An A-Ranked Adventurer’s “Slow-living”
Chương 43: Bữa sáng thư thái
Sau khi giặt xong ga trải giường và đem phơi bên ngoài, giờ tôi đang thư giãn trên ghế sofa.
Nhìn về phía nhà bếp, tôi thấy Flora đang làm bữa sáng trong khi vi vu hát, có vẻ cô ấy đang có tâm trạng rất vui.
Những tiếng thái của con dao vang lên đều đều.
Cô ấy đang mặc một chiếc tạp dề màu xanh khá lớn, dù hơi lớn hơn so với cơ thể nhỏ nhắn của Flora, nhưng nó cũng là cái duy nhất mà tôi có.
Cảm giác thật lạ khi ngắm nhìn Flora nấu ăn hôm nay dù cũng không biết bao nhiêu lần cô ấy đã nấu ăn trong những ngày nghỉ của chúng tôi rồi.
-Thực sự không cần anh giúp gì sao?
-Không sao ạ. Chỉ có vài món đơn giản thôi nên cứ để em lo.
Một lần nữa tôi đưa ra đề xuất và lại một lần nữa bị từ chối.
Flora muốn tự nấu một mình, nhưng do đã quá quen với việc tự làm mọi thứ hàng ngày, nên cứ ngồi không thế này khiến tôi có chút bồn chồn
Flora hình như cũng nhận ra điều đó ở tôi và mỉm cười.
-Anh hãy chờ chút nhé.
-U....Um...
Cô ấy nói vậy và kèm theo một nụ cười khiến tôi chẳng biết phản ứng ra sao. Nhưng tôi biết rằng, bất kì người đàn ông nào cũng đều cảm thấy hạnh phúc khi nghe điều đó.
Nói rồi, cô ấy quay lại công việc đang dở dang trong khi tôi phải cố gắng giữ một biểu hiện bình tĩnh trên mặt.
Flora đang xắt nhỏ các loại rau cùng với lá và những lát tròn của củ cải đỏ thu hoạch sáng nay trên cái thớt gỗ.
Khi kết thúc việc thái rau, cô ấy cho một ít dầu vào chảo và đợi nóng lên trước khi bắt đầu xào các loại rau, củ cải rồi cho thêm thịt xông khói, lá củ cải ...
Flora di chuyển quanh nhà bếp một cách thành thục và uyển chuyển.
Vì cô ấy biết rất rõ vị trí của mọi thứ gia vị, nơi để các loại dụng cụ làm bếp, nơi để tất cả các nguyên liệu trong căn bếp nhỏ của tôi.
Chuyện đó với tôi có hơi khó khăn, dù đây là nhà tôi,và tôi đã nấu ăn ở đây cũng nhiều, nhưng việc quen với mọi thứ như thế thực sự tôi chưa thể làm được.Những tiếng xèo xèo cùng mùi thơm nức ũi của món xào bay khắp phòng bếp rồi lan ra cả phòng khách.
Sau khi xào qua các nguyên liệu, Flora thêm vào chút gia vị và đổ chúng vào chiếc nồi cùng với nước nóng bên cạnh.
Hầm rau thật kĩ sẽ cho ra tất cả những hương vị tốt nhất của chúng.
Mùi thơm khắp nhà khiến dạ dày tôi sôi lên vì cơn đói và sự kích thích.
-Ufufu, sắp chín rồi nên anh hãy cố chờ chút nữa nhé.
Có vẻ như tiếng dạ dày tôi réo to đến mức có thể được nghe thấy từ trong bếp. Flora khuấy nồi súp với chiếc thìa gỗ trong khi mỉm cười với tôi.
-Xong rồi đây...
Một lúc sau, khi cơn đói của tôi đã tới giới hạn, món hầm cuối cùng cũng xong.
-Anh đói quá rồi, hãy cùng ăn nào.
-Vâng,
Flora đặt bữa sáng lên khay và mang ra chỗ tôi.
Thực đơn sáng nay là salad lá củ cải. Bánh mì. Thêm món xào với thân củ cải và nấm, cà rốt, thịt xông khói, rau rừng vv
Và cuối cùng là một loại súp thảo dược có chứa củ cải, khoai tây, hành tây, vv
Tất cả mọi thứ đều có thành phần từ những cây củ cải vừa thu hoạch sáng nay và tôi rất vui vì nó được tận dụng triệt để và hầu như không bỏ đi cái gì.
-Cho thêm củ cải khiến món ăn có màu đỏ thật đẹp và ngon lành.
-Vâng, nhìn rất ngon.
Một món salad đầy màu sắc, món xào nhẹ nhàng với rau xanh, muối và tiêu, kể cả mùi thơm của món súp thảo dược nữa, tất cả đều khiến tôi không kìm chế nổi nữa.
Tôi muốn ăn ngay, nhưng Flora còn chưa xong việc trong bếp nên sẽ hơi bất lịch sự nếu tôi ăn trước.
Có vẻ cũng nhận ra sự sốt ruột của tôi, Flora trở lại ngay sau đó với nụ cười trên môi và khay đồ ăn sáng của mình.
Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, Flora khẽ thở dài.
-Em sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?
Nhận thấy biểu cảm kỳ lạ của Flora, tôi lo lắng hỏi.
Có lẽ là do ảnh hưởng từ chuyện hôm qua chăng?
-AH, không sao đâu ạ
Nhưng Flora lại trả lời là không có gì....
Ngay cả khi nói vậy, cô ấy cũng mới bị tấn công bởi một con gấu đỏ ngày hôm qua. Chỉ như vậy thôi là đủ khiến tôi cảm thấy lo lắng.
-Có lẽ nào...em bị thương ở chỗ nào sao?
-Không... không phải vậy ...
Tôi nghiêng đầu nhìn Flora chằm chằm.
-Um...là vì chuyện tối qua...em vẫn còn cảm thấy chưa quen...
Flora đỏ bừng mặt và cọ cọ hai đùi vào nhau một cách bối rối.
Nguyên nhân lại là tôi sao?. Có lẽ vì tôi chưa có nhiều kinh nghiệm với phụ nữ.
Trước đây tôi chưa từng làm chuyện đó với bất kì người phụ nữ nào, vì vậy thật khó để làm điều đó đúng cách
-Là do anh sao? Em vẫn còn đau sao?
-Vâng...nó hơi đau một chút...nhưng ổn thôi ạ...
Có lẽ vì nhớ lại chuyện đêm qua, mặt tôi nóng bừng lên. Flora hình như cũng vậy, cô ấy cúi mặt xuống và hai tai đỏ dần lên. Không khí im lặng giữa hai chúng tôi dần lan ra khắp phòng.
-Vậy thì...chúng ta cùng ăn nhé.
-Vâng....
Sau một lúc, tôi quyết định tự mình phá vỡ sự im lặng, Flora cũng giật mình ngẩng đầu lên và trả lời tôi một cách bối rối.
Tôi cầm lấy cái nĩa và múc súp củ cải vào bát. Củ cải hầm dù khá mềm nhưng vẫn còn giữ được chút độ giòn. Hành tây được xào thơm và tiết ra rất nhiều vị ngọt, kết hợp hoàn hảo với khoai tây.
Tất cả chúng hòa quện tạo ra một món súp ngon lành, đặc biệt là khi có thêm chút vị cay đến từ củ cải.
-Mùi thơm quá... và vị cũng rất ngon nữa.
-Vâng...cấu trúc của củ cải rất ngon và dễ ăn.
Tôi nhúng bánh mì vào trong súp rồi ăn, kết hợp với món salad và món xào.
Món xào với rất nhiều loại rau xanh và thân củ cải có vị ngon tuyệt.
Trong khi món salad rau rất dễ ăn vì nước sốt chua ngọt được trộn thêm. Sau khi cho vào miệng, nó mang lại một hương vị tươi mát và khá rõ ràng, đặc trưng của từng nguyên liệu.
-Sao vậy em?
Trong khi ăn, tôi chợt thấy Flora ngồi yên nhìn tôi và mỉm cười.
-Không có gì ạ. Thật thú vị khi nhìn Aldo-san ăn. Đó luôn là giấc mơ của em, được nấu ăn cho người mình yêu...
Khi được tôi hỏi, Flora nói vậy và tiếp tục mỉm cười.
Cái cách cô ấy nói ra chuyện đó khiến tôi cảm thấy thật xấu hổ.
-Nhắc mới nhớ, em đã luôn nhìn anh như thế từ hồi chúng ta cùng ăn món hầm ở nhà em đúng không?
-Um...anh để ý sao?
-Có chứ, nhưng lúc đó em chỉ dám đứng nhìn từ đằng xa.
Nghe tôi đáp lại, Flora đỏ mặt cúi đầu xuống.
-Không còn cách nào khác...khi người em thích đột nhiên xuất hiện....người mà em nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa.
Flora trả lời lấp lửng trong khi với lấy cái thìa múc thêm súp như để che đi sự xấu hổ của mình.
Flora thường khá kiệm lời và không hay cười, nhưng mỗi lần cô ấy cười lại khiến trái tim tôi cảm thấy xao xuyến.
Một bữa sáng cùng với ai đó khác mà không phải một mình, và đó còn là người mà tôi yêu nữa....
CÙng ăn với nhau, cùng cười với nhau và cùng trò chuyện...
Đó là một cái gì đó hoàn toàn khác với bình thường. Ngay cả khi đó chỉ là bữa sáng với những món ăn quen thuộc.
-Anh cười gì đó?
Flora liếc nhìn và cất tiếng hỏi khi tôi còn đang suy nghĩ về điều đó, có lẽ tôi đã vô tình để lộ biểu cảm của mình.
-Không không...anh chỉ đang nghĩ rằng, chỉ cần được ở cạnh em thì chỉ ăn sáng thôi cũng thật hạnh phúc.
Nghe những lời chân thành của tôi, Flora hơi ngạc nhiên một chút nhưng sau đó cũng mỉm cười đáp lại.
-Em cũng thế...