Âm Công
Chương 17 - Dạ Hẹp Hòi Hỏa Thiêu Tiên Nghiệp Rõ Nguồn Cơn Nghi Vấn Trăm Đường
- Truyenconect
- Âm Công
- Chương 17 - Dạ Hẹp Hòi Hỏa Thiêu Tiên Nghiệp Rõ Nguồn Cơn Nghi Vấn Trăm Đường
Chương 17 - Dạ Hẹp Hòi Hỏa Thiêu Tiên Nghiệp Rõ Nguồn Cơn Nghi Vấn Trăm Đường
Vừa nạt, Bạch Bất Phục vừa lao toàn thân vào khung cửa đá nhỏ do chàng vừa dùng thanh đoản kiếm sắc bén tạo ra:
- Đi!
Chàng lao đi như một tia chớp loé, để lại phía sau là vuông cửa đá bị ngã ập vào nền đá tạo thành sự nhiễu động trong không khí. Chính điều này làm cho lớp bụi mù lúc mới rồi vốn lắng xuống giờ lại tung bay lên mịt mờ.
Bạch Bất Phục càng lao đi nhanh hơi khi tai chàng nghe một tiếng kêu thất thanh nhưng lại quen tai:
- Ta dù có làm quỷ, quyết cũng không buông tha lão! A…a….
“Là nữ lang họ Đồng? Y đã đến muộn mất.” Hướng về phía phát ra tiếng kêu, Bạch Bất Phục nôn nóng lao đi.
Chàng khó thể hình dung nổi một cảnh tượng khủng khiếp như chàng vừa nhìn thấy.
Nữ lang họ Đồng với huyết tích đầy người đang từng bước thối lùi trước sự uy hiếp của một thanh kiếm vẫn còn đang vấy máu.
Và thanh kiếm này là do một nhân vật có dáng vẻ bên ngoài trông càng kinh khiếp hơn so với khung cảnh, cầm trên tay.
Nhìn từ phía sau nhìn đến, Bạch Bất Phục chỉ nhìn thấy một tấm da thú lốm đốm những máu đang khoác hờ trên đôi vai của nhân vật kia mà thôi. Tuy nhiên, những đốm màu đó lại được điểm tô bằng những lọn tóc dài xấp xỏa của nhân vật nọ, khiến cho thoạt nhìn vào ai cũng khiếp sợ kinh tâm.
Và điều đang khiếp hãi nhất chính là dáng cách của nhân vật nọ:
không hé miệng nói nửa lời, nhân vật nọ cứ lừng lững tiến về phía trước từng bước một theo từng bước lùi của nữ lang kia. Đồng thời, thanh kiếm vấy đầy máu của nhân vật nọ chốc chốc lại khoa lên.
Đúng vào lúc Bạch Bất Phục đang lao đến, thanh kiếm ấy đang được nhân vật nọ khoa lên.
- Ạ.a….
Cùng với tiếng kêu hoảng loạn, nữ lang họ Đồng lại mang một vết kiếm thương sau chiêu kiếm lợi hại của nhân vật nọ.
Căm phẫn đến tột cùng, Bạch Bất Phục quát ầm lên khi vẫn lao tới:
- Hiếp đáp một nữ nhân và là một nữ nhân không tấc sắt trên tay, tôn giá có đáng được gọi là Quỷ Kiếm không?
Nhân vật nọ vụt quay lại, lao ngược về phía Bạch Bất Phục. Và kiếm chiêu cực kỳ lợi hại liền được nhân vật nọ tung ra với một tiếng gầm đanh gọn:
- Ai?
Dù đã lường trước tình trạng này nhưng Bạch Bất Phục vẫn phải kinh ngạc trước thân thủ tuyệt luân của quái nhân.
Gọi là quái nhân vì trên gương mặt của nhân vật sử kiếm chiêu lợi hại có đầy những vết sẹo dọc ngang trông thật kinh tởm.
Khoa nhanh thanh đoản kiếm sắc bén, Bạch Bất Phục vừa tận lực ngăn đỡ chiêu kiếm của đối phương vừa đảo người theo bộ pháp Độc Bộ Tam Quỷ.
Tiếng kim thiết va vào nhau rất lớn. Dẫu vậy, một tiếng lạ tai dù vang lên thật khẽ và bị tiếng kim thiết va vào nhau che lấp đi nhưng vẫn lãm cho Bạch Bất Phục và quái nhân kia kinh tâm lo sợ.
