Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Ayanokouji 3: Một trang tuổi trẻ
Ngoại truyện – Ayanokouji 3: Một trang tuổi trẻ
Cao trung Koudo Ikusei. Nơi đào tạo đặc biệt thành lập bởi chính phủ Nhật Bản, đã tụt lại so với cộng đồng quốc tế, giờ đang cố khôi phục lại thời đỉnh cao.
Ngôi trường đào tạo những nhân tài trẻ tuổi, dành được mọi sự quan tâm từ trong và ngoài nước.
Cơ sở vật chất đặt khá xa trung tâm thành phố nên rất khó để tiếp cận. Trong nền tảng xuất sắc đáng tự hào đấy, diện tích ngôi trường nổi bật với bề dài của mình, một khu kí túc xá với một cuộc sống thoải mái cho đến khí tốt nghiệp. Đầy đủ với trung tâm thương mại đến cửa hàng tiện lợi, karaoke, và cả rạp chiếu phim nữa, kéo dài đến hết các con phố. Sau cùng không có bất kì sự bất tiện nào cả.
Và để đáp ứng nhu cầu, học sinh tốt nghiệp được toàn quyền chỉ định nơi làm việc hoặc ghi danh vào đại học.
Hệ thống S, hệ thống quản lí bởi nhà trường, cung cấp toàn bộ lượng điểm thay cho đơn vị tiền tệ.
Nhờ quỹ hỗ trợ từ nhà nước, học phí được miễn.
Trừ mỗi việc – một nam sinh lớp D, đến và được chăm sóc – Ayanokouji Kiyotaka.
Là tôi. Ngày của tôi bắt đầu trước cái thang máy.
Tôi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình khi đang chờ đợi.
Dù có 2 tháng máy, tình hình buổi sáng vẫn luôn hỗn loạn. Vì trai gái trung 1 kí túc, nên số lượng là 2 có hơi thiếu thốn.
Lễ kết thúc kì học này vào tháng 8 ở ngay trước mắt. Ngày này đến khá muộn. Dù lũ con trai thiếu kiên nhẫn đã dùng thang bộ, tôi không muốn phí năng lượng cho những thứ vô ích như thế.
Tôi đang nghịch điện thoại khi đợi và…
“...Wuaaaa..”
Tôi nhận ra bầu không khí và 3 cô gái đáng sợ. Đối mặt với sự tụ họp đáng ngạc nhiên này, người tôi tự động thít lại.
“Đi? Hay không?”
Như thể lựa chọn thiên đường hay địa ngục vậy, cô gái đang để tay lên nút đóng là Horikita Suzune. Nếu cái bà này mà không mở mồm ra thì sẽ là 1 mĩ nhân tóc đen dài đấy, nhưng mà tính cách thì cực kì tệ. Và trên hết là toát ra vẻ băng giá kia.
Không những không kết bạn với ai, nhỏ còncó thái độ tiêu cực khi giao tiếp xã hội. Nhưng mà cô ấy rất giỏi nếu xét về học tập và thể chất. Nói cách khác cô ta là loại người đỉnh cao trong sinh tồn.
“À không em vào… xin chị cho em vào.”
“Chào buổi sáng Ayanokouji-kun. Ah, tóc cậu đằng sau hơi bị chổng lên nè.”
“Đây đang là mốt đấy.”
“Ahaha, Ayanokouji-kun, cậu hài hước thậ.t”
Có mỗi cô ấy cười thôi, 2 người đằng sau không phản ứng gì.
Hơn thế, tôi cảm nhận được đằng sau cái ánh nhìn Cái thằng thiếu muối này đang nói cái gì vậy?
Kiểu như vào nhà hàng 1 mình rồi thu hút toàn bộ sự chú ý ấy.
Người duy nhất dùng 1 nụ cười dễ thương để trả lời cái hành động ngu người của tôi là Kushida Kikyo. Có ấy có tóc ngắn và được đồn là cực kì nổi tiếng giữa đám năm nhất. Cô nàng là loại người có thể đối xử nhẹ nhàng với bất kì ai. Lực học và kĩ năng thể chất cũng khá tốt. Không có gì để chê cả. Và ngực cũng to nữa. Ít nhất là hơn Horikita. Sự có mặt của Kushida là điều cần thiết. Tuy nhiên, Kushida có một mặt tối.
Vui vẻ và lịch sự chỉ là vẻ ngoài của Kushida thôi, mặt khác của cô ta thì rất đáng sợ. Cô nàng có thể dễ dàng thốt ra những lời thù hậnmà không mấy mặc cảm. Chi tiết thì tôi không rõ lắm.
