Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 141 : Tham Gia Vào Liên Minh, Và Vị Hôn Thê Nhỏ
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 141 : Tham Gia Vào Liên Minh, Và Vị Hôn Thê Nhỏ
Sau khi kế vị ngai vàng, Hoàng tử Cloud. Không, chính xác hơn thì vị Vua mới của Rynie đang tiến hành những cái cách bận rộn của mình.
Để có thể tiến hành, anh ấy đưa hầu tước Kupo lên làm Thủ Tướng, thu thập mọi bằng chứng về việc biển thủ và hối lộ các thương nhân cung cấp hàng hóa đã hợp tác với Wardak và cho giam giữ tất cả.
Tương tự vậy, anh ấy cũng cho thanh lọc những người đi theo Wardak, những người đã bị ảnh hưởng bởi những lời nói dụ dỗ của hắn.
Tại hầm nhà Zabun có rất nhiều các nô lệ đã được tìm thấy, tôi gỡ bỏ “vòng nô lệ” và thả họ ra.
Trong mười năm đó, Wardak đã làm rất nhiều điều trong vai trò Thủ Tướng, nhưng âm mưu của hắn ta là tập trung quyền lực vào vấn đề quân sự chỉ để chuẩn bị cho chiến tranh.
Có vẻ như hắn ta rất muốn được nhớ tới như người anh hùng trong lịch sử vì đạt được thành công lớn trong việc thống nhất đảo Parunie.
Vì lí do đó, hắn ta đã bỏ qua cuộc sống của người dân và các vấn đề ở trong nước. Nếu chiến tranh xảy ra thì vẫn có thể giành được chiến thắng dù ở hoàn cảnh này là hết sức phi lý.
Kết quả là, sức mạnh quốc gia Rynie dường như đã bị suy giảm. Tôi tự hỏi, sau khi chúng tôi giúp họ, liệu họ có tránh được chiến tranh với Vương Quốc Paluf hay không. May mắn thay là phía bên họ cũng đang chịu thời tiết xấu cùng những rắc rối khác, nên họ không rảnh tay để bem nhau. Có vẻ như mối quan hệ giữa họ vẫn tiếp tục như trước nay.
「Mà thay vì vẫn tiếp tục như trước, tôi nghĩ rằng chúng ta cần xây dựng một mối quan hệ hữu nghị với Vương Quốc Paluf. Dù cho nó là một việc khá là khó theo nhiều cách để thực hiện, anh biết điều đó mà」
「Cựu quốc vương hiện đang làm gì vậy?」
「Phụ hoàng đang dành tất cả thời gian ở bên Mẫu thân. Vì ông đã không thể bảo vệ được bà khỏi sự bạo ngược của Wardak, ông ấy ở nhà như thể đó là một điều cần thiết」
Tại phòng họp ở Brynhild, Cloud – vị Vua mới của Vương Quốc Rynie đã nói như vậy.
Từ sau vụ việc đó, tôi đã cố gắng điều tra tình hình thị trấn. Mọi người đều nói rằng Cựu quốc vương đã bị nữ hoàng Dakia xấu xa lừa dối và tin rằng Hoàng tử giả Zabun là con trai mình. Mọi người gọi ông với cái tên là “vị Vua đáng thương”. Ông ấy không phải là một vị Vua không có năng lực, và tất cả sự oán giận cùng với thù hận đều hướng đến Zabun, Nữ Hoàng Dakia và Wardak.
Bởi chế độ độc tài của Zabun được biết đến rộng rãi trong các thị trấn gần lâu đài. Rất nhiều người cho rằng nếu hắn trở thành Vua thì đất nước này sẽ đi đến hồi kết. Dù vậy, sau khi sự thật bị phơi bày, không chỉ bị phế truất, vị Hoàng tử đó đã bị chứng minh là một kẻ giả mạo và hắn sẽ phải đối mặt với hình phạt dành cho tội ác của mình từ bây giờ, người dân thị trấn sẽ rất vui mừng. Tôi nghĩ rằng hắn ta bị căm thù dữ dội lắm.
「Vậy ba người đó sẽ ra sao? Tôi nghĩ liệu có phải là án tử?」
「Không, phải là một hình phạt nặng hơn. Bằng không thì những người đã mất sẽ không thể yên nghỉ」
「Khi cậu nói “một hình phạt nặng hơn”….」
「Họ đã phải mang trên cổ “Vòng nô lệ”, cái thứ mà Zabun đã mang về. Sau đó họ đã được bán cho các thương nhân nô lệ ở Sandora」
Hờ hờ, nó thực sự …. “nặng” lắm đấy anh bạn…
Người ta nói rằng bất kì ai cũng có thể bị bán cho các thương nhân quản lý công việc khai thác mỏ ở Sandora. Đúng là phần lớn các nô lệ làm việc tại đó là các nô lệ hình sự và họ bị cưỡng bức lao động từ sáng cho đến tối. Và việc trốn thoát gần như là không thể nào. Nơi được ví như nhà giam.
