Âm dương quái diện
Chương 15: Nén bạc kỳ bí
Chương 15: Nén bạc kỳ bí
Cố tình tìm trở lại tửu quán ở tiểu trấn, nơi xảy ra chuyện một nén bạc kỳ lạ, Quan Vân Sơn hết sức ngỡ ngàng vì thấy ngôi tửu quán đã bị thiêu rụi.
Quan Vân Sơn đến gần hơn và nhận định trận hỏa thiêu có lẽ chỉ mới xảy ra. Do những kẻ hiếu kỳ vô tình ở gần đó lúc này vẫn còn đang xôn xao bàn tán quanh đống tro tàn, mà chỉ cách đây một hai canh giờ vẫn còn là nơi cho những khách bộ hành lỡ chân có chỗ dùng bữa.
Chợt nhớ đến cảnh phát hỏa cũng của một ngôi tửu quán ở U Minh cốc trước kia, Quan Vân Sơn ngờ ngợ nghĩ đến bọn Ngũ Liên Giáo. Sau khi đưa mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện dấu hiệu nào khả nghi, Quan Vân Sơn liền len vào giữa vòng người hiếu kỳ và cố lách đến gần một nhân vật đang được nhiều người xúm quanh an ủi. Nhân vật đó được những kẻ vây quanh gọi là lão Tam Tài Phán, cho Quan Vân Sơn hiểu lão chính là chủ nhân của nhiều cơ sở ở tiểu trấn này, trong đó cũng có ngôi tửu quán đã bị thiêu cháy.
Đang bươm người lách đến, Quan Vân Sơn bỗng dừng lại, sau đó từ từ lui trở ra. Và nguyên nhân là vì không cần bước đến gần, Quan Vân Sơn đã nghe đủ những gì cần nghe qua những lời than trời trách đất của lão Tam Tài Phán.
Qua đó, Quan Vân Sơn hiểu ngôi tửu quán phát hỏa là do sự bất cẩn của một tên tửu bảo và gã này sau đó vì muốn lấy công chuộc lại lỗi lầm nên cố sức cho việc cứu hỏa. Điều không may cho gã là ngôi tửu quán đã đổ ập xuống đúng lúc gã vẫn còn loay hoay ở bên trong và có lẽ lúc này gã chỉ còn là một thi hài cháy đen mà thôi.
Không cần tìm hiểu thêm, Quan Vân Sơn cũng đoán biết đó là tên tửu bảo đã từng trao một nén bạc kỳ bí cho Chu Đức Hiền, chưởng môn Điểm Thương phái. Và câu chuyện bi thảm này, kỳ thực chỉ là thủ đoạn sát nhân diệt khẩu của hung thủ, nhằm che đậy điểm xuất phát đầu tiên của nén bạc, trước khi nén bạc đi từ tay tên tửu bảo đến tận tay Chu Đức Hiền.
Hung thủ nhất định không phải Chu Đức Hiền, vì Chu Đức Hiền sau khi rời tửu quán đã bỏ đi một mạch, có Quan Vân Sơn đi theo giám sát và từng động thủ.
Số người thuộc diện nghi vấn đã thu hẹp dần, đó là nếu Quan Vân Sơn chấp nhận loại bỏ những thực khách chỉ do tình cờ mới chọn tửu quán làm chỗ dần chân và dùng bữa, như bản thân Quan Vân Sơn chẳng hạn.
Và một lần nữa, Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn quanh nhưng lần này kín đáo hơn.
Chợt Quan Vân Sơn nở một nụ cười hài lòng. Vì vừa có một người sau một lúc lâu đứng trà trộn vào chỗ đông người, hiện đang len lén bỏ đi với dáng điệu khả nghi.
Chờ kẻ tình nghi đi được một đỗi xa và sắp biến mất hút vào một ngõ vắng, Quan Vân Sơn dù nôn nao đến mấy vẫn không dám thi triển khinh công. Chỉ khi đặt chân vào ngõ vắng, lại thấy kẻ tình nghi sắp bước vào một căn nhà vừa hé mở cánh cửa, Quan Vân Sơn đành tung người lao đến:
- Chờ đã!
