Nguyên Tôn
Chương 16 - Đào Góc Tường
Sáng sớm, ngày thứ hai.
Sau khi Chu Nguyên uống một bát Cửu Thú Thang, ăn một bát cơm Huyền Tinh Mễ, hắn lại tiếp tục luyện tập Cửu Thập Bát Thức Đoán Long Hí, thu nạp nguyên khí, trùng kích long mạch.
Hao tốn một buổi trưa, lần nữa Chu Nguyên tiến hành bốn lần xung mạch, mặc dù mồ hôi ướt đẫm toàn thân, kinh mạch đau nhói, nhưng cảm thụ được mạch thứ nhất trong thể nội càng ngày càng buông lỏng, trong lòng của hắn, lại khó nén hưng phấn cùng chờ mong.
Một bên có thị nữ đưa khăn mặt, đợi Chu Nguyên lau sạch sẽ, sau đó cung kính nói: "Điện hạ, đồ vật ngài muốn đã đưa tới."
"Ồ?"
Nghe vậy Chu Nguyên, lập tức vui mừng, bước vào phòng, quả nhiên là nhìn thấy trên bàn trưng bày một cái ngọc bàn, trên ngọc bàn, trưng bày mười tinh thạch màu sắc không đồng nhất.
Nhìn kỹ lại, thì sẽ phát hiện trong tinh thạch, như có ẩn hiện bóng dáng, hình thành các loại hình thú, tản ra dị quang.
Đây là Thú Hồn Tinh, sau khi Nguyên thú chết, thú hồn sẽ ngưng tụ thành tinh thạch hình, để bảo hộ thú hồn.
Mà Chu Nguyên muốn những Thú Hồn Tinh này, hiển nhiên chính là dùng để ôn dưỡng Thiên Nguyên Bút.
"Chỉ là nhất phẩm Thú Hồn Tinh? ." Chu Nguyên nhìn thoáng qua, những Thú Hồn Tinh này và biết được nó đều đến từ nhất phẩm Nguyên thú, bất quá cũng rất hợp lý, Thú Hồn Tinh phẩm chất quá cao, lấy trạng thái hiện tại của Thiên Nguyên Bút, chỉ sợ là chịu không được.
Chu Nguyên rút Thiên Nguyên Bút bên hông ra, bàn tay hắn vuốt ve thân bút, thân bút thô ráp, lông tơ đầu bút cũng lộ vẻ ảm đạm, chỉ có những đường vân cổ lão thần bí kia đã ngầm nói ra Thiên Nguyên Bút đã từng rất bất phàm.
Chu Nguyên dùng một thanh thiết chùy, đập nát một viên Thú Hồn Tinh, tạo ra một cái lỗ nhỏ, sau đó hắn đem đầu Thiên Nguyên Bút cắm vào.
Thiên Nguyên Bút vừa tiếp xúc với trong Thú Hồn Tinh, lập tức có chút chấn động, lông tơ trên ngòi bút cuốn lên, cuốn lấy thú hồn sau đó chớp nhoáng, thú hồn biến mất, bị hút vào trong Thiên Nguyên Bút.
Cứ một lần thú hồn biến mất, Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên, lại hiện lên một chút hào quang, nguyên văn thứ nhất trên thân bút cũng sáng lên một chút.
"Quả nhiên là hiệu quả."
Chu Nguyên hơi vui, tiếp tục làm, đập nát viên Thú Hồn Tinh thứ hai, lại dùng Thiên Nguyên Bút hấp thu thú hồn bên trong.
Từng khỏa thú hồn bị Thiên Nguyên Bút hấp thu, quang mang trên thân bút càng luc càng sáng tỏ, đạo nguyên văn cổ lão thứ nhất, càng có quang mang nhàn nhạt nở rộ.
