Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 91 : Đế chế và nữ hiệp sĩ
(Nghi vấn gặp được con vợ thứ 5 ^o^)
[Gần đây, các hành động của Đế quốc khá là lạ]
Lorgan-san nói khi bất ngờ gặp tôi và Yae tại quán cafe sau khi 2 đứa vừa hoàn thành nhiệm vụ guild.
[Ý anh là gì khi nói "lạ"?]
[Tôi nên nói thế nào nhỉ....nói chung là nó rất lạ. Đế quốc chia quân ra thành Lục Quân và Bộ Binh như Belfast. Quân đội dùng để xâm chiếm và phòng thủ đối với các nước khác, còn Hiệp sĩ thì bảo vệ thủ đô và cung điện hoàng gia. Gần đây, có vẻ như tiềm năng chiến tranh ngày càng cao, nhưng hiện tại thì Đế quốc chưa công khai thù địch với ai cả]
[Tức là họ có ý định xâm chiếm quốc gia nào đó?]
Yae đứng cạnh tôi hỏi anh ta, nhưng người trả lời lại là Rebecca-san đi cùng.
[Cũng không hẳn. Có tin đồn là Hoàng đế hiện tại của đế quốc hiện đang lâm bệnh. Thái tử thì vẫn chưa tới 20 tuổi, nói thẳng ra là vẫn chưa có khả năng lãnh đạo đế quốc. Sẽ chẳng có lợi ích gì khi họ gây chiến lúc này]
Vậy tức là Hoàng đế đang lâm bệnh? Ngay khi đất nước đang trong tình trạng hỗn loạn, tôi tự hỏi có phải khôn ngoan không khi đi xâm chiếm nước khác vào lúc này?
Có khi nào họ nhắm vào phía bên này hay không. Ít nhất thì hiện tại, Belfast đã hình thành liên minh với Đế chế Rifurizu ở phía tây và Vương quốc Misumido ở phía nam. Mà Đế quốc hiện tại không có khả năng gây chiến với cả 3 nước cùng một lúc.
[Liệu sau khi Hoàng đế băng hà, Đế quốc có khả năng bị xâm chiếm bởi các quốc gia khác không ~ gozaru?]
Belfast không có ý định như vậy, vì họ là những người đã phản đối chiến tranh vào 20 năm trước. Nó không phải là chuyện lạ khi họ thận trọng.
Ngoài ra, còn có Liên bang Rodomea ở phía đông và cả Vương quốc Ramissu vốn cũng không thân thiện gì với Đế quốc.
[Tôi nghĩ các quốc gia đều biết là dù hiện trong tình trạng này thì cũng không dễ xơ múi được gì nếu gây chiến với Đế quốc. Không, có lẽ nếu cả Belfast, Rifurizu, Misumido, Rodomea và Ramisshu cùng tấn công Đế quốc thì sẽ có thể thắng một cách dễ dàng]
[Sau đó họ sẽ gặp rắc rối với nhau về việc chia chác lãnh thổ Đế quốc]
Lorgan-san cười nói. Đúng vậy, nếu theo diễn biến như thế thì chuyện đó là hiển nhiên. Chia tay 2 người đó, chúng tôi trở lại quán [Hưởng Nguyệt], tôi nhận được yêu cầu về hàng hóa. Dù tôi đã cảnh giác về trường hợp "đó" nhưng lần đó đúng thật là bí ẩn khi mà nó vẫn xảy ra dù tỉ lệ gần như không có (#gặp cô "hủ công chúa" ấy mà#). Chỉ tôi mới có thể mua cuốn sách chỉ được xuất bản ở Đế quốc đó, và tôi cũng đã nghe chuyện này một thời gian trước.
[Thì, hy vọng những chuyện như thế không xảy ra lần nữa. Anh nên nhanh chân đi mua nó và cuốn gói chạy về gấp. Em thì sao Yae?]
[Có lẽ Lindsey-dono đang trên tầng 2, em sẽ gọi cô ấy cùng về ~ degozaru. Bữa ăn vặt sớm ~ degozaru]
Dạo này, Lindsey toàn đọc sách ở đây khi rảnh. Em ấy dường như đang đọc những quyển về lịch sử. Nếu để một mình, có lẽ em ấy sẽ như thế suốt cả ngày nên tôi nhờ Yae đi cùng em ấy về nhà. Giờ thì, tôi nên đến thủ đô Đế quốc. Tôi mở [Cổng] và đến thủ đô Đế quốc Gararia.
_____Chuyển cảnh_____
[C-cái quái gì đang diễn ra vậy!?]
Điều không tưởng đang diễn ra trước mắt tôi, cả dãy nhà đang cháy và các tia lửa bắn ra tung tóe. Trong một khoảng khắc, tôi đã nghĩ đó là 1 trận hỏa hoạn, nhưng dường như không chỉ là thế. Ngọn lửa đang hoành hành khắp nơi trong thủ đô Đế quốc, mọi người thì đang điên cuồng tìm đường tháo chạy. Chuyện gì? Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây!?
Tôi dùng [Trọng Lực] làm nhẹ cơ thể và dùng thêm [Cường Hóa] ngay lập tức để nhảy lên mái của một tòa nhà.