Vút...
Bị quát làm cho giật mình nhiều hơn là sự xuất hiện bất ngờ của Quan Vân Sơn, kẻ tình nghi bực dọc hỏi:
- Người gì đâu mà vô ý vô tứ, đột nhiên kêu lên làm ta giật cả mình.
Tự đánh giá kẻ tình nghi không hề biết võ công, nếu không hẳn phải bỏ chạy, một khi cũng biết Quan Vân Sơn là cao thủ giang hồ. Quan Vân Sơn nhoẻn cười:
- Xin lượng thứ, tại hạ chỉ muốn hỏi đại gia có phải là người có trách nhiệm trông nom ngôi tửu quán vừa bị hỏa thiêu?
Kẻ tình nghi liền có sắc mặt sợ sệt:
- Lão nhân gia là người của quan nha sai đến dò xét? Không phải lỗi của tiểu nhân.
Chính A Lục do bất cẩn đã làm cho phát hỏa. Xin quan gia minh xét, tiểu nhân hoàn toàn không có lỗi.
Quan Vân Sơn thấy lão chưởng quầy đáng thương nhiều hơn đáng tội, vội gật gù trấn an:
- Tại hạ cũng thừa biết đây là lỗi bất cẩn của A Lục. Chỉ mong đại gia cho biết thêm, phải chăng A Lục đã từng nhận ủy thác của một người, một sự ủy thác kỳ lạ là chỉ giao một nén bạc cho một thực khách?
Kẻ tình nghi xuất hạn đầm đìa:
- Hóa ra quan gia chuyện gì cũng biết? Quả thật có chuyện này, nhờ đó A Lục cũng được thưởng một nén bạc.
Quan Vân Sơn nhẹ:
- Cũng được là thế nào? Có phải ngoài A Lục vẫn còn ai đó cũng được thưởng? Là ại gia chăng?
Kẻ tình nghi mếu máo:
- Xin quan gia minh xét. Chuyện được thưởng bạc chỉ là chuyện nhỏ. Đáng nói hơn là chuyện A Lục không hề phóng lửa. Chính ả, ả đã phóng hỏa sau khi bất ngờ sát hại A Lục.
Mong quan gia giúp cho, tiểu nhân sợ sắp đến lượt tiểu nhân sẽ bị ả hồ ly tinh lấy mạng.
Quan Vân Sơn giật mình:
- Ả là ai, diện mạo thế nào? Có đúng là ả đã ra tay phóng hỏa sau khi giết A Lục.
Và đôi mắt của kẻ tình nghi vụt trở nên hoảng loạn đến vô hồn:
- Là ả! Ả lại đến nữa kìa, quan gia!
Chợt hiểu điều gì đang diễn ra, Quan Vân Sơn đang diện đối diện với kẻ tình nghi, liền bất ngờ quay người ngược lại:
- Cô nương...
Quan Vân Sơn bỏ dở câu nói nửa chừng vì như Quan Vân Sơn đang nhìn, ở phía sau nào có bóng hình bất kỳ ai xuất hiện.
Và điều hoàn toàn không ngờ lại xảy đến, chính kẻ tình nghi – lúc này đã ở phía sau Quan Vân Sơn - lại đột ngột quát lên một tiếng quát mang theo nội lực trầm hùng:
- Kẻ biết nhiều tất phải chết. Vĩnh biệt tiểu tử!
Ào...
Bị kẻ tình nghi lừa từ đầu đến cuối, Quan Vân Sơn chỉ còn biết cắn răng hứng chịu một kình của y.
Bung...
Thấy Quan Vân Sơn chỉ lảo đảo ngã chúi về phía trước nhưng chưa đến nỗi mất mạng, kẻ tình nghi buông tiếng cười lạnh:
- Ta không tin tiểu tử ngươi đã luyện Kim Cương Bất Hoại. Hãy nạp mạng mau!
Ào...