Cả hai không hẹn mà đồng, cùng nhìn lại khí giới trên tay sau lần chạm chiêu mới rồi.
Không hiểu thanh kiếm của quái nhân có bị suy suyển gì không, thanh đoản kiếm của Bạch Bất Phục rõ ràng đã bị khuyết đi một mẩu bằng hạt gạo ngay vị trí khí giới song phương chạm nhau.
Không ngờ thanh Loan Tình Kiếm vốn sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn, vẫn bị mẻ vì trường kiếm của đối phương, Bạch Bất Phục ngây người nhìn đối phương không chớp mắt.
Ngược lại, chàng nhìn thấy đối phương cũng ngây người không kém gì chàng.
Tiếp đó, chàng nghe đối phương, vẫn chưa rõ có phải là Quỷ Kiếm hay không, vừa nhìn chàng vừa lẩm bẩm:
- Bộ pháp là bộ pháp của Tam Quái Tam Nhãn. Nhưng kiếm pháp lại có xuất xứ từ Bích Dạ Cung. Lạ thật!
Toàn thân chấn động, Bạch Bất Phục không ngờ chỉ cần qua một lần chạm chiêu đối phương có thể nhận định chính xác xuất xứ võ học của chàng và đúng đến chân tơ kẽ tóc.
Cơn chấn động vẫn còn hiện hữu, Bất Phục phải một phen hoang mang vì hành động khác thường của đối phương.
Sau một tiếng hừ lạnh tiếp nối câu lẩm bẩm kia, quái nhân bỗng quay người và lao đi mất dạng:
- Hừ!
Bạch Bất Phục chắc chắn sẽ ngây người thêm một lúc lâu nữa nếu không có tiến ngã khuỵu xuống của nữ lang giúp chàng bàng hoàng tỉnh lại.
Cất thanh đoản kiếm vào người, Bạch Bất Phục chạy nhanh đến với nữ lang:
- Tiểu muội tử. Thương thế của tiểu muội tử ra sao?
Hoàn toàn suy kiệt sau bao cảnh ngộ gian truân, nữ lang họ Đồng lào thào kêu lên:
- Công tử….
Bạch Bất Phục cau mày nhìn nữ lang giờ đã hôn mê.
Đưa mắt nhìn quanh, rồi lại nhìn vào nữ lang, Bạch Bất Phục sau tiếng thở ra nhè nhẹ liền xốc lấy nữ lang rồi tung người lao đi.
Nhẹ nhàng đặt nữ lang ngồi dựa vào bức tường đá bên trong mật thất, tránh không cho lớp bụi mù đủ màu sắc kia lại tung bay khắp nơi, Bạch Bất Phục sau đó mới dám xem qua thương thế của nàng.
Chàng đếm được không dưới mười vết kiếm thương đang làm cho toàn thân nữ lang như bị nhuộm huyết.
Tuy thế, chàng vẫn an tâm vì đây chỉ là những vết kiếm thương ngoài da, không hề có vết kiếm thương nào chí mạng có thể gây nguy hại đến tính mạng của nàng.
Chàng lại khom người định xốc lấy nữ lang, nhưng nữ lang bỗng lên tiếng làm chàng giật mình:
- Công tử…! A…a… Công tử định làm gì tiểu nữ?
Vẫn khom người chàng hốt hoảng đề tỉnh nàng:
- Tiểu muội tử không nên cử động mạnh. Lớp bụi đủ màu sắc kia chính là độc dược, cử động của tiểu muội tử có thể làm cho chúng ta thiệt mạng đấy.
Nghe nói đến độc dược, nữ lang họ Đồng đương nhiên phải thất sắc vì sợ. Tuy nhiên, nàng vẫn đưa mắt dò hỏi chàng.
Nhớ lại câu hỏi của nàng, Bạch Bất Phục giải thích:
- Đây là mật thất nằm ở phía dưới tổng đàn Hắc Y Giáo. Ta định đưa tiểu muội tử đi khỏi nơi đây bằng bí đạo kia, sau đó sẽ dùng nội lực giúp tiểu muội tử khôi phục.
Hiểu được thiện ý của chàng, nàng nhíu mày với vẻ khó hiểu:
- Công tử vẫn luôn ngấm ngầm ám trợ tiểu nữ, vì sao vậy?
Chàng nhè nhẹ lắc đầu:
- Chỉ là tình cờ thôi, tiểu muội tử để tâm làm gì. Nơi này không tiện cho chúng ta ở đâu, tiểu muội tử có thể tự đi được chưa?
