Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Horikita: Dự đoán của Horikita
Ngoại truyện – Horikita: Dự đoán của Horikita
Âm thanh của tiếng chim hót từ điện thoại của tôi chậm rãi lọt vào tai tôi.
Đã đến lúc thức dậy rồi. Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường trong khi dậy khỏi giường. Tôi tỉnh dậy như thường lệ. Thói quen mà cơ thể rèn rũa thì không thể nào quên được. Thói quen này không hề thay đổi kể từ khi tôi bước vào ngôi trường này.
Ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt khiến tôi đi ngủ muộn, tôi luôn thức dậy vào lúc 6 giờ sáng.
Sau đó, tôi chỉnh chu lại diện mạo và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Dù không đói lắm, nhưng chế độ dinh dưỡng cân bằng cần thiết 3 bữa một ngày này giúp tôi có một cuộc sống khỏe mạnh.
Sau đó, tôi rời khỏi phòng lúc 8 giờ để đến trường.
Chuỗi các hành động đến lúc này vẫn chẳng thay đổi gì kể từ hồi tiểu học.
– Lẽ ra lúc đầu là vậy.
Con người cũ của tôi đi tới trường một mình, học một mình, ăn trưa một mình, trở về nhà một mình.
Đây là tôi – cuộc sống của Horikita Suzune và đồng thời, bản chất của tôi.
Những ánh nhìn thương hại xung quanh khi xem tôi như một người biệt lập hoặc là một nỗi phiền toái.
Không, nói phiền là không đúng.
Tôi có thể hoàn thành bất cứ việc gì được yêu cầu.
Là học hành hay thể thao đi nữa, tôi có niềm tin rằng mình vượt trội hơn trang lứa.
Và quan trọng nhất, tôi không thể nào tin tưởng vào người khác được.
Lúc đầu, mọi người đều thể hiện thái độ tốt để tiếp cận tôi, nhưng họ sẽ ngay lập tức rời đi. Đương nhiên, vì vậy mà tôi tách xa bản thân mình khỏi người khác. Cũng vì đó mà tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hay phiền phức cả.
Đó là lý do tại sao tình trạng này cứ thế mà tiếp diễn. Nhưng gần đây, điều này đã bắt đầu thay đổi.
Bên trong tôi, nhịp độ của cuộc sống tôi lặng lẽ chuyển biến.
Thời gian ở một mình đã giảm đi.
Tôi biết thứ đã gì gây ra.
Đó là vì người ngồi ghế kế bên tôi trong lớp.
Tôi nhìn thoáng qua chỗ của Ayanokouji Kiyotaka-kun, người vẫn chưa tới trường.
Tôi không biết tại sao, dù cho tôi tỏ thái độ nào với cậu ta đi nữa, thái độ của cậu ấy vẫn
không bao giờ thay đổi.
Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, không thể nói rằng tôi đã để lại cho cậu ta một ấn
tượng tốt. Tôi nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng bị bỏ qua.
Khi trở lại với thực tại, tôi nhận ra rằng quãng thời gian mà mình nói chuyện với cậu ta thì ngày một nhiều hơn trước.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao?
Những câu hỏi này nhanh chóng dồn vào tâm trí tôi, tôi không thể hiểu được.
Tôi chưa bao giờ coi Ayanokouji-kun như một người bạn, chưa bao giờ.
Mặc dù tôi không biết cậu ta nghĩ gì, tôi chỉ coi cậu ta như một người tình cờ ngồi kế bên.
Tuy nhiên, không còn nghi ngờ gì nữa, con tim tôi đã có một số ý tưởng khác.
Cậu ta đã đến lớp.
Cậu ta vẫn trông như thường lệ, từ từ đi đến chỗ ngồi trong sự hời hợt đó.
Trong khoảnh khắc đó, bạn cùng lớp Kushida của tôi nói chuyện với Ayanokouji-kun.
“Cảm ơn vì ngày hôm qua, cậu thực sự đã cứu tớ đấy.”
Cô ấy đang nói chuyện trong khi có một nụ cười rạng ngời trên mặt và vẫy tay. Đây là những chuyển động mà tôi không thể làm được.
“Khi khác lại chơi tiếp nhé.”
“Nếu cậu không phiền.”
Được đối xử thân thuộc , cậu ta trả lời cô trong khi nhìn đang nghĩ là điều đó không tệ lắm.
Nói cách khác, hai người này đã đi đâu đó vào chủ nhật?
…Không có gì liên quan tới tôi.
Những gì mọi người làm trong ngày nghỉ ở bất cứ đâu không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.