Lần này thì Quan Vân Sơn không còn bị bất ngờ nữa. Quay lại thật nhanh, đôi mắt Quan Vân Sơn vụt tóe hung quang:
- Ngươi là thủ hạ của Ngũ Liên Giáo? Lấy mạng ta đâu phải hạng chưa đủ tư cách của ngươi? Đỡ!
Ầm...
Bị một luồng nhiệt kình nóng giãy chạm vào và chấn lùi, kẻ tình nghi lúc này mới biết đã gặp phải cao nhân. Y chợt hất mạnh tay:
- Diêm vương đã định canh ba chết, tiểu tử ngươi tránh được sao? Hãy lãnh nhận phần của ngươi. Hạ.. Hạ..
Thấy có ba vật tròn đen đang được đối phương ném đến, Quan Vân Sơn bật rít:
- Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi! Thủ đoạn này đâu thể giết được ta. Xem đây!
Và Quan Vân Sơn tung tả kình, phát ra một luồng lãnh khí cuộn chặt ba vật nọ và hất tung về phía đối phương.
Vù...
Đó là lúc đối phương do sợ uy lực từ Lân Hỏa Đạn có thể gây hại đến, nên vội vã lách người vào ngôi nhà đã hé sẵn cửa.
Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi bị hất trả nên chạm thẳng vào cánh cửa vừa khép lại.
Ầm... Ầm... Ầm...
Phừng... Phừng...
Uy lực của Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi thật lợi hại, cánh cửa bị chấn vỡ để cho luồng hỏa phong vừa xuất hiện bị hút thẳng vào trong ngôi nhà, sau đó tất cả cùng phát hỏa.
Nhìn ngọn lửa chỉ mới nháy mắt đã bao trùm toàn bộ dãy nhà, Quan Vân Sơn vì biết sẽ là vô ích nếu muốn tìm bắt kẻ tình nghi, có lẽ sắp biến thành một thi hài bị cháy đen, nên thở dài và bỏ đi.
Lại có nhiều kẻ hiếu kỳ nhao nhao chạy đến. Vì chỉ vỏn vẹn nửa ngày đã có đến hai lần thần hỏa đến viếng tiểu trấn.
Quay trở lại chỗ đã từng chạm mặt Chu Đức Hiền, chưởng môn nhân môn phái Điểm Thương, Quan Vân Sơn càng đi càng thất vọng, bởi bóng dáng của Chu chưởng môn đã như bóng chim tăm cá, không biết đâu mà tìm.
Bóng chiều đã dần buông, Quan Vân Sơn chán nản chỉ muốn bỏ cuộc. Nhưng lúc định quay về tiểu trấn từng xảy ra hai trận hỏa hoạn, hình ảnh một hành liễu dài và xanh thẫm mà Quan Vân Sơn đã hai lần đi ngang qua nhưng không chú tâm, thì lần này lại tạo cho Quan Vân Sơn tâm trạng hiếu kỳ. Có tâm trạng này vì trong lúc vô tình đưa mắt chú mục nhìn xuyên qua rặng liễu, Quan Vân Sơn chợt phát hiện phần nào một mảng ngói thẫm màu đã được ánh chiều tà làm cho lộ rõ lên dưới màu nền xanh thẫm của rặng liễu.
Quan Vân Sơn dừng lại và từ từ quay người, mắt không hề chớp vì sợ hình ảnh của mái ngói đó biến mất.
“Sao ta lại có thể sơ tâm đến thế? Suốt đoạn đường từ tiểu trấn nếu đi thẳng theo hướng Đông như Chu Đức Hiền từng đi, chẳng phải chỉ có gian nhà khuất sau hàng liễu này chính là nơi duy nhất có thể khiến lão họ Chu ngụy quân tử tìm đến ư? Hà! Quan Vân Sơn ta rõ ràng là chưa đủ lịch lãm để bôn tẩu giang hồ. Bằng không ta đâu thể dễ dàng bỏ qua một chỗ hết sức khả nghi như thế này?” Tuy tự trách như thế, nhưng Quan Vân Sơn cũng đâu dám có cử chỉ hồ đồ, đường đột xộc thẳng vào chỗ đang bị nghi ngờ.
