Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện: Tai nạn giữa giấc mơ và hiện thực.
Ngoại truyện: Tai nạn giữa giấc mơ và hiện thực.
*Chương có nội dung hình ảnh
Trước mặt tôi là một cái bánh rán Dorayaki ở bên trái và một cái chả cuốn stromboli ở bên phải.
“Mình muốn ăn cả hai!”
Tôi lao vào 2 mục tiêu với một tư thế bay đưa 2 tay về phía.
Tuy nhiên, bọn chúng lại thoát đi với tốc độ cực cao.
“Muu, được lắm. Vậy mình cũng không nhường nữa! ”
Tôi lại nhảy lên, thậm chí nhanh hơn. Sau đó giơ cánh tay của mình ra.
Nhưng món ăn lại thêm lật nữa tuột khỏi bàn tay tôi và tăng khoảng cách.
“… Vậy, thế này thì sao?”
Tôi từ bỏ bánh cuốn và chỉ giơ tay hướng về bánh rán. Lần này tôi dễ dàng tóm gọn nó. Và khi tôi bình tĩnh suy nghĩ về bánh cuốn, nó thoát ra lần thứ ba và đưa khoảng cách ra xa hơn.
Và chiếc dorayaki vừa ở trong tay tôi lúc nãy cũng đã lẻn đi lúc nào không hay biết.
“Hẳn đây là—”
Khi tôi nhận ra thức ăn có gì sai sai đó, chúng biến mất và thế giới này cũng tan biến theo. Sau đó mặt đất mềm mại đỡ lấy tôi. Và tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên trong đầu.
“Umm ~ …”
Phải rồi. Lắc cái đầu choáng voáng hình dung lại tình hình. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi đặc biệt. Do đến phòng quá sớm, tôi đã ngủ thiếp đi trong khi đang vắt não về cách quyết định kết quả trận chiến.
Sau khi thức dậy, tôi nhận ra hình bóng của học sinh lớp D, Ayanokouji-kun, người mà tôi không biết đã đến từ bao giờ.
“Ch~ ào ~~ buổi~~sáng Ayanokouji-kun. Xin lỗi, đồng hồ báo thức của tớ hẵn đã làm cậu giật mình. ”
“Không, Không đâu. Trông cậu hẳn đã có giấc mơ rất đẹp. ”
“Ahahaha, xin lỗi. Mình chỉ vô tình thiếp đi thôi. Cậu đến sớm thế, vẫn còn 20 phút nữa mà? ”
“Cậu cũng thế. Đến đây từ khi nào vậy?”
“Khoảng 1 tiếng trước. Tớ muốn yên vị ở đây. Ở phòng ồn ào quá, bạn bè của tớ cứ ra vào lại suốt.”
Tôi không định ngủ nhưng do hơi xấu hổ nên đã nói vậy.
Tuy nhiên, đây lại là 1 cơ hội. Tôi có thể tận dụng điều này.
“Vả lại, mình cũng muốn tập trung lại những suy nghĩ của mình.”
“Cậu đã đạt được kết quả nào chưa?”
“Ít nhiều thì cũng có.”
Nếu cứ cố đuổi theo cả 2 thì chẳng bắt được con thỏ nào trong nhóm cả. Tôi vô tình tạo ra những kế sách để đối phó.
Tuy vậy, hiếm khi được ở một mình với Ayanokouji-kun , thăm dò cậu ấy chút nào.
Yukimura-kun và Sotomura-kun dễ đọc hơn, nhưng Ayanokouji-kun trông như đang ở trên mây vậy, khó đọc lắm.
Tôi đứng dậy, sửa sang lại mái tóc rối bời và đến ngồi cạnh cậu ấy.
“Vì vẫn còn nhiều thời gian, cậu muốn trò chuyện chút không?”
“Nếu cậu không phiền thì tớ cũng không có ý kiến. ”
Cậu ta không ghét yêu nó. Tốt rồi.
“Nhất trí vậy nhé. Tớ có thứ muốn hỏi Ayanokouji-kun. Tớ đã hỏi tất cả bạn nam lớp B như Kanzaki-kun rồi, nhưng tớ vẫn chưa hỏi được ai ở các lớp khác nên tớ cứ băn khoăn mãi. Ayanokouji-kun, cậu có khao khát mạnh mẽ được thăng lên lớp A không? ”
Trước hết, cần phải xác định nội tâm cậu ta. Những gì cậu ta nghĩ, mục đích, hành động, và vân vân.
Tôi từng dị nghị về việc phân chia nhóm của kỳ thi đặc biệt này. Được xếp vào một nhóm có chủ ý nhất định. Ví dụ, Kanzaki-kun được là ở nhóm (Thìn), và nhóm (Thìn) có tên các đại diện của mỗi lớp.
Tôi không tự luyến bản thân mình đâu nhưng thông thường thì không phải tôi cũng nên được xếp vào đó sao?
Nhưng thực tế lại không như vậy. Tôi đã rất thất vọng đấy, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra. Có thể nó mang một hàm ý khác.
Chắc chắn phải có lí do nào đó trong việc tôi không được đưa vào nhóm (Thìn).
Ayanokouji-kun ở phía trước rất có thể lắm chứ –