“C-chào buổi sáng, Ayanokouji-kun…”
Người đang đứng trong góc sau 2 người kia là Sakura Airi. Cô nàng đeo kính giả kia có kinh nghiệm làm Idol từ hồi sơ trung. Những đứa con trai biết danh tính thật thì đánh giá cô nàng là chuẩn mực của cái đẹp. Nhưng nàng nhút nhát lắm dù có kính hay không.
Khi bọn tôi đến lối vào, 1 nhóm 4 người cùng đến trường tự nhiên được thành lập.
Dù toàn bộ học sinh năm nhất đều sống ở cùng 1 kí túc xá thì cái này có hơi trùng hợp.
“Nhóm này dị thật.”
Không tính Kushida, Horikita và Sakura thường hành động 1 mình nên chung cả 3 thế này thì không thể trùng hợp được
“Tôi bị dây vào vì Kushida-san.”
“B..bị dây vào, hơi đau lòng đấy…!”
“Ý là sao nhỉ?”
Tôi tìm 1 câu trả lời từ Sakura.
“Đấy, là vì, sáng nay, Kushida-san đến phòng tớ để đón tớ… cậu ấy nói có chuyện quan trọng muốn bàn…”
Bàn hả, dù tôi đang đợi để nghe tiếp, nhưng cô nàng cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần.
“Không phải chúng ta sắp có 1 chuyến đi sao? Vậy nên tớ muốn mời tất cả cùng đi.”
Có vẻ như cô ấy trả lời để hỗ trợ Sakura. Tôi hiểu rồi. Sau cùng thì đi du lịch 1 mình cũng khá buồn.
Học sinh năm nhất được sắp xếp để đi 1 chuyến du lịch trên du thuyền từ nhà trường.
Tôi đoán là Kushida đón chào mọi người nhiệt tình để tránh sự thiếu sót không đáng có.
“Ngay cả thế, có đáng không khi đứng trước cửa người khác khi không được phép?”
“Tối qua tớ hỏi cậu thì cậu bảo bận nên từ chối…vậy thì sáng cậu phải rảnh chứ?”
Đường đến trường chỉ vỏn vẹn vài phút thôi. Mà đủ mọi chuyện trên đời rồi.
Kushida chắc cũng nhận ra được nên đã hành động như thế.
“Dù bảo là cùng đi, nhưng chỉ có 2 tuần thôi. Có cùng hay không thì có gì đặc biệt đâu.”
“Không có chuyện đó đâu. Thuyền to ở 1 mình cô đơn lắm. Sakura-san, cậu cũng gia nhập nhóm tớ, nhé?”
“T-tớ k-không giỏi…”
Tất nhiên là, Kushida cũng biết Sakura không giỏi về những mối quan hệ cá nhân.
Vì thế nên cố gắng hòa hợp Sakura với mọi người.
Chỉ là, có 1 người là không thể.
“Sakura. Có nhiều người dễ tính trong nhóm Kushida lắm. Tớ nghĩ đây là cơ hội hiếm có đấy.”
Tôi hỗ trợ bằng cách thúc Sakura tham gia.
“Ayanokouji-kun, cậu sẽ đi cùng Sudo-kun và những người khác nhỉ?”
“Ừ. Chúng tớ cũng có vài dự định rồi. Sau cùng thì đi 1 mình cô đơn lắm.”
Tôi nói dối. Nhưng miễn là làm trái tim Sakura thanh thản được phần nào thì cũng đáng.
“Tôi tin rằng vấn đề ở chỗ đi 1 mình sẽ cô đơn.”
Biết ngay mà, nhỏ luôn mặc kệ bầu không khí.
“Không phải mọi người đi cùng sẽ vui hơn sao?”
“Nếu cứ bấu víu vào 1 cộng đồng để chứng mình sự tồn tại của mình thì sự tồn tại ấy là không cần thiết.”
Dù Horikita chả có hứng thú gì nhưng cô nàng vẫn cứ lao vào phản biện.
Cái vấn đề cô đơn hay không này chắc chỉ xoay quanh sự kiêu ngạo của Horikita.
“Horikita-san, cậu muốn đi cùng bọn tớ chứ?”
“Không.”
Cô ấy từ chối ngay tắp lự. Kushida cũng quen rồi nên rút lui với 1 nụ cười, nhưng lại tiếp tục.
“Đi cũng nhau, nhé?”
“Không cần thiết...”