Ayanokouji-kun chào tôi với một sự cứng nhắc , khác với cách cậu ta đối xử với Kushida-san.
Tôi cũng đã sử dụng giọng điệu cứng tương tự để trả lời cậu ta.
Và cuộc trò chuyện kết thúc.
“Cậu dành cả ngày nghỉ để đi chơi với Kushida-san à?”
Ban đầu tôi dự định kết thúc cuộc trò chuyện một lúc rồi, nhưng tôi vô thức buột những lời đó ra khỏi mồm.
Dường như cậu ta coi những lời đó như cuộc trò chuyện thường ngày và không thèm nhìn lấy.
“Ừ. Kushida-san muốn có được sự hợp tác của Sakura-san nên cô ấy đã nhờ tớ đi cùng. Tớ cũng đâu còn lựa chọn nào khác.”
Cậu ta thực sự đối xử với Kushida-san bằng một thái độ khác. Có phải là do sự khác nhau về độ gần gũi?
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi không thể không lành lùng được.
“Có vấn…. đề gì không?”
Cậu ta nhìn tôi vì câu hỏi bất ngờ khá bất ngờ.
Sau đó cậu ta trông như thể giật mình và rụt lại trong khi co người.
“C-Chuyện gì xảy ra với cậu thế?”
“Ý cậu là sao?”
Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao cậu ta lại xử sự như thế.
Không có thứ gì lạ ở đây cả.
“Ừ thì vừa nãy cậu vừa có biểu cảm khá là đáng sợ đấy.”
Một vẻ mặt khá là đáng sợ? Mình sao?
Ngoài ra, không có gì xảy ra trước đó có thể làm cho tôi thay đổi nét mặt được.
Nhưng nếu bị buộc phải nói ra, chỉ là tôi cảm thấy không hài lòng khi Ayanokouji-kun đối xử với mọi người không công bằng. Thế là sai, còn nữa. Cậu ta là người tránh né những điều phiền toái, lẽ ra cậu ta phải ghét mấy thứ đó mới phải.
Tuy nhiên, cậu ta được Kushida-san gọi trong những ngày nghỉ và thậm chí còn chủ động đi cùng với cô ấy. Điều này thực sự khiến tôi cảm thấy không hợp lí.
Dù lẽ ra không có sự khác biệt lớn về thời gian trong các cuộc trò chuyện, tại sao lại vậy?
“Thật sao? Tôi chẳng có ý định chưng ra bất kì biểu cảm kì lại gì trên khuôn mặt của mình cả. Tôi vẫn luôn là tôi của mọi khi thôi. Nhưng có thể nói rằng tôi khá là ấn tượng với việc cậu vẫn phè phởn như vậy. Khi mà tôi yêu cầu sự giúp đỡ đến từ cậu thì cậu lươn lẩn tránh nhưng đến khi Kushida-san nhờ một chút thôi thì cậu lại chấp nhận ngay lập tức. Tôi đang phân tích một cách bình tĩnh và riêng biệt sự khác nhau giữa tôi và cô ta.”
Tại sao tôi lại nói liên mồm vậy? Ngay cả tôi cũng ý thức được bản thân nữa.
Nhưng lời này cứ như tự bộc lộ tâm tư vậy.
Sao vậy nhỉ? Cứ như tôi không thể điều khiển chính mình ấy.
Kushida-san đang nhìn tôi từ xa.
Sau đó, cô ấy tới sát như thể nhận ra điều gì đó và gọi Ayanokouji-kun ra ngoài hành lang.
Tôi không biết tại sao mắt mình lại nhìn theo hai người này.
“… Đừng nói là, tôi đang đối xử với Ayanokouji-kun như một người bạn?”
Tôi nói bằng một giọng thấp, như thể để tự mình khẳng định điều đó.
Không thể nào?!!
Không có lí do gì để xem cậu ta như một người bạn cả.
Tôi không cố ra vẻ nhưng tôi thậm chí còn không hiểu rõ bạn bè là gì.
Nói cách khác, tôi không thể kết bạn do tôi không hiểu được khái niệm này.
Có lẽ tôi đang ở trong một tâm trạng không tốt vì thái độ của cậu ta.
Bởi vì lúc nào cậu ta cũng ù lì, cậu ta không thực sự là tuýp người tôi thích.
Hẳn là thế.
Bằng cách bóp méo câu trả lời đó, con tim tôi có thể hạ nhiệt một chút.
Tôi không cần bạn bè.
– Tôi của lúc đó thật sự nghĩ như vậy.