Nàng gật đầu và chỏi người đứng lên, lưng vẫn tựa vào vách đá.
Nàng bỗng khuỵu xuống do không đủ lực. Ngay lập tức lớp bụi đủ màu sắc kia lại được dịp tung bay lên.
Cả hai cùng kinh tâm, vội bế khí và lo lắng nhìn vào lớp bụi mù đang mang dáng dấp của tử thần chực đoạt lấy tính mạng của cả hai.
Dường như bấy nhiêu đó hiểm nguy vẫn chưa đủ, vì không thể bế khí lâu nữ lang họ đồng bỗng há miệng và ho lên sặc sụa.
Lớp bụi mù kia chỉ chờ có thế liền bay lên nhiều hơn, lan toa? rộng hơn.
Aùnh mắt của cả hai giờ đây có thể nói là đã vượt quá sự kinh hoàng.
Họ gần như là lạc thần để nhìn nhưng không trông thấy được gì nữa.
Điều này có thể hiểu theo hai nghĩa:
họ lạc thần vì kinh sợ thật sự, một sự kinh sợ chưa từng có do những bước chân của tử thần đã đến quá gần họ.
Và họ càng không thể trông thấy được gì một khi toàn bộ thị tuyến của họ đều bị lớp bụi mù đủ màu sắc kia che lấp.
Tuy nhiên, ánh mắt lạc thần của cả hai dần dần thay đổi. Thế vào đó là ánh mắt kinh ngạc đang đến với cả hai.
Không kinh ngạc sao được khi họ nhìn thấy lớp bụi mù đủ màu sắc kia muốn bay đi phương nào cũng được nhưng không thể bay đến gần họ trong một phạm vi nhỏ hẹp với mỗi bề là ba thước một.
Có thể nói bao bọc quanh họ là một lớp chắn vô hình, ngăn cản và không cho lớp bụi mù kia bay lọt qua.
Với khoảng cách đó, nếu cả hai muốn, họ có thể với tay ra là chạm được vào lớp bụi mù.
(Ba thước một là chiều dài của một thanh trường kiếm, chỉ dài hơn cánh tay của người bình thường độ một lóng tay mà thôi) Nhìn lớp bụi mù từ từ lắng xuống, nằm im trên nền đá, vẫn cách họ một khoảng như thế và dần dần tạo thành một vòng tròn bao quanh họ, cả hai kinh ngạc đến tột cùng. Họ đưa mắt nhìn nhau như có ý dò hỏi nhau là tại sao có hiện tượng này và là do ai trong họ tạo ra?
Nghĩ đây là vầng Cang Khí Hộ Thân, Bạch Bất Phục đành loại nữ lang họ Đồng ra khỏi nghi vấn vì võ công của nàng đang trong tình trạng suy kiệt.
Thế nhưng, chính bản thân chàng vẫn chưa đạt bản lãnh thượng thừa này, không thể do chàng mà có hiện tương kỳ bí này.
Riêng nữ lang họ đồng, dường như không hề nghĩ đến Cang Khí Hộ Thân, sau một lúc nhìn quanh nàng chợt thì thào:
- Công tử! Ngay vị trí chúng ta đang ngồi chắc chắn phải có vật báu kháng độc.
Đây là mật thất của Hắc Y Giáo, công tử thử tìm xem….
Bạch Bất Phục vụt tỉnh ngộ.
Chàng lấy thanh Loan Tình Kiếm của chàng ra. Chìa đốc kiếm có khảm viên ngọc bích ra phía trước, chàng nhìn thấy còn một ít lớp bụi mù rơi xuống và chúng như gặp phải khắc tinh bỗng trôi dạt sang hai bên, không hề chạm vào đốc kiếm dù chỉ là một hạt.
Chàng kêu lên mừng rỡ:
- Đúng là tỵ độc châu!
Chàng vừa dứt lời thì từ vuông đá dẫn vào mật thất bỗng có khói tuôn vào. Cùng với khói, sức nóng cũng hiển hiện. Và cả khói lẫn sức nóng mau chóng tràn ngập vào mật thất.
Nhớ lại tiếng làu bàu của lão Quỷ Y, chàng thảng thốt:
- Lão đang thiêu hủy tổng đàn Hắc Y Giáo. Tâm địa của lão thật ác độc!