Trước lời mời từ nụ cười rạng rỡ ấy, Horikita quay lưng
“Chào ~~ buổi sáng, Kikyo-chan. Horikita-san và Sakura-san cũng ở đây nè!”
Bùm –như thể có gì đó nhảy ra khỏi lồng ngực tôi, 1 cô gái năng động xuất hiện. Tóc dài hồng tung bay trong gió, học sinh lớp B, Ichinose Honami.
Và kết quả của sự xuất hiện ấy, Sakura càng rụt rè hơn và núp sau lưng tôi. Khó khăn ngay cả với người cùng giới, cô nàng hẳn khổ sở lắm.
“Chờ đã,gì thế này, đây là 1 sự kết hợp thực sự rất hiếm đấy. Các cậu đang nói về cái gì vợiiiii? Tớ hóng với.”
“Cậu thấy đấy, chuyến đi 2 tuần sắp đến rồi đúng không? Sau cùng thì cũng ít khi có dịp, nên bọn tớ đang bàn xem nên đi đâu. Nếu có thể thì, Honami-chan cũng có thể đi cùng bọn tớ luôn.”
“Wa, thật sao? Đi, tớ đi!”
Ngay cả khi 2 người này ở 2 lớp khác nhau, mối quan hệ của họ ở 1 tầm cao mới rồi.
Nhưng, nhắc lại, cái cô Ichinose này rất đặc biệt. Vì những luật đặc biệt trong trường, việc hỗ trợ lớp khác luôn tạo ra rất nhiều âm mưu.
Cái hệ thống xếp hạng học sinh theo năng lực kia mới là vấn đề.
Học sinh ưu tú thì vào lớp A, học sinh tệ nhất thì vào lớp D. Ưu đãi sau tốt nghiệp chỉ dành cho học sinh lớp A thôi, lớp D chẳng có gì khác biệt cả.
Tuy nhiên điều phức tạp ở đây là trình độ học vấn khác năng lực. Tuy nghĩa vụ của học sinh là học, ngôi trường này không đánh giá học sinh qua điểm bài kiểm tra viết. Bằng chứng là Horikita, Kushida, và cả Sakura đều không hề kém ở mặt nào. Dù mỗi người đều có khuyết điểm...cả tôi nữa.
“Tớ cũng muốn nói chuyện với Horikita-san và Sakura-san nữa. Tớ mong đợi điều này lắm đấy”.
Có vẻ Ichinose rất chú ý đến việc tương tác với các học sinh lớp khác, mặt cậu ta hứng thú thấy rõ.
“Tôi sẽ không ở cùng với mấy cậu đâu.”
“Ể, có phải vậy không..? Cậu thật sự có kế hoạch rồi sao?”
“Không, chỉ là tôi không hứng thú thôi.”
Ngay cả khi đối với Ichinose, thái độ của Horikita vẫn không thay đổi. Thậm chí còn từ chối dữ dội hơn.
“Ahaha, hiểu rồi. Thật sự rất giống phong cách của Horikita-san đấy. Vậy thì nếu có thể, nếu rảnh, đừng quên liên lạc với tớ. Từ trước tớ đã mong có thể cho cậu e-mail rồi.”
Cậu ta khác Kushida, Ichinose không bám lấy và lập tức rút lui. Ichinose lấy ra 1 tờ giấy ghi chú và viết e-mail của mình và đưa cho 2 người. Sakura, người thường không được ai cho liên lạc, không thể rời mắt khỏi tờ giấy đó.
“Cậu là 1 người tốt. Không phải sẽ tốt hơn nếu cậu lờ tôi đi sao?”
“Lờ đi? Đó không giống cách nói của học sinh muốn tận hưởng tuổi trẻ đâu.”
“Đừng lo. Tôi cũng không định làm thế. Vả lại, thay vì nói mấy chuyện chán ngắt với tôi, không phải chọn lờ đi là cách quản lí thời gian tốt hơn à?”
“Chính xác. Mỗi lần Horikita-san lạnh nhạt thế này, đúng là không cho người khác sự lựa chọn nào nữa mà.”
“Haha, đúng là Horikita-san kiêu kì thật, nhưng cũng không phải điểm gì xấu. Dù vậy cậu nói rằng không cần tuổi trẻ, nhưng tớ tin cậu không thể chắc chắn được. Horikita-san có thể không muốn tận hưởng tuổi trẻ, nhưng ngay giây phút này đây, đây là tuổi trẻ nè.”