Bất quá, hấp thu thú hồn đến khoả thứ tám Thiên Nguyên Bút bỗng nhiên ngừng lại, mặc cho Chu Nguyên có thử bằng mọi cách, Thiên Nguyên Bút cũng không tiếp tục hấp thu, quang mang trên thân bút theo thời gian cũng dần bình phục.
"Đây là. . . nó đã ăn no rồi sao?" Chu Nguyên ngẩn người, rốt cục cũng hiểu được, lập tức hắn phì cười ra tiếng, Thiên Nguyên Bút tên hỗn đản này, đã để cho ngươi thật tốt chuẩn bị để hấp thu thú hồn khôi phục linh tính, kết quả ngươi còn ngại ăn no bể bụng? !
Bất quá Thiên Nguyên Bút cũng có linh tính, khi đã hấp thu đủ số lượng thì nó tự ý thức không hấp thu nữa để tiêu hóa hoàn toàn thì mới hấp thu tiếp, Chu Nguyên cũng không có cách nào để ép nó tiếp tục hấp thu, chỉ có thể dở khóc dở cười thu lại, để ngày mai lại tiếp tục vậy.
Chỉ là muốn đem đạo nguyên văn cổ lão thứ nhất thắp sáng, lại cần một chút thời gian.
Bất quá Chu Nguyên cũng không vội, cho nên hắn tiếp tục cắm Thiên Nguyên Bút cắm ở bên hông, sau đó đi ra khỏi phòng, hôm nay hắn dự định đi đến Đại Chu phủ, mặc dù hắn tin tưởng Tô Ấu Vi sẽ không bị Tề Nhạc lôi kéo, nhưng cũng phải đi nhìn xem, để gia hỏa kia không âm thầm gây phiền toái.
. . .
Đại Chu phủ.
Chu Nguyên đi dạo một vòng, không gặp Tô Ấu Vi, nên hắn tìm người hỏi thăm mới biết được, nha đầu này lại đang đi làm việc.
Dĩ vãng Đại Chu phủ rất ít người lui tới, có thể từ khi Tô Ấu Vi kiêm chức trong này và làm việc, nơi này lại thành địa phương náo nhiệt nhất trong Đại Chu phủ, thỉnh thoảng có người lẻn qua, lấy danh nghĩa mượn sách, đến làm quen Tô Ấu Vi.
Chu Nguyên đi vào quầy phục vụ lại không nhìn thấy Tô Ấu Vi, thế là hắn dạo qua một vòng, bước chân chợt dừng lại, nhìn xuyên qua giá sách to lớn phía trước.
Ở nơi đó, có một thân ảnh thiếu nữ thân thể mềm mại mảnh khảnh, đứng trên ghế cao, thu thập sách trên tàng thư, cẩn thận lấy và lau sạch tro bụi từng li từng tí trên từng cuốn sách.
Lúc này ánh nắng từ ngoài cửa sổ bắn vào, trong ánh nắng có những hạt bụi li ti bay múa, gương mặt thiếu nữ xinh đẹp trong đó óng ánh sáng long lanh, dưới ánh mặt trời phản xạ, đôi hàng mi thon dài nhẹ nhàng chớp, miệng nhỏ nhẹ nhàng hát, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Khục.
Chu Nguyên ho nhẹ một tiếng, nhẫn tâm phá vỡ một khung cảnh mỹ lệ.
Tô Ấu Vi giật mình, vội vàng cúi đầu, sau khi nhìn thấy Chu Nguyên, trên gương mặt xinh đẹp kia lập tức có nét mừng rỡ hiện ra.
Chu Nguyên đi đến dưới mặt ghế cao, ngẩng đầu một cái, sau đó sững sờ, bởi vì Tô Ấu Vi đang mặc viện phục, phía dưới là váy, cho nên khắc sâu vào tầm mắt chính là hai đôi chân trắng nõn thon dài, bóng loáng như ngọc, để cho người ta có một cảm xúc khó tả.
"Điện hạ!"
