An A-Ranked Adventurer’s “Slow-living”
Chương 118: Vượt mặt Loren
Tôi đưa Kyle về nhà và kể lại mọi chuyện cho Fonda-san, cô ấy nhào tới ôm cậu con trai của mình.
-Kyle…sao lại thế? Sau chuyện ngày hôm qua, sao con dám đi săn một mình?
-Con xin lỗi….
Mặc cho Fonda-san hỏi han đủ chuyện, Kyle chỉ xin lỗi một câu ngắn ngủn rồi ngồi phịch xuống ghế.
Ban đầu tôi đã định sẽ để cậu nhóc lại một mình, nhưng có lẽ giờ tôi không nên làm vậy, tôi cần nói chuyện nghiêm túc với Kyle.
Khi sự căng thẳng giữa hai mẹ con đã giảm xuống, Fonda-san mời tôi vào trong nhà.
Nhà của Kyle có 4 thành viên, cậu bé sống cùng bố mẹ và chị gái. Một ngôi nhà rộng rãi và sáng sủa.
Chuẩn bị trà cho chúng tôi xong, Fonda-san bước ra vườn, có vẻ cô ấy cũng muốn để chuyện này cho tôi.
Không cần cô ấy phải mở lời, tôi cũng sẽ nói chuyện với cậu bé một cách nghiêm túc ngay bây giờ đây.
Tôi mở đầu bằng chủ đề về tách trà để bắt chuyện với Kyle.
Mùi thơm nhẹ nhàng chui vào mũi và đi xuống cổ họng. Một mùi hương ngòn ngọt mà không quá gắt đủ để khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
-Loại trà này dễ uống thật đó.
Ở đây có khá nhiều loại trà, tất cả đều rất thơm và dễ chịu, nhưng thứ trà này với tôi vẫn luôn là thứ vừa tầm và dễ uống nhất.
-Đó là vì mẹ em đã cho thêm các loại thảo mộc vào khi chế biến.
Oh, quả nhiên là Fonda-san, những người phụ nữ ở ngôi làng này luôn có một kĩ năng đáng kinh ngạc trong việc pha trà.
Không chỉ vậy, mỗi gia đình dường như lại có một công thức khác nhau, chúng tạo ra những hương vị khác nhau và sự phong phú đặc biệt cho món đồ uống này.
Tôi khẽ nghiêng tách trà để tận hưởng hết mùi thơm của nó.
Trong một tình huống căng thẳng như lúc này, thật tuyệt khi có được cái gì đó để làm dịu tâm trí lại một chút.
Không khí căng thẳng đã được giải tỏa bớt một chút.
Giờ những gì tôi cần làm là gợi chuyện một cách thật tự nhiên.
Tôi cố lấy giọng nhẹ nhàng nhất để hỏi.\
-Thế, vì sao em lại muốn tự mình tiêu diệt một con thỏ một sừng?
-Là vì…. Lúc đó…khi nó muốn giết em và nó làm bị thương sư phụ ngay trước mắt em nữa…
Nghe những lời đó, tôi cũng bần thần nhớ lại khoảnh khắc đó. Ngay cả bản thân tôi khi đó cũng cảm thấy lo lắng chứ chưa nói gì tới người chưa từng có kinh nghiệm chinh chiến như Kyle.
-Để loại bỏ nỗi ám ảnh đó…em nghĩ không còn cách nào khác ngoài tự mình đánh bại một con thỏ một sừng…
Vừa nói, Kyle vừa lộ ra nụ cười cay đắng.
Thật vậy, để vượt qua sự ám ảnh đó thì tốt nhất là tự tay hạ gục con quái vật đó.
Một Mạo hiểm giả dù có bị thương nặng đến đâu cũng sẽ luôn sẵn sàng tái đấu với con quái vật đã đả thương mình để tránh cho vết thương lòng của mình không trở nên tồi tệ hơn.
Kết hợp với nỗi sợ hãi trong lần đầu và sự tự ái khi thất bại, nó rất dễ tạo ra ý tưởng tự mình tiêu diệt thứ đó để xóa bỏ nỗi ám ảnh.
Ít nhất thì Kyle vẫn còn đủ tỉnh táo để trả lời câu hỏi của tôi, tức là cậu nhóc vẫn còn biết suy tính hơn thiệt khi tự mình làm chuyện đó.
-Suy nghĩ của nhóc anh hoàn toàn hiểu và thông cảm, nhưng tại sao nhóc lại muốn đi một mình?
Nếu Kyle thực sự muốn làm chuyện đó, cậu nhóc biết rằng tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ mà.
Một mình đối đầu với con quái vật đó khi chưa có kinh nghiệm hoàn toàn có thể dẫn tới một kết cục bi thảm.
Thậm chí chưa gặp được con thỏ đó thì cậu nhóc đã làm mồi cho lũ quái to hơn rồi.
-…Lúc đầu em cũng đã nghĩ sẽ nhờ anh đi cùng…nhưng khi nghĩ đến chuyện để mọi người biết em run sợ trước một con quái vật đến mức không dám vào rừng để rồi không được nhận làm thợ săn nữa khiến em rất sợ…em sợ bị mọi người coi thường….
Kyle nói với vẻ mặt đau khổ.
Lần đầu tôi mới thấy Kyle thể hiện ra cảm xúc một cách tiêu cực như vậy.
Cũng may là cậu nhóc vẫn còn biết sợ con quái vật đó và có trách nhiệm với sai lầm của mình cũng như biết lượng sức bản thân. Nếu là một tên nhóc ngỗ nghịch nào khác, chưa biết hậu quả sẽ tệ đến thế nào.