「Đối với Zabun người chưa bao giờ phải làm bất cứ công việc lao động thủ công nào, nó sẽ không khác gì địa ngục, phải chứ? Dẫu vậy, nó hoàn toàn xứng đáng với hắn. Nếu hắn ta không phải chịu đựng cho những tội ác mà hắn đã gây ra, những người đã chết không thể nào hài lòng.」
Theo một ý nghĩa nào đó, nó thật sự là một hình phạt cực kì tàn nhẫn và khủng khiếp nhưng cũng khá nhân từ. Dù cho nó giống như là một địa ngục trần gian vậy, chỉ cần cố gắng sống tốt hơn là được. Nhưng điều đó còn phụ thuộc vào thái độ của người đang được nhắc đến nữa.
Kết thúc cuộc sống của họ như một tội phạm hình sự…. Đó là do tội trạng mà họ đã phạm phải. Tôi không thể nào thông cảm cho họ được.
「Touya-dono, không phải đến lúc rồi sao?」
「Ah, Xin lỗi. Tôi đang suy nghĩ vài điều.」
Sau khi ho vài tiếng, Vua Belfast đứng lên khỏi ghế. Nhìn các lãnh đạo của các nước hiện đang tập trung tại đây, ông bắt đầu nói về vấn đề nghị sự của ngày hôm nay.
「Tại đây, ai không chấp nhận Vương Quốc Rynie gia nhập vào Liên minh phương Tây thì hãy giơ tay」
Belfast, Rifurizu, Misumido, Regulus, Ramisshu. Không có cánh tay nào giơ lên trong số các đại diện. Dĩ nhiên, tôi không phản đối việc này.
「Vậy chúng ta hãy chào đón Vương Quốc Rynie là một thành viên của Liên minh phương Tây」
Dẫu là được mọi người chấp nhận, vị Vua mới của Vương Quốc Rynie chỉ lặng lẽ cúi đầu chào. Với việc này, anh ấy sẽ nhận đượcsự trợ giúp ở một mức độ nào đó từ mỗi quốc gia. Mặc dù sự trợ giúp nào không thể nào trực tiếp giúp họ thoát khỏi tình trạng căng thẳng ngay lập tức.
「Vậy, cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc」
「Chúng ta hãy tiếp tục 「làm sâu sắc hơn tình hữu nghị」」
「Được thôi, lần này ta quyết không thua đâu!」
Một lần nữa, cảnh tượng này hả trời?! Thường thì mỗi tháng một lần. Tuy nhiên, lần này vì có sự hỗn loạn tại Rynie. Dù cho việc ngay lập tức đi chơi có thể rất thú vị. Cùng với Vua Belfast và Vua thú ở Misumido, tôi rời khỏi phòng họp.
「 Touya-dono, những người tham gia đã có mặt ở sân vận động chưa?」
「…. Tôi đã đưa họ đi rồi. Hay đúng hơn, làm ơn cho tôi biết trước về nó chứ… 」
Nhìn chằm chằm vào hai người họ tôi thở dài một tiếng.
「 Hôm nay, theo kế hoạch là đến để xem trận đấu của Belfast với Misumido. Vua của Rynie cũng nên đến xem cùng」
「 Một trận đấu? Nó là một trận đấu tập à? 」
「 Nó là một trận đấu bóng chày. Cậu không biết gì về bóng chày sao? Trong trường hợp này, tôi sẽ dạy cho cậu các quy tắc, hãy đi cùng tôi một lúc! 」
Cloud đã bị Hoàng đế Regulus và Quốc Vương của Rifurizu kéo đi… Giáo Hoàng Ramisshu có vẻ khá quan tâm đến nó? Hay là cô ấy lo lắng cho vị Vua trẻ tuổi kia? Cô ấy liền chạy theo ba người kia.
Hơn hết, trong khoảng thời gian trận đấu được quyết định. Họ yêu cầu tôi “đưa thành viên của cả hai nước đến sân vậng động bóng chày vì sẽ có một trận đấu sau cuộc họp” một cách bất ngờ. Tôi tự hỏi rằng có phải tôi là người thay thế cho chiếc xe buýt? Vâng, nó ổn thôi mà.
