Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Karuizawa: Hiện diện vô hình.
Ngoại truyện – Karuizawa: Hiện diện vô hình.
*Chương có nội dung hình ảnh
Đây là một sự kiện xảy ra không lâu sau khi bài kiểm tra đặc biệt diễn ra.
Tôi đến phòng kiểm tra nhóm ‘Mão’ sớm.
‘Mình đến hơi sớm… cơ mà kệ đi.’
Thực ra tôi không định đến sớm như thế này nhưng khoảng mười phút vẫn là chấp nhận được.Tôi chỉ muốn tránh gặp Manabe và đồng bọn thôi.
Lý do là bởi ‘sự việc đó’. Nhớ lại chuyện cũ trong tình cảnh bất ngờ này đã phá hỏng tâm trạng hiện tại. Đứng lo lắng trước cửa cũng kì nên tôi đi thẳng vào phòng luôn. Ế…Tôi chỉ nhìn thấy Ayanokouji-kun đang chờ đợi ở 1 góc, ngồi trên chiếc ghế sau khi bước vào phòng. Vẻ mặt ghê tởm của tôi trong chớp mắt đã bị nhìn thấy nhưng thôi kệ.
Tôi không muốn lại gần nên đành tạo khoảng cách với cậu ta. Tôi chọn nơi xa nhất khỏi cậu ta và ngồi xuống.
Trong khoảng thời gian sau đó, tôi giết thời gian bằng cách trò chuyện với bạn bè trên điện thoại.
Sau đó, Rino muốn gọi và tôi bèn làm vậy.
“A, Rinocchi à? Bên đó thế nào rồi? Bên đây ý á? Ở đây kinh khủng lắm.”
“Giả sử bị tách khỏi Hirata thì cũng phải bù lại mấy anh chất lượng chứ. Nhóm này toàn ác quỷ thôi.”
Hình như nhóm mà Rino được ghép toàn con gái, gato ghê.
Suy nghĩ mông lung về những bàn tàn vui vẻ sau lưng, tôi có chút phức tạp. Để tránh vấn đề nảy sinh, tôi nên thăm dò trước. Đây là điều quan trọng tôi nên làm lúc này. Sau khi kết thúc điện thoại, tôi kiểm tra nhật ký trò chuyện để chắc chắn hơn. En, chắc không có vấn đề đâu. Lúc này giác quan tôi vẫn đỉnh lắm.
Ayanokouji-kun, 1 người trong phòng, lọt vào tầm mắt.
“A… nhắc mới nhớ, cậu có phải là ‘mục tiêu’ không? Hình như Yukimura-kun và Soto… gì đó-kun cũng không phải.”
Chuyện này không quan trọng. Chỉ hỏi để giết thời gian thôi. Nói như thế nào nhỉ, tôi không có bất kỳ ấn tượng gì về cậu kia. Một người tầm thường, nhưng ở đâu đó trong tâm trí tôi vẫn luôn thấy cậu ta. Tại sao nhỉ? Sau 1 chút động não cũng dẫn tôi tới đáp án.
Chỉ xét ngoại hình thôi Ayanokouji-kun đã không tệ rồi.
Nếu cậu ta giao lưu trò chuyện nhiều hơn, độ nổi tiếng chắc chẳng kém đâu.
“Không,”
Cậu ta trả lời cụt lủn. Không, không thể nào, cậu ta còn không có kỹ năng đối thoại. Đó là lý do tại sao cậu ta luôn hợp với những cô gái cổ điển như Horikita-san và Sakura-san.
“À, ra là vậy. Thôi không có gì.”
“Cậu tin à?”
Tôi khả nghi à? Ayanokouji-kun nhìn tôi trong khi nói vậy.
“Hả? Cậu đã nói mình không phải là ‘mục tiêu’ mà?”
Tôi đáp lại với hơi chút sự bực bội. Còn cậu ta thì im lặng rồi nhìn đi nơi khác. Cậu có là đàn ông không thế, thật xấu hổ.
Trò chuyện với cậu ta tiếp cũng chỉ tổ vô dụng. Trong khi nghĩ vậy, tôi lại lấy điện thoại ra.
Rốt cuộc, ngoài Hirata-kun, không có thằng đàn ông thực sự nào trong lớp D.
Đó là lý do tại sao tôi không thể dựa vào ai khác được.
Giờ nhìn lại thì đây là đầu tiên chỉ có Ayanojouji-kun và tôi.
Trong ba năm học đường, cậu ấy sẽ trở thành một người quan trọng với tôi, đến mức không thể thay thế được. Nhưng lúc này tôi vẫn chưa biết điều đó.