Thu liễm chân nguyên và làm cho từng bước chân nhẹ đi, Quan Vân Sơn sau đó mới dám cẩn trọng tiến qua hàng liễu dày.
Tiếp đó, khi đã nhìn rõ phần máu ngói lúc nãy chính là đỉnh của một đạo am khang trang với vẻ ngoài phần nào bị phong rêu hoen ố vì thời gian, Quan Vân Sơn càng thêm ngờ vực.
Vì thế, Quan Vân Sơn càng thêm cẩn trọng, chỉ dám di chuyển từng đoạn ngắn và luôn định sẵn từng chỗ kín đáo để ẩn nấp, giả như có động tĩnh nào đó bất ngờ xuất hiện.
Cứ như thế, Quan Vân Sơn di chuyển từ phía trước đến tận phía sau ngôi đạo am. Ở phía sau, quả nhiên có một lối đi lộ thiên dẫn sâu vào bên trong ngôi đạo am và lối đi này hiện giờ đã bị bóng chiều che khuất, làm cho Quan Vân Sơn phần nào chột dạ, chỉ nghĩ đây là cạm bẫy có thể do bọn Ngũ Liên Giáo bố trí sẵn để đối phó với chính Quan Vân Sơn.
Ý nghĩ này làm cho Quan Vân Sơn tự nhiên hít vào một hơi thật dài:
“Sao ta lại tự dọa dẫm chính ta? Hừ! Không lẽ chỉ một vài lần suýt bị Ngũ Liên Giáo dùng Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi lấy mạng, ta trở nên người nhát đảm thế sao? Nếu là vậy, ta còn mong gì báo phục phụ thù, mong gì cùng Đông Hải Bí Cung đối đầu đòi lại công bằng cho Toàn Chân giáo phái như Thất sư thúc Trùng Quang từng kỳ vọng? Và nhất là đừng trông mong cùng Khưu đạo trang đấu trí đấu lực, phát hiện nhiều âm mưu thâm độc bấy lâu nay họ luôn bưng bít che đậy!” Tự trấn an như thế xong, Quan Vân Sơn có cảm nhận hùng tâm tráng khí lại nổi lên, khiến bản thân không còn tự chủ được nữa, đã bất ngờ buông ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm:
- Hà...
Chợt, từ bên trong ngôi đạo am vang ra một tiếng quát tháo lanh lảnh:
- Kẻ nào?
Không những thế, cũng từ chỗ tối tăm đó chợt có một bóng nhân ảnh vùn vụt lao ra, mang theo luồng gió kình kinh thần khiếp quỷ.
Vù...
Dù đã ngờ trước là bên trong có người, nhưng khi sự thể xảy ra, và là xảy ra quá nhanh, Quan Vân Sơn cũng cảm thấy bị bất ngờ.
Do đó, mãi đến khi bóng nhân ảnh nọ thật sự xuất hiện, và luồng kình chỉ còn cách Quan Vân Sơn chưa đến nửa trượng, bản thân Quan Vân Sơn mới có phản ứng tương đối muộn. Đó là Quan Vân Sơn bật quát:
- Sao lại là Huỳnh Hoa Trang bọn ngươi! Xuân Mãn, đỡ!
Ào...
Bung...
Và kết quả khiến Quan Vân Sơn giật mình, đó là Xuân Mãn vừa bị chấn kình đẩy lùi vừa thổ ra một ngụm huyết, chứng tỏ đã bị nội thương khá nghiêm trọng.
Với một chiêu đã đắc thủ, Quan Vân Sơn phấn kích lao đến:
- Xuân Mãn! Ngươi có lẽ không bao giờ ngờ bản thân ngươi sẽ có một ngày như thế này, phải không? Hãy ngoan ngoãn nằm xuống nào!
Vút...
Đúng lúc Quan Vân Sơn sắp sửa điểm huyệt chế trụ Xuân Mãn, từ bên trong lại có thêm hai bóng người nữa lao ra:
- Cuồng đồ to gan! Hãy đỡ!
