mở và dễ gần hơn nhiều rồi.
-V....vậy sao?
Những lời của Kurune có hơi xấu hổ, tôi bất giác hướng ánh nhìn về Flora.
Đó là vì cô ấy chính là người đã thay đổi tôi nhiều nhất từ khi đến đây.
Mọi thứ ở đây, khung cảnh tươi đẹp, lòng tốt của mọi người, tất cả đều đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Giá trị quan của tôi đã thay đổi rất nhiều nhờ có tất cả mọi người ở đây và tôi đã nhận ra được thêm nhiều điều mà bản thân mình chưa từng nhìn thấy trước đây
Trong tất cả họ, Flora chính là người đặc biệt nhất.
Cô ấy đã gặp tôi và cho tôi những ngày hạnh phúc. Cùng thức dậy vào buổi sáng, cùng ăn sáng, cùng làm việc....tất cả thật là vui.
Sau khi sống chung với nhau, thế giới của tôi đã thú vị và đầy màu sắc hơn
Với Flora nắm chặt tay, tôi thực sự cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc và viên mãn
-Sao anh chứ nhìn chằm chằm vào Flora-san thế? CÓ phải anh muốn nói mình hạnh phúc vì có cô ấy không?
Khi tôi đang nhìn Flora, Kurune tiếp tục trêu tôi với một giọng nói vui nhộn.
-Ồn ào quá, đừng có chọc anh nữa.
-Haha....anh ấy đỏ mặt kìa....Aldo-san hạnh phúc vì có Flora-san....
-Oi, đừng có la lớn thế, hàng xóm sẽ nghe đó.
Tôi vội đưa tay bụm miệng Kurune lại khi cô nàng hét lớn lên chuyện đó/.
Khi tôi hoảng hốt nhìn quanh, có vài người dân làng cũng đã chú ý đến nó.
Flora cũng đang đỏ bừng mặt
-Kurune-san...chuyện đó thật xấu hổ.
-Nhưng hạnh phúc đúng không?
-Um...mình không thể nói được...xấu hổ lắm...
Tôi sẽ còn tiếp tục có thêm nhiều niềm vui từ ngày mai, nhưng ngay bây giờ ở đây, nhìn Flora e thẹn trước những lời trêu đùa của Aisha cũng thật thú vị.
-Eh....em...em không thở được...
Khi tôi đang nhìn Flora và Aisha đùa giỡn, Kurune chợt kêu lên
Có vẻ cô ấy không thể thở vì tôi đã bị bịt kín cả mũi lẫn miệng.
Đó giống như sự trừng phạt vì đã trêu đùa tôi và Flora, tôi không cảm thấy có chút hối hận nào vì chuyện đó.
-Puhaa! Đừng bịt mũi và miệng em cùng một lúc như thế! Không thể thở được.
-Đó coi như hình phạt cho em đi.
Nhìn vào Kurune đang thở như chưa từng được thở, tôi cười.
Mặt trời đã dần lặn, trời sẽ sớm đổ tối.
-Nhân tiện, không phải Kurune nên qua chào trưởng làng Ergys sao?
Trước đây tôi cũng được đưa đến đó bởi Aisha đầu tiên, nhưng tại sao hôm nay cô ấy lại không làm thế nhỉ?
-Tôi biết chứ, có điều những chuyện đã xảy ra ở đây khiến chuyện đó chưa làm được.
Aisha lên tiếng đáp lại thắc mắc của tôi.
Bên kia, Flora vẫn còn đỏ mặt sau những chuyện trước đó.
-Thế từ giờ trở đi em định sẽ làm gì?
-Nếu được cho phép sống ở đây bởi trưởng làng. Em cũng sẽ có một ngôi nhà. Sau đó em sẽ cùng giúp mọi người ở làng, đặc biệt là lũ trẻ học về ma thuật. Tất nhiên em cũng sẽ thực hiện một số nghiên cứu của mình nữa.
Hít vào một hơi, Kurune nói ra kế hoạch tương lai của mình.
Oh, sau cùng cô ấy vẫn không từ bỏ ước mơ.
Trước đây Kurune cũng từng dạy ma thuật cho những đứa trẻ trên những ngôi làng chúng tôi đi qua.
Là một người vốn dĩ không ưa gì quý tộc, tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho cô ấy nếu dạy học cho những đứa trẻ thường dân như thế này.
Kurune có lẽ cũng biết điều đó, nên cô ấy mới tìm đến đây. Tôi đoán là vậy.
-Em định mở một ngôi trường giống như trong thành phố sao?