Không phải lúc giải thích cho nữ lang họ Đồng hiểu, chàng vừa dứt lời liền quay sang bảo nàng:
- Tình thế đã đến lúc khẩn trương, tiểu muội tử đừng trách ta phải ngộ biến tùng quyền.
Nữ lang họ Đồng sau đó mới hiểu câu nói của chàng. Khuôn mặt đang nhợt nhạt vì kiệt sức của nàng bỗng bừng đỏ khi nhận ra bản thân nàng đang được Bạch Y công tử bồng trên tay.
Với tâm trạng bồi hồi ngây ngất, nữ lang họ Đồng không hề biết là nàng đã được vị công tử tuấn tú theo bí đạo đưa ra đến tận triền núi mé bên ngoài.
Nàng chỉ tỉnh hồn lại khi nghe có tiếng chàng lẩm bẩm:
- Quả nhiên toàn bộ tổng đàn Hắc Y Giáo bị ngập chìm trong biển lửa.
Nàng động cựa như muốn tận mắt mục kích cảnh tượng đó.
Cử động của nàng khiến Bạch Bất Phục nhớ lại thực tại.
Chàng vội đặt hai chân chàng xuống để nàng tự đứng, tự nhìn thấy một trời khói lửa đang phủ chụp Ma Vân Cốc.
Nàng bỗng kêu lên thất thanh:
- Nguy tai. Còn thi thể của gia nội tổ. Làm sao bây giờ, công tử?
Dù bàng hoàng không kém gì nàng, nhưng Bạch Bất Phục đâu còn cách gì khác ngoài những lời trấn an nàng:
- Tiểu muội tử chớ nên bi luỵ. Chốn cửa tuyền lệnh nội tổ không oán trách tiểu muội tử đâu. Nghĩ lại, mọi việc trước sau đều do lão Quỷ Y gây ra. Ta hứa, ta sẽ giúp tiểu muội tử trả mối thù này.
Nàng rít lên trong nỗi bi thương:
- Là do lão Quỷ Y phóng hỏa?
- Đúng! Ta đã nghe lão nói lên dự định này.
- Hừ! Không ngờ lão Quỷ Y lại là thú đội lốt người. Không dò hỏi được Bích Dạ công phu ở muội, cho dù có lão Quỷ Kiếm tiếp tay, lão muốn sát nhân diệt khẩu. Mối thù này muội phải đòi ở lão gấp trăm lần.
Cố che giấu sự hân hoan, chàng hỏi:
- Lệnh nội tổ chết rồi, lão dò hỏi tiểu muội tử cũng là vì Bích Dạ công phu sao?
- Không sai! Nhưng lão chỉ phí công vô ích.
Lời đáp của nàng tuy chưa phải là lời minh định việc nàng có biết Bích Dạ công phu hay không nhưng Bạch Bất Phục vẫn không dám hỏi một cách lộ liễu.
Và chàng không biết đáp lời như thế nào khi nghe nàng vọt miệng hỏi:
- Công tử có thể khiến Quỷ Kiếm phải hoảng sợ bỏ chạy, võ công của công tử xuất phát từ môn phái nào?
Không tiện nói rõ sư thừa, Bạch Bất Phục vội khoa? lấp:
- Tiểu muội tử thứ cho, điều này ta không thể nói được.
E nàng không tin, chàng nói thêm:
- Đấy là một ẩn tình khó nói, ta không hề muốn giấu tiểu muội tử.
Lối xưng hô thân thiện của chàng làm cho nàng lại dao động. Nàng cười nhẹ:
- Vậy còn lai lịch, có ẩn tình gì khác khiến công tử không dám nói ra không?
Cười theo nàng, chàng lắc đầu đáp lại:
- Thế thì không. Ta họ Bạch tên Bất Phục. Còn tiểu muội tử?
- Muội là Đồng Mỹ Hoa! Có phải vì ở họ Bạch nên công tử tự nhận là Bạch Y công tử không?
Nửa thật nửa đùa, chàng đáp:
- Ta chỉ thuận miệng tự xưng như vậy. Không ngờ lão Quỷ Y lấy đó làm thật, luôn gọi ta là Bạch Y công tử.
Nghe nhắc đến lão Quỷ Y, Đồng Mỹ Hoa giật mình bảo:
- Suýt nữa muội quên mất. Muội cần phải tìm lão Quỷ Y ngay.
