An A-Ranked Adventurer’s “Slow-living”
Chương 14: Lên núi cùng các thợ săn
-Um… er, Aldo-san? Hôm nay anh đến gặp cha em có chuyện gì vậy?
Flora, người đang đi bên cạnh tôi, nhỏ nhẹ hỏi tôi khi chúng tôi đang trên đường đến nhà cô ấy.
-Ah, tôi chỉ nghĩ rằng vì tôi đã ít nhiều ổn định, tôi muốn gặp những thợ săn của ngôi làng này để bắt đầu làm việc
-Anh mới chỉ đến đây được 4 ngày mà? Ngoài ra còn phải chuyển và dọn nhà nữa? Có cần phải tự ép mình làm việc như vậy không?
Flora mở to mắt kinh ngạc.
Chắc chắn rồi, đúng như cô ấy nói; chuyển nhà, dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc và chuẩn bị bữa ăn… Bắt đầu một cuộc sống mới là một công việc rất khó khăn.
Mặc dù tôi khá tự tin vào khả năng thể chất của mình, nhưng sẽ không hề là quá đáng nếu tôi nghỉ ngơi và ngắm hoa thêm 2-3 ngày nữa.
-Tôi đã được giúp đỡ bởi tất cả mọi người kể từ khi tôi đến. Do đó tôi muốn làm việc càng sớm càng tốt để trả ơn họ.
Đó là những gì tôi đang nghĩ vào lúc này. Ergys-san, Fiona-san, Aisha, Flora, và Toack; Tôi đã mắc nợ năm người chỉ trong bốn ngày. Sự thật thì họ là những người sẽ sẵn sàng giúp đỡ những người thậm chí không hề quen biết, và sau đây tôi sẽ còn mang nợ nhiều người khác khi những bộ quần áo và một cái futon mới là những thứ tôi sẽ cần.
Và vì họ đã giúp đỡ tôi, tôi muốn làm gì đó để giúp đỡ họ lại.
-Em hiểu rồi, vậy thì từ giờ trở đi, nhờ anh hãy mang về thật nhiều thịt trên bàn ăn của mọi người nhé
Flora nói với một nụ cười vô tư.
Ngay cả khi tôi chưa bao giờ đi săn ở đây, cô ấy mỉm cười với tôi như thể cô ấy chắc chắn rằng tôi sẽ thành công.
-... Tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì, nhưng tôi sẽ cố gắng..
-Vâng.
Tôi trả lời một cách mơ hồ trong khi cảm thấy áp lực bởi sự kì vọng vào bản thân mình, và Flora đáp lại, dường như cô ấy đang có tâm trạng tốt.
Tại sao cô ấy lại tỏ ra tự tin về tôi như vậy? Không ... có lẽ đó chỉ là những gì cô ấy hy vọng. Hay là cô ấy đang cố gây áp lực lên tôi? Không, tôi không nghĩ Flora là một người như thế ...
Trong khi Flora đang tung tăng trước mặt, tôi tự nhủ mình sẽ cần phải làm việc chăm chỉ để không phụ mong đợi của cô ấy.
=============
-Ohh? Mừng con đã về Flora. Ara, có cả Aldo-san nữa sao?
Fiona-san, người đang làm việc ở sân sau, lên tiếng chào chúng tôi khi cả hai bước vào sân nhà của Ergys-san.
Tôi đoán là Fiona-san đang nhổ cỏ dại vì tôi thấy cô ấy đang cúi người với chiếc găng tay.
-Oh xin chào, Ergys-san
Khi Flora và tôi đến gần hơn, Ergys-san đứng dậy trong khi vỗ vỗ lưng.
-Xin chào, nhà mới của cậu thế nào rồi?
-Vâng. Tôi đã dọn dẹp xong nhà cửa, và nhờ vào đồ đạc mua từ Toack, bây giờ tôi có thể sống một cuộc sống bình thường
-Oh.Vậy à?
Sau khi nghe những gì tôi báo lại về ngôi nhà mới, Ergys-san mỉm cười. Tuy nhiên, đôi mắt anh ấy đột nhiên mở to vì sốc.
-Nhắc mới nhớ, tôi quên hết về bữa ăn của cậu. Cậu đã ăn gì chưa? Nếu còn đói thì để tôi chuẩn bị.
-Ah, không sao đâu. Toack đã chia sẻ cho tôi một ít rồi
-Ra là vậy à? Tôi rất vui khi nghe điều đó. Mải để ý tới đồ nội thất mà tôi đã quên mất thức ăn của cậu.