- Xuân Mãn tỷ yên tâm. Bọn muội sẽ thay tỷ rửa hận. Đỡ chiêu!
Ào...
Vù...
Nhìn rõ đó là hai nữ lang và vì họ gọi Xuân Mãn là tỷ tỷ nên Quan Vân Sơn minh bạch thêm họ cũng là thủ hạ của Huỳnh Hoa Trang. Sẵn có ác cảm với Huỳnh Hoa Trang, Quan Vân Sơn lập tức buông tiếng cười lạnh:
- Liệu nhị vị cô nương đủ tư cách để rửa hận thay cho Xuân Mãn? Xem đây!
Và Quan Vân Sơn hất tả kình.
Ào...
Tuy bị nội thương và sẽ bị khống chế, nếu không có hai nữ lang nọ kịp xuất hiện ứng cứu nhưng Xuân Mãn vẫn còn đủ tỉnh táo để bất ngờ hét vang:
- Nhị muội hãy cẩn trọng. Công phu của đối phương chính là Thái Âm tuyệt học!
Nhưng lời đề tỉnh của Xuân Mãn, vang lên có phần muộn màng.
Ầm... Ầm...
Ọe... Ọe...
Cũng như Xuân Mãn, một kích của Quan Vân Sơn đã làm cho hai nữ lang vừa xuất hiện phải thổ huyết.
Lần đắc thủ này, thay vì tạo phấn khích thì lại đưa đến cho Quan Vân Sơn nỗi hiềm nghi.
Do vậy, đáng lẽ ra tay chế ngự huyệt đạo của họ, Quan Vân Sơn vừa ném cái nhìn nghi ngờ về họ, vừa tìm cách lao vượt qua họ để tiến thẳng vào bên trong ngôi đạo am.
Vút...
Kịp thấy cử chỉ của Quan Vân Sơn, Xuân Mãn động nộ tiến đến ngăn cản:
- Ngươi muốn vào trong, trước hết hãy bước qua xác chết của ta.
Và Xuân Mãn liều lĩnh vẫy kình.
Vù...
Càng bị Xuân Mãn ngăn cản Quan Vân Sơn càng quyết tâm phải vào ngay bên trong.
Và với năm phần hỏa hầu, Quan Vân Sơn xô hữu kình Dương Nhiệt vào chưởng của Xuân Mãn:
- Ta biết bản thân bọn ngươi đã bị người đả thương và có thể đó là người ta đang muốn tìm. Hãy ngoan ngoãn lùi lại, đừng cố công ngăn cản ta. Lui mau!
Ầm...
Tình thế có lẽ đúng như Quan Vân Sơn đoán, bởi chỉ với năm phần hỏa hầu thôi, mà Quan Vân Sơn vẫn thừa sức đẩy Xuân Mãn hồi bộ. Chứng tỏ họ quả thật đã bị chưởng thương từ trước, nên không còn hùng hổ như trước khi Quan Vân Sơn từng biết.
Sau hành động này, Quan Vân Sơn lập tức lao thẳng vào trong.
Vút...
Bỗng có tiếng thét khác cũng từ bên trong vang ra:
- Cuồng đồ muốn chết! Xem chưởng!
Ào...
Lần này Quan Vân Sơn không hề ngạc nhiên, trái lại còn gọi thẳng tên của nữ nhân vừa bất ngờ phát chiêu động thủ:
- Đông Điền! Cả cô nương vào lúc này cũng không là đối thủ của ta. Tốt hơn hết hãy nhượng lối cho ta vào. Nhanh nào!
Câu nói của Quan Vân Sơn làm nữ nhân nọ kinh ngạc:
- Ngươi là ai? Sao biết rõ ta là Đông Điền? Còn nữa, ngươi có oán thù gì với Trang Hải lão đạo mà cứ muốn vào trong để sát hại?
Thời gian để song phương đối đáp qua lại một đôi câu như thế này là đủ cho chưởng lực của Đông Điền ập đến thật gần Quan Vân Sơn. Nhờ đó, Quan Vân Sơn thay đổi ý định.