Khi tôi nói điều này với các hiệp sĩ của họ, mọi người đều muốn đến đó. Những người không có nhiệm vụ bảo vệ hoặc có việc khác, họ đều đi đến sân vận động cả.
Một trận đấu bóng chày… Tôi chắc sẽ làm một ít bắp rang vậy. Hoặc là một ít caramel hoặc cái gì đó chẳng hạn. Tôi có lẽ nên làm nhiều chút nếu định làm chúng bằng ma thuật. Dù vậy thì chúng tôi có lẽ sẽ khát nếu ăn chúng, tôi nên làm thêm một cái máy làm bia chăng? Mà ủa? Liệu nơi này sẽ không trở thành một doanh nghiệp chứ?
Trong khi đang suy nghĩ những điều này và đi đến nhà bếp của lâu đài, tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần ở phía sau. Kiểu chạy này…!
「 Touyaaaaaaa!! 」
「 Gufuu !? 」
Tôi đang đi thì một chiếc xe tăng ủi vào hông tôi. Nó đau hơn lần trước nhiều!
「Em đã nghe mọi việc từ cha! Anh đã đánh bại tên Hoàng tử ngu si khó chịu đó cho em! Đúng như em nghĩ, Touya là người tốt nhất! Người chồng tốt nhất (tl: danna-sama) cho em! 」
Sou bám vào cổ tôi, người đang bị ngã trên mặt đất. Đúng vậy, nhưng anh không phải là người đã đánh bại hắn ta, đó làCloud.
「Anh chỉ nghĩ là, anh không thể giao Sou cho tên Hoàng tử khốn kiếp đó, nhưng còn việc trở thành một người chồng thì… 」
「 Cha nói rằng Touya đã chấp nhận em….? Hay là do em chưa đủ tốt…? 」
Mu ~ u. Đừng làm khuôn mặt như muốn khóc như thế… Với điều này, Sou cũng có thể trở thành 1 trong 9 cô dâu mà giáo sư Babylon đã nói đến…
Hiện giờ thì tôi đã có đến 5 người, đó là vào lúc này. Mọi người đều nói rằng không để ý việc có thêm Sou. Haa …. Tôi tự hỏi, liệu có phải chỉ có tôi là cảm thấy gánh nặng tăng lên không.
Sou rất dễ thương, tràn đầy sức sống; vẻ ngoài của em ấy không hề tệ. Dù rằng đôi lúc em ấy khá là khó hiểu nhưng vẫn ở mức có thể chấp nhận được. Tôi chắc khi trở thành thiếu nữ, em ấy sẽ là một cô gái rất xinh đẹp.
Vào lúc này đây, tôi vẫn chưa thể nhìn nhận em ấy như bất cứ điều gì khác ngoài một người em gái, nhưng có lẽ cuối cùng thì…. Tôi thấy mình cần phải kết thúc cách suy nghĩ đó về em ấy và xem xét em ấy như một cô gái. Không, không phải “có lẽ”, chắc chắn nó sẽ giống với Yumina thôi.
<ý là lúc trước cũng từng tự nhủ rằng chỉ xem Yumina như em gái ấy>
「 Ug ……… 」
Tệ rồi! Nếu tôi cứ im lặng thì Sou sẽ khóc mất.
「 Giống như mọi người, anh sẽ không kết hôn trước khi anh 18 tuôi, nó ổn chứ? 」
「 O ~ Tất nhiên rồi, em không phiền đâu! Cảm ơn anh, Touya! 」
Lại một lần nữa, Sou nhảy lên đầu tôi và ôm tôi bằng cánh tay nhỏ của em ấy… Tôi đoán rằng tôi cần phải đem lại hạnh phúc cho em ấy.
Giữ Sou trong vòng tay như em ấy làm, chúng tôi đi về phía bếp để làm bắp rang.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Chuyển cảnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cuối cùng thì, doanh thu của bắp rang và bia sẽ rất tốt nếu tôi làm cho chúng trở nên phổ biến. Dù rằng tôi đã làm bắp rang vị caramel và vị mặn đơn giản, những người mua vị mặn có rất nhiều ban đầu, có nhiều người mau bắp rang hương caramel trước đó. Bắp rang cũng tồn tại ở thế giới này, tuy nhiên sự xuất hiện của caramel là một điều bất thường. Dù rằng nó không giống như đường vì bản thân nó chưa từng xuất hiên. Nó là một cảm nhận kỳ lạ.