[Này này...!]
Những gì tôi nhìn thấy là rất nhiều thường dân đang cố bỏ chạy và một đội quân màu đen bỏ qua họ và tiến về phía lâu đài. Cố gắng ngăn chúng là các hiệp sĩ với bộ giáp đen. Tiếng đấu kiếm vang lên khắp nơi, chờ chút, đây là...
Thu hẹp khoảng cách. Khi tôi chạy theo các mái nhà và đến hiện trường, 2 lính đồng phục đen đang vây lấy người hiệp sĩ giáp đen. Máu chảy ra từ vai anh ấy, có vẻ anh ta không thể dùng tay trái nữa.
Tôi không hiểu những gì đang diễn ra, nhưng tôi nên ngăn chặn 1 vụ giết người sắp xảy ra ngay trước mắt tôi.
Tôi đáp xuống phía sau 2 tên lính vừa quay người lại và bị làm ngạc nhiên, sau đó bắn đạn tê liệt.
[Guwa!?]
[Gufu!?]
Cả 2 nhanh chóng ngã xuống, người hiệp sĩ bị thương mất thăng bằng và ngã xuống.
[Anh vẫn ổn chứ?]
Dùng phép thuật hồi phục, vết thương đã được chữa lành, dù thế nhưng ý thức anh ta cũng đã rất yếu, đôi mắt gần như trống rỗng. Có lẽ do mất quá nhiều máu.
[Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?]
[Quân đội....chống lại Hoàng đế]
Vị hiệp sĩ nói xong liền mất ý thức. Quân đội nổi dậy chống lại Hoàng đế....này này, chẳng phải là một cuộc đảo chính sao!?
Tôi mang người ấy vào một ngôi nhà gần đó, không có ai trong nhà, chắc có lẽ đã bỏ chạy hết. Tôi đặt anh ta lên giường và dùng nhiều loại phép chữa trị, với điều này thì hẳn là anh ta có thể sống.
Tôi ra khỏi căn nhà, nhảy lại lên mái nhà. Tôi phải nắm rõ tình hình trước đã.
[Tìm kiếm, ừm...hiển thị quân đội và hiệp sĩ với màu khác nhau]
[...Tìm kiếm hoàn tất. Hiển thị. Quân đội, màu đỏ: 12654 người. Hiệp sĩ, màu xanh: 1165 người]
Nhiều hơn gấp 10 lần!?....Cái chuyện phi lý gì đây? Hiển thị trên bản đồ trước mặt tôi, quân đội màu đỏ là các hiệp sĩ là màu xanh, màn hình gần như hoàn toàn nhuộm đỏ.
Giờ thì, tôi nên làm gì đây? Trong trường hợp này thì đây là quốc gia khác nên có lẽ tôi không cần can thiệp. Tôi có thể trở về Belfast và để nó như thế này, tôi chỉ cần báo cáo lại với Vương quốc chuyện này thôi, nhưng.....
[Nhưng mình không thể bỏ mặc rồi rời đi với cái lý do như thế....]
Trong trường hợp này, mục đích của những kẻ đảo chính là gì? Có lẽ là vì vương vị, chắc thế.
[Mình có nên tới lâu đài không? Có lẽ mình có thể để ông ta tị nạn ở Belfast nếu gặp ông ấy]
Nhưng chẳng phải ông ta đang bệnh sao? À mà nếu thế thì cứ lôi cái giường đi luôn.
Tôi lướt qua các mái nhà. Khi đến gần lâu đài, tôi bắt gặp các trận chiến của các hiệp sĩ và quân đội, cuộc chiến đang diễn ra ở đó. Tôi vượt qua chỗ đó và đi về phía lâu đài.
Tôi không hiểu hoàn cảnh của đất nước này. Có lẽ là quân đội chính nghĩa nổi dậy chống lại vị vua xấu xa, kịch bản như thế cũng không hẳn là không có khả năng. Thật sự thì, tôi có nên dừng cuộc đảo chính này lại không? Hay sẽ tốt hơn nếu để yên nó như thế này, tôi không thể nào quyết định được.
Hiện tại, nếu hoàng đế đột nhiên biến mất, cuộc chiến có thể sẽ dịu lại và cũng có thể bắt đầu nói chuyện với những kẻ đảo chính sau đó. Giờ thì tôi chỉ nghĩ được có vậy thôi.
[Đây...là cổng lâu đài á?]
Cổng lâu đài đã bị vỡ, quân đội đã xâm chiếm lâu đài. Tôi có nên nhanh lên không? Khi tôi đang suy nghĩ, một góc lâu đài nổ tung. Cái gì vậy!? Một vài quả cầu lửa bay ra từ nơi phát nổ. Phép thuật? Điều này thực sự nguy hiểm rồi đấy. Tôi nhảy vào ban công tầng 2, từ đó tôi trượt vào trong lâu đài.
[Giờ thì, Hoàng đế ở chỗ nào nhỉ?]
Tìm nó nào...Sẽ là vô dụng nếu tôi không tìm được phòng của Hoàng đế. Nếu có thứ gì đó như là [Ngai vàng] thì sẽ dễ phân biệt hơn. Không việc gì phải xoắn, rời khỏi căn phòng này trước đã.