Bật tung người lên cao, sau đó Quan Vân Sơn bất ngờ hạ thân ngay phía sau Đông Điền:
- Dừng tay!
Đúng như Quan Vân Sơn toan liệu, sự hiện thân của Quan Vân Sơn ở phía sau là quá bất ngờ đối với Đông Điền, khiến Đông Điền phải nghĩ bản thân đã bị Quan Vân Sơn hờm sẵn chiêu khống chế. Đông Điền liền đứng yên bất động:
- Trước khi bị hạ sát, ta chỉ mong các hạ giải thích đôi điều. Vì sao hết Chu Đức Hiền, lại đến các hạ cứ muốn hạ thủ Trang Hải đạo trưởng, vốn chỉ là sư đệ của chưởng môn nhân phái Võ Đang?
Quan Vân Sơn bỗng bất ngờ thở ra:
- Xem ra giữa tại hạ và chư vị đã có điều ngộ nhận. Tại hạ vì theo dấu chưởng môn Điểm Thương phái nên mới tìm đến đây. Có thật sự nhân vật đã bị Chu Đức Hiền hạ thủ là sư đệ của chưởng môn Võ Đang phái?
Đông Điền không đáp, chỉ e dè hỏi:
- Nếu là vậy, sao các hạ không cho phép ta quay lại, cùng các hạ dễ bề đàm đạo, giải tỏa mọi ngộ nhận?
Quan Vân Sơn phì cười:
- Thì từ nãy giờ tại hạ nào có uy hiếp gì cô nương? Tại hạ vẫn chờ cô nương quay lại đây.
Kinh nghi, Đông Điền từ từ quay lại. Và khi thấy ở Quan Vân Sơn quả nhiên không có bất kỳ hành động nào gây bất lợi, Đông Điền chợt hất đầu về đâu đó phía sau Quan Vân Sơn:
- Nếu các hạ bảo đã vì theo dấu Chu Đức Hiền tìm đến đây, sao các hạ không biết chuyện Điểm Thương Trang Hải suýt bị Chu Đức Hiền lấy mạng?
Quan Vân Sơn giật mình:
- Theo lời cô nương vừa nói, đạo trưởng Trang Hải tuy gặp nguy nhưng sinh mạng vẫn bảo toàn? Tại hạ muốn gặp Trang Hải đạo trưởng ngay bây giờ.
Xuân Mãn chợt lướt đến:
- Không được. Phàm những ai có diện mạo quái gỡ thì tâm địa cũng khó lường. Bọn ta đâu thể biết là ngươi muốn tìm Chu Đức Hiền, hay là tiếp tay lão họ Chu, quyết phải hạ sát lão đạo Trang Hải cho kỳ được? Trừ phi ngươi giải thích rõ về ngươi, cả lai lịch sư thừa lẫn tính danh của ngươi.
Quan Vân Sơn sa sầm nét mặt:
- Mọi người vẫn gọi tại hạ là Âm Dương Quái Diện. Cô nương dựa vào đâu mà bảo tại hạ có tâm địa khó lường?
Hai nữ nhân còn lại cũng lướt đến. Và như đã có sẵn chủ ý, hai nữ nhân này hợp với Xuân Mãn, Đông Điền, vô tình hình thành thế bao vây Quan Vân Sơn. Một trong hai nữ nhân lên tiếng chất vấn:
- Bảo ngươi có tâm địa khó lường vì đúng như Đông Điền muội vừa hỏi. Sao ngươi không sớm xuất hiện để ngăn cản hành vi của Chu Đức Hiền, nếu ngươi thật sự không là đồng đảng của lão Chu?