Chàng phì cười:
- Có muốn tìm thì muội cũng cần phải nghĩ đến bản thân trước đã. Thương thế của muội vẫn chưa bình phục kia mà?
Đó là sự thật, Đồng Mỹ Hoa thở dài, than:
- Đợi muội khôi phục nguyên khí, lão Quỷ Y đã cao bay xa chạy rồi còn đâu.
Bạch Bất Phục thản nhiên bảo nàng:
- Muội yên tâm, lão không chạy mất đâu mà lo. Đợi khi muội bình phục, ta sẽ đưa muội đi tìm lão.
Đồng Mỹ Hoa tỏ ý nghi ngờ:
- Bạch huynh biết lão sẽ đi đâu à?
Chàng cười bí ẩn:
- Có thể nói như vậy. Thôi, muội lo tọa công đi.
Dù hành vi của chàng từ trước đến nay vẫn luôn tỏ ra thần bí nhưng dẫu sao chàng chưa hề làm điều gì gậy hại cho nàng nếu không muốn nói là chàng luôn xuất hiện đúng lúc để giải nguy cho nàng. Đồng Mỹ Hoa tỏ ra tin tưởng, thản nhiên ngồi tại đó để tọa công.
Chờ nàng hoàn toàn nhập định, Bạch Bất Phục lúc bấy giờ mới lấy mảnh hoa tiên kia ra xem.
”Ta lưu lại toàn bộ sở học cho ngươi là muốn ngươi thay ta truy tìm tung tích của sư phụ ta, là sư tổ ngươi.
Sư tổ ngươi sau lần hội diện với Bạch Y công tử, lúc quay về bỗng đổi thay tâm tính. Từ Hoàng y biến thành Hắc y, không hiểu có phải muốn đối chọi với Bạch Y công tử hay không? Sau đó người lẳng lặng bỏ đi biệt dạng. Đến Bảo Điển Thiên Hỏa cũng thất tung theo người.
Thôi Tử Bình!
Vì tồn vong của bổn giáo, ngươi nhất định phải thu hồi Bảo Điển Thiên Hỏa. Ta kỳ vọng vào ngươi, hy vọng ngươi sẽ thực hiện điều mà ta không sao thực hiện được.
Sau đây ta sẽ đi tìm Vô Vi Tiên Tử! Chuyến đi này lành dữ khó lường. Ta lưu tự đề phòng bất trắc. Không thấy ta quay lại, ngươi thay ta chấp chưởng Hắc Y Giáo.
Đây là một mệnh lệnh, ngươi chớ trái lời.
Giáo chủ Hắc Y Giáo đời thứ hai cẩn bút!” Bạch Bất Phục trầm ngâm mãi không thôi. Bởi trong chàng giờ đây có không biết bao nhiêu nghi vấn.
Đương nhiên chàng đã hiểu nhân vật Hoàng Y được Vô Vi Tiên Tử định tình bằng báu vật Loan Tình Kiếm chính là nhân vật khai sáng ra Hắc Y Giáo và là sư tổ của Thôi Giáo chủ cùng lão Quỷ Y. Nhưng việc từ Hoàng Y đổi sang Hắc Y là vì nguyên nhân nào? Nếu là để đối chọi với Bạch Y công tử, không lẽ trong lần hội diện trước đó nhân vật Hắc Y đã bị Bạch Y công tử đánh bại? Bằng không, sao lại phải đổi thay cả tâm tính để rồi sau đó bỏ đi biệt dạng. Còn nữa, bốn chữ Bảo Điển Thiên Hỏa, đối với chàng đã có lần nghe nói đến. Nhưng nghe ở đâu, lúc nào và do ai nói thì chàng không sao nhớ được ngay lúc này.
Riêng về phần nội tình của Hắc Y Giáo, chàng không ngờ lão Quỷ Y lại có tính hẹp hòi, bần tiện. Vì tư chất kém cỏi, lão không được sư phụ truyền thụ toàn bộ y bát.
Không ngờ lão lấy đó làm thù, đang tâm phá huỷ tâm huyết của tiền nhân, hỏa thiêu toàn bộ Hắc Y Giáo.
Nội tình này có một người rất cần minh bạch. Vì Thôi Oanh Oanh, Bạch Bất Phục lưu giữ cẩn thận mảnh hoa tiên.
Cũng kịp lúc Đồng Mỹ Hoa xong việc điều tức, trao cho nàng tấm trường bào trắng khoác bên ngoài, chàng bảo:
- Chúng ta đi thôi!