Ergys-san đặt tay lên ngực và thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe tôi nói.
Dù sao anh ấy cũng là con người mà, tôi cũng hay bị quên như thế.
-Không không....sau cùng thì tôi cũng quên mất chuyện đó
Hôm qua, nhờ có mấy món đồ khô tôi hay ăn trong chuyến đi mà bữa tối đã được giải quyết. Thật là tệ khi ai đó tự quên bữa ăn của mình. Nếu có ai đó có lỗi, thì không phải Ergys-san.
Bỏ qua chuyện đó đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy về lý do tôi ở đây hôm nay để thay đổi chủ đề
-Ergys-san, tôi nghĩ tôi muốn bắt đầu làm việc ngày hôm nay, vì vậy có thể làm phiền anh giới thiệu tôi với những thợ săn của làng được chứ?
-Cậu đã muốn làm việc ngay cả khi vừa mới chuyển đến sao? Nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa cũng được mà
Vì những gì anh ấy lo lắng cũng giống như Flora, cả tôi và cô ấy vô tình nhìn nhau và mim cười.Ergys-san có hơi bối rối khi nhìn chúng tôi đang mỉm cười vì anh ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra
-Không, không sao đâu. Tôi chỉ là muốn bắt đầu làm việc sớm, chỉ vậy thôi.
-… Được rồi. Dù sao chuyện này cũng rất tốt khi có thể sớm tăng số lượng thợ săn của làng. Tôi sẽ sớm giới thiệu cậu với họ. Flora, giao khu vườn lại cho con nhé?
-Vâng ạ.
===========
Ergys-san rời đi để gọi thợ săn của làng, Loren-san, để gặp tôi tại trung tâm thị trấn. Vì vậy, tôi trở về nhà để thay đồ đi săn của mình.
Tôi thay bộ quần áo trắng ngắn tay của tôi ra thành một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh lá, găng tay da, quần dài và giày da. Ngoài ra tôi đeo thêm một miếng giáp ngực và bỏ thêm một con dao găm vào túi
-Haa...như mình đoán, cảm giác không giống như thanh kiếm dài của mình
Tôi lẩm bẩm khi cầm lên thanh kiếm yêu thích của mình được bọc trong vải. Vừa nãy, tôi theo thói quen lấy nó ra trong vô thức. Xét cho cùng, tôi đã sử dụng thanh kiếm này trong ba năm. Nó đã đồng hành với tôi trong cả lần đối mặt với con rồng. Có thể nói rằng đó là một người bạn đã trải qua cả những ngày khó khăn và những ngày hạnh phúc cùng tôi.
Mặc dù khi đi săn chúng tôi có thể gặp phải một số quái vật, nhưng cầm theo thanh kiếm này vẫn là quá nổi bật
Thanh kiếm của tôi được chế tác bởi một người có thể được gọi là thợ rèn tốt nhất của vương quốc. Nó được làm từ các quặng đắt tiền như mithril và orichalcum, cùng với rất nhiều vật liệu giá trị từ những con quái vật cấp cao. Đối với những người không hiểu biết vũ khí, nó có thể trông giống như một thanh kiếm màu mè, nhưng những người hiểu biết sẽ nhận ra ngay giá trị của nó chỉ bằng một cái nhìn, nó không giống bất kì thanh kiếm nào khác trên thế giới này.
Nếu tôi rút thanh kiếm này ra trong ngôi làng này, sẽ có những tin đồn kì lạ xuất hiện xung quanh. Vì vậy, tôi phải phong ấn thanh kiếm này lại. Thanh kiếm dài bọc trong vải sẽ bị bỏ lại phía sau tủ quần áo, và thay vào đó, tôi sẽ dùng dao găm trên eo để tự vệ.
Sau đó tôi lấy ra một cây cung và kiểm tra dây cung của nó.
-Um, có vẻ ổn đấy… Tuy nhiên, ,một thứ thiết yếu mà nó cần thì lại không có....mũi tên.
Cây cung không bị hư hại nhiều lắm do những chuyến săn trong cuộc hành trình, nhưng vì không có cách nào để tiếp tế mũi tên, nên tôi chỉ còn 8 mũi.Tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện đó. Đáng ra,tôi nên chặt một ít cây ngày hôm qua và làm thêm mấy mũi.
-Không còn cách nào khác, có lẽ mình đành làm phiền họ vậy.
Tôi lẩm bẩm khi tôi đeo cây cung lên lưng và bao tên vào thắt lưng.