Giữa Xuân Mãn và Đông Điền ngay từ lần đầu chạm mặt, Quan Vân Sơn chỉ tin và phần nào có thiện cảm với mỗi Đông Điền mà thôi. Do đó, dù nhìn thấy cả bốn nữ lang vừa làm như vô tình tạo thành thế bao vây, nhưng Quan Vân Sơn vẫn ỷ trượng là Đông Điền sẽ không bao giờ có những hành vi hồ đồ đó, nên Quan Vân Sơn vẫn bình thản đáp lời:
- Điều cô nương nghi ngờ tuy đúng. Nhưng sao cô nương không nghĩ tại hạ làm sao dám ngờ một nhân vật đứng đầu một danh môn chánh phái là lão Chu lại có ý đồ bất lợi với một nhân vật cũng là chánh phái danh môn?
Và bất ngờ Xuân Mãn hất tay ra lệnh:
- Ngươi chớ nhiều lời ngụy biện. Lập trận Tứ Tượng, mau!
Vậy là điều ngoài ý nghĩ của Quan Vân Sơn lại xảy đến. Sau mệnh lệnh của Xuân Mãn, chính Đông Điền đã cùng hai nữ lang nọ lập tức lập trận vây công Quan Vân Sơn:
- Xem chiêu!
- Đỡ!
Ào... Ào...
Quan Vân Sơn cả giận:
- Lời đồn quả chẳng sai, Huỳnh Hoa Trang đều gồm những hạng người tráo trở. Chớ trách tại hạ phải đắc tội. Tiếp chiêu!
Nhưng Quan Vân Sơn chưa kịp xuất kình phát chiêu thì từ bên trong bỗng vang lên hai loạt âm thanh hầu như cùng lúc.
Một là trang cười khinh ngạo:
- Lần này Trang Hải ngươi đừng mong toàn mạng. Hạ.. Hạ..
Loạt âm thanh thứ hai là tiếng kêu phẫn nộ:
- Giữa bần đạo và bọn Ngũ Liên Giáo các ngươi có oán thù gì? Ạ.. ạ..
Xuân Mãn thất kinh, càng ráo riết trong việc vây hãm Quan Vân Sơn:
- Chúng ta đã lầm kế điệu hổ ly sơn của tặc nhân rồi. Mau tung sát chiêu, quyết lấy mạng tiểu tử!
Ào...
Quan Vân Sơn cũng kinh tâm do nhận ra thanh âm cười ngạo nghễ có phần quen tai. Và Quan Vân Sơn lập tức hất mạnh nhị kình, đồng thời bật lao người thoát nhanh khỏi trận:
- Ai như lão Tam Tài Phán? Hóa ra lão chính là người hạ lệnh phóng hỏa sau khi đã hạ sát A Lục? Tất cả mau tránh ra! Nào!
Vù...
Ầm... Ầm...
Và Quan Vân Sơn kịp lao người vào trong.
Vút...
Cảnh một đạo nhân với khắp người đầy huyết tích đang bị đối phương bức dồn vào chỗ sắp phải mất mạng làm cho Quan Vân Sơn thịnh nộ lôi đình. Và vì không thể kịp đến gần, Quan Vân Sơn từ xa bỗng xạ ra một tia chỉ kình thần tốc:
- Lão Tam Tài Phán, đỡ!
Viụ..
Bị nhận dạng và bị gọi đích danh như thế, hung nhân vừa giận vừa kinh ngạc, tuy tay vẫn quật một chiêu tối hậu vào đạo nhân nọ, nhưng hai mắt lại liếc nhìn về phía Quan Vân Sơn vừa xuất hiện. Đến khi nhận ra từ phía Quan Vân Sơn đang bắn xạ đến một tia chỉ kình đầy uy lực, lão Tam Tài Phán kinh sợ đến rụng rời tứ chi:
- Ôi chao! Là Thái Ất Chỉ Kình, Toàn Chân giáo phái!
Rồi không chờ tia chỉ kình xạ đến, hung nhân chợt hốt hoảng bỏ chạy.
Vút...
Quan Vân Sơn thêm giận, vội đuổi theo:
- Chạy đi đâu?
Vút...
Nhưng...
Cạch...
Hung nhân sau khi chui mình qua một vuông cửa thì từ bên trên, sau một tiếng động khô khan, bỗng có một mảng thiết phiến thật to hạ xuống, ngăn cách hoàn toàn giữa Quan Vân Sơn và hung đồ.