-Quy mô của nó không thể lớn như vậy đâu, nhưng điều đó cũng không quá quan trọng.
-Kurune-san sẽ dạy học sao? Em nghĩ chuyện đó thật tuyệt với mọi người trong làng.
-Cảm ơn em Flora, sẽ thật tốt nếu mọi người trong làng cũng ủng hộ điều đó.
Nhận được sự ủng hộ của Flora, Kurune nắm lấy tay cô ấy ngại ngùng
Thực tế mà nói, ở những ngôi làng hẻo lánh như thế này, chỉ việc biết đến ma thuật thôi cũng đã là khó chứ chưa nói tới một ngôi trường dạy ma thuật
Tôi nghĩ rằng dân làng sẽ rất vui mừng vì nó.
-Vậy thì đi nào, chúng ta phải tới nhà trưởng làng trước khi trời tối.
-Um...đi thôi.
-Vậy để tôi đi với hai người nhé?
Kurune là người quen của tôi, nên sẽ tốt hơn nếu tôi đi cùng cô ấy.
-Không, việc đó không cần đâu. Tốt hơn là anh hãy vào chuẩn bị bữa tối với Flora đi
Cuối cùng thì tôi vẫn là người thừa trong chuyện này à... Nhưng hai người họ thực sự ổn chứ?
-Không phải anh mới mang về một con nai sao? Tôi rất mong chờ bữa tối của Flora đó.
Khi tôi đang băn khoăn, Aisha nói với vẻ thản nhiên
Tôi chỉ biết cười trừ sau câu nói đó mà thôi, cả Flora cũng nhìn tôi kinh ngạc
-Vậy thì, chúng tôi sẽ chuẩn bị bữa tối nhé.
-Ah....bằng cách nào đó tôi thấy đói quá...
-Đúng thế, hãy cố gắng xong việc thật sớm nhé.
Nghe những lời của Flora, hai người họ bắt đầu hướng về nhà Ergys-san.
Hai người họ vừa đi vừa trò chuyện có vẻ khá vui vẻ.
-Haifu~~ Kurune-san là một người thú vị anh nhỉ?
-Ừm, đúng thế
Kurne luôn luôn là một cô gái năng động và hài hước. Dù cô ấy thường xuyên tranh cãi với Kiel, nhưng đó chỉ giống như một cách để làm giảm căng thẳng và cổ vũ lại tinh thần cho cả nhóm
Trong khi đang hoài niệm lại những gì từng xảy ra giữa họ, tôi chợt cảm thấy một cảm giác mềm mại trên cánh tay.
Quay mặt sang, tôi thấy Flora đang ôm lấy cánh tay và nhìn tôi với ánh mắt khó chịu
-Nhưng em cũng cảm thấy ghen tị vì anh và Kurune-san thân thiết như thế đó.
-Um...anh xin lỗi.
Mặc dù chúng tôi chỉ là bạn cũ, nhưng giờ tôi đã có Flora bên cạnh,. Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của Flora khi thấy người mình yêu thân thiết với một cô gái khác ngay trước mặt như vậy
Nhưng, tôi cũng rất vui vì Flora đã ghen tị với điều đó.
Sau đó, Flora cứ níu chặt lấy và bắt tôi phải xoa đầu để đền bù chuyện đó. Phải mất một lúc vừa xoa đầu vừa thuyết phục cô ấy mới chịu buông tha
-Thôi nào, chúng ta phải chuẩn bị bữa tối nữa đó. Hai người họ sẽ sớm quay lại.
-Muu....vâng...em hiểu rồi.
Dù có chút không vừa lòng, nhưng giờ không có thời gian nữa, chúng tôi phải chuẩn bị bữa tối.
Nói rồi Flora buông tôi ra và quay vào nhà, tôi cũng bắt đầu cất bước đi theo cô ấy
-Hm????
Trong một khoảnh khắc, tôi chợt cảm thấy một ánh nhìn sắc lạnh từ phía sau.
Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng xuất hiện. Tôi theo phản xạ quay đầu lại.
Tuy nhiên, không có gì bất thường hay ai đó khác ở hướng đó cả
.Có phải tôi tưởng tượng không? ÁNh mắt đó mang theo sát khí rất nặng, ánh mắt của một kẻ sát nhân.
-Có chuyện gì sao ạ?
-AH...không có gì đâu. Chúng ta vào nhà thôi.
Chắc chắn đó không phải là người trong làng, không ai có thể khiến tôi cảm thấy như vậy trong làng này.
Suy nghĩ điều đó trong đầu, tôi quay lại và bước tiếp vào nhà.