Cuối cùng, tôi hoàn thành việc chuẩn bị bằng cách gói ghém một ít đồ khô vào một cái túi nhỏ dùng trong lúc cần kíp.Kiểm tra lại một lượt trang bị, sau đó tôi ra khỏi nhà và đi đến quảng trường thành phố.
Khi vừa đến trung tâm thị trấn, tôi thấy những người phụ nữ đang tán gẫu vui vẻ trong khi mua bán thực phẩm.
Nhìn một lượt xung quanh, tôi nghĩ lại những lời của Toack hôm qua. Tất cả những người phụ nữ trong làng này đều mặc những bộ quần áo không hề thua kém những cánh đồng hoa sống động, vì như anh ấy nói, nếu ăn mặc luộm thuộm, bạn sẽ phá hỏng không khí của ngôi làng này.
Nếu người ta nói rằng ngôi làng này thật đẹp, thì những người phụ nữ ở đây cũng là một yếu tố làm nên vẻ đẹp đó.
Khi đang thưởng thức những màu sắc trên các bộ đồ của những người phụ nữ, tôi chợt nhận thấy một người đàn ông to lớn với mái tóc màu nâu buộc túm lại sau đầu, và một cậu bé với mái tóc vàng đang đứng cạnh mình.
Một người đàn ông giữa những “bông hoa” đang nở rộ, tất nhiên là rất nổi bật rồi.Vì anh ta đang mang một cây cung trên lưng giống như tôi, có lẽ anh ta là thợ săn Loren-san?
Trong khi tôi đang nghi ngờ về điều đó, anh ta bắt đầu vẫy tay từ đằng kia như thể anh ta cũng đã chú ý đến tôi và những món đồ đem theo.
-Tôi là Loren, thợ săn của ngôi làng này. Hẳn cậu là Aldo, người mà Trưởng làng đã nói đến
-Vâng, đó là tôi. Rất tiếc vì không thể chủ động giới thiệu. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt với nhau.
Tôi nhẹ nhàng cúi đầu xuống với Loren-san, và anh ta gật đầu nhanh chóng đáp lại.
-Cách cư xử của cậu thật lịch sự. Không giống kẻ nào đó mà tôi biết.
-Thầy đừng có đào mộ lại nữa mà.
Vừa nói, Loren vừa huých tay vào vai cậu bé đi cùng, cậu bé trả lời với một cái cau mày.
Từ cuộc trò chuyện của họ tôi đoán là họ rất thân nhau.
-Ah.... Đây là đệ tử của tôi, Kyle. Nhìn thế này chắc cậu cũng hiểu, thằng bé không phải con trai tôi đâu nhỉ?
-Không, em cũng xin lỗi. Em là Kyle, mười hai tuổi. Rất vui được gặp anh
Kyle nhanh chóng cúi đầu và tự giới thiệu mình sau khi Loren-san giới thiệu qua.
Mặc dù tôi biết rằng họ không phải là cha và con trai từ vẻ ngoại hình và tính cách, nhưng tôi vẫn có thể nói rằng họ thực sự thân thiết.
-Hôm nay tôi sẽ dạy cậu về những ngọn núi ở đây, nhưng tôi cũng muốn Kyle học những chuyện đó. Vậy nên, cậu có phiền không nếu chúng ta mang Kyle đi cùng?
Mang theo học trò của mình khi đi săn là điều đương nhiên, vì thế tôi gật đầu đồng ý.
-Ohh tuyệt. Tôi cũng nghe nói rằng Aldo giỏi săn bắn, vậy cậu đã làm thợ săn bao lâu rồi?
-Tôi không phải là một thợ săn, nhưng khi tôi thường làm chuyện đó khi đi du lịch.Tôi cũng đã vài lần đi săn trên những ngọn núi trước đây
Vì tôi chỉ sử dụng cung khi đi săn và làm vài nhiệm vụ đặc biệt, nên tôi không hoàn toàn tự tin với nó. Vì thế mà tôi giải thích ngay cho họ biết.
-Tôi hiểu rồi! Nếu vậy thì không vấn đề gì. Nhìn vào trang bị, cậu dường như không phải là dân nghiệp dư, vì vậy sẽ rất tuyệt nếu được làm việc với cậu.
Trong khi nhìn vào trang bị của tôi, Loren-san bật ra một tiếng cười sảng khoái và vỗ nhẹ vào lưng tôi. Sau đó, chúng tôi lên đường.