Cả giận, Quan Vân Sơn quật ào một kình vào tấm thiết phiến.
Bung...
Nhìn tấm thiết phiến vẫn nguyên vẹn, Quan Vân Sơn định quật thêm mấy kình nữa, bỗng nghe có tiếng Đông Điền nhẹ nhàng vang đến từ phía sau:
- Có tấm thiết phiến này chứng tỏ đối phương đã có nhiều chuẩn bị từ trước, các hạ chớ phí công vô ích.
Tĩnh ngộ, Quan Vân Sơn quay người và cố tình không đếm xỉa gì đến Đông Điền đang đứng ngay phía sau, chàng lách qua, đi luôn đến chỗ đạo nhân Trang Hải.
Cử chỉ của Quan Vân Sơn làm cho Xuân Mãn và hai nữ lang còn lại vì đã đến cạnh đạo nhân nên họ vội bước ra ngăn lối:
- Dừng lại!
Quan Vân Sơn khựng người, sau đó nở một nụ cười lạt:
- Chư vị vẫn nghi ngờ tại hạ? Vậy nếu ngược lại thì sao, không lẽ chư vị muốn tại hạ tin Huỳnh Hoa Trang vì lòng nhân nên cố tình bảo vệ vẹn toàn cho Trang Hải đạo trưởng?
Xuân Mãn khinh khỉnh đáp lại:
- Điều đó thì ngươi không cần hỏi. Bởi nếu không có Huỳnh Hoa Trang bọn ta, Trang Hải đạo trưởng đâu thể toàn mạng cho đến lúc này.
Quan Vân Sơn thật sự kinh ngạc, và may thay, Đông Điền kịp bước đến giải hòa:
- Xuân Mãn tỷ có thể nghe muội một lần? Xem ra hắn đến đây như không có ý đồ bất lợi đến đạo trưởng Trang Hải. Ngược lại...
Đông Điền đảo ánh mắt nhìn qua Quan Vân Sơn:
- Đúng là nhờ bọn tiểu nữ nên Chu Đức Hiền mất cơ hội sát hại Trang Hải đạo trưởng, không tin, các hạ có thể hỏi đạo trưởng thì rõ.
Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn đạo nhân nọ, nhưng chàng chưa kịp hỏi thì đã nghe đạo nhân nọ hỏi trước:
- Thiếu hiệp là ai? Vì nếu là Toàn Chân đệ tử sao thiếu hiệp vẫn mang y phục tục gia, không khoác đạo bào như bần đạo từng nghe biết?
Quan Vân Sơn sau một thoáng ngập ngừng mới đáp:
- Mọi việc như thế nào, sau này nếu có dịp tại hạ nhất định sẽ tỏ bày. Riêng về đạo trưởng, có lẽ đạo trưởng nên biết chỉ cách đây không lâu, tại hạ đã có duyên cùng quý chưởng môn hội diện. Có thể nói giữa tại hạ và quý phái chỉ có ân chứ chưa hề có oán.
Đạo nhân nọ giật mình:
- Thiếu hiệp đã từng hội diện chưởng môn sư huynh thật sao? Nếu vậy, thiếu hiệp đây là Thiếu...
Quan Vân Sơn kinh hãi, vội xua tay:
- Mong đạo trưởng giữ kín hộ cho thân phận của tại hạ. Hóa ra, gần đây đạo trưởng cũng từng hội diện quý chưởng môn? A! Vậy thì may quá, vì tại hạ vẫn ngỡ Trang Đạm đạo trưởng khó thoát sự truy sát của Đông Hải Bí Cung môn hạ.
Lời của Quan Vân Sơn vừa dứt, đạo nhân nọ chợt nhỏ lệ thảm:
- Chao ôi! Thiếu hiệp nghĩ như thế là sai rồi. Sư huynh... chưởng môn sư huynh đâu được phúc phận như thiếu hiệp nghĩ. Ôi! Sư huynh...
Và cơn bi thảm đã làm cho đạo nhân nọ quá kích động phải ngất đị..