Nhận ra ánh mắt Chu Nguyên, lúc này gương mặt Tô Ấu Vi ửng đỏ, nổi giận lên tiếng, cầm sách trong tay nàng khẽ lắc một cái, lập tức một đám bụi bay xuống, ngăn trở ánh mắt Chu Nguyên.
"Oa, mù mắt ta rồi." Chu Nguyên bị bụi bay vào mắt nên vội vàng lấy hai tay tranh thủ che mắt lại bộ dáng vờ như đau khổ.
Tô Ấu Vi từ cao trên ghế nhẹ nhàng nhảy xuống, đem thư tịch đặt lại trên giá sách, đỏ mặt trợn mắt nhìn bộ dáng làm bộ của Chu Nguyên một chút sau đó khẽ mắng: "Hạ lưu."
Chu Nguyên mở hai mắt ra, bất đắc dĩ cười nói: "Việc này là ngoài ý muốn của ta."
Tô Ấu Vi hừ nhẹ một tiếng, nói: "Một ngày trăm công ngàn việc Điện Hạ còn có thời gian ở đây dụi mắt?"
"Hắc hắc, sao lại không đến, ta sợ hôn thê của ta bị người ta bắt cóc." Chu Nguyên cười nói.
"Y, thật buồn nôn! Đừng gọi bậy như vậy!"
Khuôn mặt Tô Ấu Vi đỏ lên, xấu hổ nhìn Chu Nguyên, sau đó miệng nhỏ chợt khẽ mở có chút khổ não nói: "Ngươi cũng biết? Tề Nhạc nhiều lần tìm ta, phiền chết đi được."
"Hắn muốn ngươi sau khi đại khảo hạch gia nhập Ất viện?" hai mắt Chu Nguyên nhíu lại, Tề Nhạc, thật đúng là đủ mọi mưu đồ, ngay cả góc tường cuả hắn cũng dám đào!
Tô Ấu Vi gật đầu, đối với việc tranh đấu trong Đại Chu phủ hay nói cách khác là tranh đấu chức Phủ Chủ, nàng cũng không rõ ràng, nhưng nàng biết Chu Nguyên cùng Tề Nhạc không hợp nhau, cho nên đối với thủ đoạn lôi kéo của Tề Nhạc, nàng đều qua loa thoái thác.
"Tên kia đã ra giá cho ngươi bao nhiêu?"
Tô Ấu Vi lại trợn nhìn Chu Nguyên một chút, lời nói khó nghe muốn chết vậy, bất quá nàng biết Chu Nguyên không phải ý tứ kia, cho nên nói: "Vinh hoa phú quý liền thì không nói, hắn còn đồng ý khi ta bước vào Dưỡng Khí cảnh, hắn sẽ cho ta một bộ công pháp có thể tu luyện ra tam phẩm nguyên khí."
"Hắn thật cam lòng sao." Chu Nguyên hơi kinh ngạc, công pháp tu luyện tam phẩm nguyên khí, phải biết, đẳng cấp công pháp tu luyện nguyên khí cao nhất của hoàng thất bọn hắn cũng mới là tứ phẩm mà thôi. Tô Ấu Vi thấp giọng cười nói: "Hắn rất khó chịu, liền hỏi ta ngươi đã cho ta cái gì."
"Ta nói, điện hạ cũng không có cho ta thứ gì cả, hắn chỉ giúp ta đạp và mở ra một cánh cửa."
Thanh âm của nàng, rất nhỏ, nhưng làm cho Chu Nguyên cười khổ một tiếng, lúc trước thuần túy chỉ là đi ngang qua, trông thấy một cái tiểu cô nương trong cơn mưa quỳ gối trước dược phường đau khổ cầu khẩn, hắn nhất thời căm phẫn tiến lên đạp một cước phá mở cửa của dược phường đang đóng chặt.
Nhưng hắn lại không biết, ngay lúc đó, đối với Tô Ấu Vi mà nói, lại là lạc ấn xâm nhập tâm linh.