Liệu tôi có nên cảm thán "đúng là lâu đài của vua chúa" trong lúc này? Ngay khi tôi mở cảnh cửa tuyệt đẹp ở góc phòng, một người lăn vào trong.
[Uwa!]
Người đó là một nữ hiệp sĩ. Có lẽ là do cô ấy đang tựa vào cánh cửa. Dù có vẻ kiệt sức và không thể cử động, nhưng đôi mắt ấy vẫn đầy sự kiên cường và nó như đang hỏi
[Cậu là ai?]
Nhìn thì cô ấy không bị thương ở đâu cả, nhưng ẩn sau mái tóc dài màu vàng của cô ấy là thứ gì đó giống như cây kim đang ghim vào sau cổ. tôi thận trọng gỡ nó ra và quan sát nó, có thứ gì đó giống như được sơn lên. Nó là chất độc? Tệ rồi, tôi phải mau chữa lành cho cô ấy.
[Giờ tôi sẽ chữa lành cho cô, tôi không phải kẻ thù nên làm ơn đừng có chém tôi đó]
Tôi nói ngắn gọn và bắt đầu tập trung pháp lực.
[Phục hồi]
Nữ hiệp sĩ được bao bọc trong anh sáng ấm áp. Chẳng bao lâu cô đứng dậy, và xác nhận rằng có thế di chuyển bằng cách nắm và mở tay cô ra. Rồi đột nhiên rút 2 thanh kiếm đeo bên hông ra rồi nhằm về phía tôi. Chờ- chả phải đã trước nói rồi sao?
[Trọng Lực]
[Gufuu!]
Tôi lập tức tóm lấy tay cô ấy và dùng phép tăng trọng lượng lên, nhưng do đã hoảng hốt nên tôi không kiềm chế hoàn toàn được, nữ hiệp sĩ nằm bẹp trên mặt đất, có vẻ cô ấy còn không cử động nổi 1 ngón tay. Tôi làm trọng lượng nhẹ bớt và cúi xuống nói chuyện.
[Tôi đã nói tôi không phải kẻ thù, sao cô vẫn cố tấn công tôi?]
[Cậu là ai!? Nếu không phải là một hiệp sĩ thì cậu đang bên phía quân đội! Nếu cậu ở phía quân đội thì có nghĩa cậu là kẻ thù! Thế nên tôi phải giết cậu!]
Hả? Cái con người này...bị ngu à? Cô ta không hiểu tôi nói gì thiệt hả trời?
[Thứ nhất, tôi không thuộc quân đội, nhìn đi, tôi có mặc đồng phục quân đội không? Thứ 2, nếu tôi ở phía đối lập thì tôi cứu cô làm gì?]
[Nghĩ lại thì....]
[Hay nói chính xác thì tôi không phải là người đất nước này. Tôi là Mochizuki Touya. Một mạo hiểm giả từ Belfast, tôi gặp cuộc đảo chính này khi một cách tình cờ khi đến đây. Còn lý do tôi lẻn vào cung điện, là do tôi nghĩ tôi có thể giúp Hoàng đế của cô và những người quan trọng thoát khỏi đây]
Nghe lời giải thích của tôi, biểu hiện cô ấy chuyển từ nghi ngờ sang hy vọng.
[Chuyển đổi phép thuật...thật sự là vậy đúng không? Nếu là thế, cầu xin cậu hãy cho tôi mượn sức mạnh!]
[Thì được nhưng làm ơn đừng tấn công tôi nữa]
[Tôi hiểu, tôi xin thề trên thanh gươm của mình]
Tôi hủy bỏ [Trọng Lực] và cô ấy đứng dậy. Khi cơ thể nhẹ nhàng trở lại thì cô ấy nhảy nhảy để thích ứng lại. Cất 2 thanh kiếm vào, cô ấy đi về phía tôi.
[Touya-san, tôi là Caroline Ritto, vui lòng gọi tôi là Carol, tôi thuộc thế hệ Hiệp sĩ hoàng gia thứ 3 và là một hiệp sĩ hạng nhì]
Ngay cả khi cô nói nó như trả bài thuộc lòng tên lớp thì tôi cũng đâu có hiểu hết được đâu, nhưng tôi vẫn gật đầu xác nhận. Lúc đó, tôi nhìn thấy trên chuôi kiếm biểu tượng khá quen mắt, một con Griffon và chiếc khiên, song kiếm và nhánh nguyệt quế....thấy ở đâu rồi nhỉ?
(#xem lại chương 52#)
Không có thời gian để xác nhận chuyện này, chúng tôi đi trong lâu đài với sự dẫn dắt của Carol. Xác của các hiệp sĩ và lính quân đội ở khắp nơi, chỗ này đầy mùi máu.
Chuyện này thực sự rất tệ...Nếu họ đã xâm nhập được tới đây, xác suất Hoàng đế và Thái tử vẫn bình an thật sự rất thấp.
Trong khi đi về phía trước với Carol-san, tôi mường tượng ra tình huống xấu nhất.