Horikita nghe lời của Ichinose trong im lặng
Mặt khác, Sakura, người căn bản chả nói gì và tôi cũng không biết cậu ta có nghe gì không, thì thầm.
“Ngay lúc này... đây là tuổi trẻ...”
Một người không có nhiều bạn thì cũng không có nhiều cơ hội với tuổi trẻ. Tôi đoán Sakura đang nghĩ vậy.
Cô gái tin rằng không cần điều đó và cô gái nghĩ rằng mình không có duyên với tuổi trẻ. Ngay cả khi vì lí do khác nhau, cả 2 đi đến cùng 1 kết luận. Ichinose bám lấy vai Kushida và đến gần Horikita.
“Ngay bây giờ, tớ đang ở đây, Kikyo-chan đang ở đây, Sakura-san nữa. Và Horikita-san cũng đang ở đây. Nói chuyện phiếm lúc đi đến trường. Chúng ta trong tương lai chắc chắn sẽ nghĩ đây là tuổi trẻ.”
“Cố gắng phủ định tương lai…không được rồi...Đấy là điều mà Chúa cũng không làm được.”
(Chúa làm được đấy…)
Horikita ngừng bắt bẻ Ichinose. Hay đúng hơn là bỏ cuộc
Dù nó có liên quan đến sự mong đợi của cô ấy không, nếu tuổi trẻ là để tận hưởng thì cái này đúng.
Ngay cả khi tôi cũng giống Horikita, vẫn không thể hiểu ý nghĩa của tuổi trẻ, nhưng tôi cảm thấy tôi cũng hiểu đến 1 mức độ nào đó rồi. Viễn cảnh trước mắt tôi vào giây phút này ắt hẳn là 1 trang tuổi trẻ.
Tôi nên nói thế nào đây? Tôi thực sự đang trong 1 viễn cảnh không tưởng.
Nhìn vào, đây là viễn cảnh phi thường mà 1 chàng trai đứng giữa 4 bóng hồng. Sự hiện diện của tôi còn nổi bật hơn gao đỏ trong 5 anh em siêu nhân nữa.
“…nơi này không dành cho mình.”
Nghĩ rằng mình không nên ở đây, tôi ra đứng 1 góc.
Tôi cảm thấy trong tương lai không xa 4 người này sẽ thành bạn thân đấy.
Nếu thế thì, tôi không nên làm phiền.
Ngay cả khi tôi đang nghĩ thế...
Kushida nhận ra tôi trở về vị trí ban đầu. Hành vi này lan truyền đến 3 người còn lại, mọi người dừng bước và quay lại nhìn tôi.
“Sao vậy? Ayanokouji-kun. Cậu quên gì à?”
“Ể? À , không..”
“Nay chúng ta không có tiết học. Nên cũng đâu có gì cần mang?”
“Cậu...thấy không ổn à?”
“Tôi là tôi thấy cậu có vẻ đầu óc treo trên mây từ đầu đến giờ đấy, tỉnh lại đi”
Mỗi người dùng cách riêng của mình để thể hiện sự lo lắng và nói với tôi
Nhìn thấy thế, Ichinose, có vẻ thỏa mãn, nở nụ cười có vẻ còn tươi hơn.
“Ốm à? Hay là cậu thấy lạc loài?”
“...”
“A, trúng tim đen rồi? Không sao đâu Ayanokouji-kun, cậu cũng là 1 trang tuổi trẻ của tụi này đấy.”
Nói xong, cậu ta chạy đến tôi, ôm lấy cánh tay và nhẹ nhàng kéo tôi đi.
Tôi đã định đứng đấy mà lại bị kéo đi bởi Ichinose dễ dàng thế, mình thật yếu đuối...
“Ổn mà, ổn mà, không nhanh lên là bọn tớ bỏ cậu lại đấy!~”
Có lẽ tôi đã vô tình bước vào tuổi trẻ đó rồi. Nhưng thời khắc mà tôi có câu trả lời vẫn còn xa xôi lắm. Một năm? Hai năm?
Hay là lúc tôi tốt nghiệp? Đến giờ thì vẫn khó nói lắm.
Tuy vây, cái ngày mà tôi có thể cảm nhận rõ ràng những khoảng khắc như thế này thật quý giá và không thể thay thế, chắc chắn sẽ đến thôi.
Linh cảm này – nảy lên từ sâu thẳm trong trái tim tôi.
(Chuyện diễn ra giữa vol 2 và 3. Khá tiếc là họ bỏ đi mọi lời thoại của Ichinose và 5 người đi cùng nhau, vì cảnh đấy đẹp vcl)