-Chứ không phải nhóc chỉ muốn báo thù cho sư phụ mình hay sao?
-K…không phải….anh không phải là học trò của ông ta nên anh không biết thôi…. Em chỉ muốn vượt mặt ông ta thôi…
Vẫn như thường lệ, tên nhóc này vẫn có những lúc không thật lòng.
-Vậy cũng tốt thôi, anh sẽ giúp nhóc vượt mặt Loren-san lần này, thấy sao?
-Haha, em đâu còn là trẻ con nữa mà bị lừa bởi cái đó.
-Không, anh hoàn toàn nghiêm túc đấy.
Tôi cũng không muốn tên nhóc này trở thành một kẻ nhát cáy bị ám ảnh suốt đời. Nên sao không nhân lý do này mà giúp đỡ cậu nhóc.
Nghe tôi nói vậy, Kyle nở một nụ cười cay đắng.
Dù sao thì, nhóc cũng sẽ hiểu ra khi thực sự trưởng thành thôi.
-Em không ngờ Aldo-san cũng là người hiếu chiến đến vậy. Không phải những lúc thế này anh nên ngăn em lại hay sao? Anh nghiêm túc chứ?
-Quân tử nhất ngôn.
Tôi không phải kiểu người khéo léo trong ăn nói như Flora, Aisha hay Toack, những gì tôi có thể làm là dùng kinh nghiệm sống sẵn có của mình để chỉ ra điều hay lẽ phải cho người khác.
Với cách này, tôi nghĩ rằng Kyle cũng sẽ hiểu những gì tôi muốn truyền đạt một cách trực tiếp và chi tiết nhất.
Tuy nhiên để mà nói thẳng ra giờ thì có hơi xấu hổ, nên tôi cứ tạm thời im lặng xem cậu nhóc này có bao nhiêu ý chí.
-Aldo-san, em nghĩ kĩ rồi…. anh hãy cùng em lên núi lần nữa nhé.
Tôi ngay lập tức gật đầu với đề nghị của Kyle sau khi để cậu nhóc có một khoảng suy nghĩ.
===============
Tôi được yêu cầu đi cùng Kyle để hướng dẫn cậu nhóc cách hạ con thỏ một sừng, nhưng trước hết, chúng tôi phải tạt qua nhà tôi để chuẩn bị đã.
-Anh định đi bây giờ sao?
-Ừm, anh sẽ mang xác con thỏ đó về đây nấu cháo cho Loren-san ăn.
-Vâng, nhưng tốt nhất vẫn là anh đừng mang thêm ai đó bị thương về nữa nhé.
Kyle và tôi cùng bật cười trước sự lo lắng của Flora.
Ít nhất thì sự u ám trong đôi mắt của Kyle đã không còn quá nghiêm trọng như hôm qua nữa.
Bằng cách chia sẻ những điều bí bách trong lòng, Kyle đã phần nào giải tỏa được một chút nỗi ám ảnh. Cậu nhóc lanh lợi thường ngày đã trở lại một chút.
Hình như cũng nhận ra điều đó, Flora nhìn tôi với ánh mắt nhẹ nhõm.
Nhưng tôi đoán, giờ cô ấy lại quay sang lo cho tôi.
Chắc là nhìn vào thương tích của Loren-san hôm qua, cô ấy lo rằng tôi sẽ có thể bị như anh ấy.
-Lúc nào anh sẵn sàng thì chúng ta xuất phát nhé, em ra ngoài trước.
Trang bị xong vũ khí, Kyle mở cửa bước ra ngoài. Có vẻ cậu nhóc cũng thoáng để ý thấy sự có mặt của mình trong tình huống lúc này là không cần thiết.
Tôi cũng muốn nói chuyện riêng với Flora một chút, cậu nhóc này cũng khá tinh ý đó chứ.
Khi Kyle vừa ra khỏi cửa, Flora ôm chầm lấy tôi. Một cái ôm thật chặt như thể không muốn cho tôi đi đâu vậy.
-Aldo-san….
Nghe giọng nói đó, tôi hiểu Flora đang nghĩ gì.
Dù có chút không phải, nhưng tôi thực sự cảm thấy vui vì cô ấy đã lo lắng cho tôi.
Tôi cũng vòng tay ôm lấy Flora để xoa dịu sự lo lắng.
-Không sao đâu mà. Anh sẽ không bị thương đâu. Nhé.
-Anh nhớ giữ lời đó nhé. Em không muốn nhìn thấy anh bị thương đâu….
-Ừm,…anh hiểu rồi.
Tôi gật đầu thay cho lời hứa với Flora và nhìn vào đôi mắt xanh ngọc bích sâu thẳm kia.
Từ trong đó, tôi nhận thấy có một chút mong đợi, không suy nghĩ thêm, tôi khẽ cúi đầu xuống.
Một nụ hôn dài hơn bình thường một chút.
Tôi muốn cảm nhận đôi môi mềm mại này thêm lúc nữa, nhưng bằng cách nào đó ý chí của tôi vẫn kháng cự lại được.
Ngay cả khi đã rời nhau ra, tôi vẫn còn bị mê hoặc bởi vẻ đáng yêu của Flora lúc này.
-Vậy thì…anh đi nhé.
-Vâng, anh hãy bảo trọng nhé.
Chuẩn bị xong đồ đạc, tôi bước ra cửa. Flora mỉm cười rất tươi để tiễn tôi ra cổng.
Vì nụ cười này, tôi nhất định sẽ an toàn quay về.
Có lẽ chuyện này không nghiêm trọng như đi vào chỗ chết, nhưng miễn là Flora còn ở đây, tôi nhất định sẽ quay về