"Tề Nhạc, chắc sẽ tức đến chết." Chu Nguyên nói ra.
"Điều đó không quan hệ tới ta nha." Tô Ấu Vi che miệng cười khẽ.
Chu Nguyên gật đầu, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, khi Tô Ấu Vi bước vào Dưỡng Khí cảnh, hắn cũng sẽ vì nàng chuẩn bị một bộ công pháp phẩm chất không thấp, nếu không thật sự là lãng phí thiên phú của nàng.
"Thời gian này ngươi đã khai được mấy mạch?" Chu Nguyên hỏi.
"Cũng không tệ lắm, trước đại khảo hạch ta sẽ đả thông mạch thứ tư." Tô Ấu Vi tùy ý nói ra.
Chu Nguyên chậc chậc tán thưởng một tiếng, thiên phú của Tô Ấu Vi, quả nhiên xuất sắc, nếu như nàng cũng giống như hắn có điều kiện, mỗi ngày uống Cửu Thú Thang, ăn Huyền Tinh Mễ, thì cho dù là Tề Nhạc, cũng không sánh bằng nàng.
Bất quá Chu Nguyên cũng không dám xách Cửu Thú Thang, Huyền Tinh Mễ mỗi ngày mang cho Tô Ấu Vi, nha đầu này nội tâm rất mẫn cảm, cũng rất quật cường, tuyệt đối sẽ không tiếp nhận loại trợ giúp này của Chu Nguyên.
"Trước đó Sở phủ chủ có nói với ta, nhất định phải kéo ngươi vào Giáp viện." Chu Nguyên nhìn về phía Tô Ấu Vi, nói.
Tô Ấu Vi cười hì hì nói: "Vậy ngươi nói với hắn, có thể cho ngươi tiến Giáp viện với ta thì ta liền sẽ gia nhập."
Nàng tùy ý nói, nhưng trong con ngươi lại có chút lo lắng, bởi vì tiến vào Giáp viện, nhất định phải đạt mười vị trí đầu tại đại khảo, mà Chu Nguyên chưa khai mạch, bằng vào mượn những nguyên văn cấp độ nhập môn kia, hiển nhiên rất khó tiến vào mười vị trí đầu.
Mà theo nàng biết, Sở phủ chủ là một người tương đối coi trọng quy củ, nếu như Chu Nguyên không được mười vị trí đầu, coi như hắn là điện hạ, Sở phủ chủ đều không cho hắn mặt mũi.
Chu Nguyên nhìn nàng một cái, hắn biết được tâm tư của nàng, cũng có chút cảm động, cười nói: "Không cần lo lắng cho ta, ta khẳng định sẽ đi vào Giáp viện."
Nhìn Chu Nguyên thề son sắt như vậy, Tô Ấu Vi cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu.
Hai người cười cười nói nói đi ra khỏi khu vực đặt sách, vừa qua khỏi chỗ rẽ, một bóng người chợt xuất hiện ở trước mặt hai người.
Đó là một vị thiếu niên dáng người hơi cao lớn, bộ dáng cũng rất anh tuấn, hắn nhìn Chu Nguyên cùng Tô Ấu Vi đồng thời đi ra, chợt sắc mặt hơi biến một chút, sau đó lấy lại bình tĩnh thận trọng tươi cười: "Điện hạ."
Sau đó ánh mắt hắn lại nhìn về phía Tô Ấu Vi, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu: "Ấu Vi, ngươi đã làm xong? Hôm nay nàng có thời gian không? Ta mời nàng cùng đi ăn cơm?"
Chu Nguyên nhìn thiếu niên trước mặt, hai mắt khẽ híp một cái, sau đó hắn nhận ra người này là Lâm Phong, cũng coi là nhân vật phong vân mới nổi trong Đại Chu phủ, nghe nói đại khảo lần này hắn là người có hi vọng nhất.
Nhưng theo hắn biết, gia hỏa này, đã bị Tề Nhạc lôi kéo.