Còn với bia, tôi chuẩn bị những chiếc ly bằng gỗ, nhưng nếu ai đó mua bia bằng ly của họ hay là một thứ gì đó, tôi quyết định giảm giá 1/3. Dù cho cốc giấy có thể sử dụng tốt, ly cao su thì có vẻ như là không được. Trong trường hợp ly gỗ, nó thật sự hữu ích nếu ai đó định mang về nhà. Nó sẽ không trở thành vật vô dụng, nó cho phép mang ra sử dụng nhiều lần nữa.
Vì đã trở thành như thế này, chúng ta cũng có thể bán những chiếc hotdog hay hamburger ….
Khi tôi đang nghĩ về nó, Alba-san đã đứng trước tôi, cầm trên tay bắp rang và vẫy tay và đuôi trong lúc mỉm cười. Máu thương nhân của ông ấy thật là bất thường ……
Đúng vậy, như một thương gia, việc kinh doanh của ông ấy là hoàn toàn phù hợp. Bởi nó không giống với việc ông ấy kiếm được nhiều tiền quá mức, tôi có thể tin tưởng ông ấy đúng chứ? Vì ông ấy không làm việc cho Misumido, vị trí của ông ấy cho phép ông ấy làm mọi thứ theo ý mình.
Sau khi tôi giao dịch với Alba-san, chúng ta nên đi xem trận đấu ngay bây giờ. Khi tôi đi đến nơi giành cho những VIP ở trong một căn phòng trong suốt nằm ở phía sau màn hình ở trên cao. Quốc Vương của Rifurizu, Hoàng đế Regulus, Vua Belfast và Giáo Hoàng Ramisshu đã ở đó để xem trận đấu trong lúc đang nhai bắp rang.
Xung quanh họ, những người chỉ huy các hiệp sĩ của mỗi quốc gia đang hộ vệ kiểu “cho có”. Chỉ huy của Đế Quốc Regulus, Gaspar-san đang sửu dụng chiếc “Frame Spear” mà anh ấy đã có từ trò bingo được tổ chức trong bữa tiệc một thời gian trước. Đúng thế, dù rằng phép thuật do nó tạo ra sẽ bị vô hiệu hóa tại vị trí xung quanh khu vực VIP này, nó sẽ không khác gì một ngọn giáo bình thường vào lúc này.
「 Cậu nghĩ sao về trò chơi này? 」
「 Aah, quốc vương Brynhild. Vâng, nó thật là thú vị! Vào một ngày nào đó, khi nào đất nước tôi có một lượng dư thừa, tôi muốn người dân của chúng tôi được thấy trò chơi này! 」
Thật đáng mừng, Hoàng tử Cloud… Đôi mắt của vị Vua Cloud sang rực lên.
「 Vậy bên nào sẽ thắng đây? 」
「 Vào hiệp 2 của vòng 7. Misumido đã giành chiến thắng với điểm số là 3-2. Đó là nhờ vào khả năng chịu đựng của thuốc giảm đau. Các cú ba hit cơ bản sẽ được hoàn thành với các cú homerun trong khuôn viên công viên. 」
「Tuy nhiên, Belfast sẽ không dễ bị đánh bại đâu. Sân bóng chày này có đường vòm cong như quả bóng. Nếu người nào đó đi ra ngoài, nó sẽ trờ nên khó khăn hơn để Misumido có thể ghi thêm điểm」
(trans: vì lâu k đọc về bóng chày nên chắc sẽ có sai sót (!__ _) mng thông cảm!)
Hoàng đế và Giáo Hoàng giải thích tình huống. Đối với Belfast, họ chỉ cần có thêm một điểm nữa. Bên cạnh ba người đàn ông đang xem trận đấu tại Daze, Giáo Hoàng đang ăn bỏng ngô caramel với âm thanh lạo xạo.
「 Ano, Touya-sama」
「 Tôi nhớ đã yêu cầu cậu ngưng gọi tôi mà thêm “-sama” …」
「 Không, không, tôi không thể gọi một trong nhưng sứ giả của “quý ông đó” như vậy. Nhân tiện thì, thứ này được gọi là “caramel”, liệu nó có ổn không nếu nước chúng tôi cũng sản xuất nó? 」
「 Có thể chứ. Bời nó khá là dễ để có thể làm ra. Vậy tôi sẽ chép công thức đó ra giấy, ngài hay đưa nó cho đầu bếp ở lâu đài. Ah, có một thanh kẹo bơ tôi đã làm ở bếp trước đây, hãy cho tôi ý kiến sau khi ngài thử nó」
Tôi lấy ra một vài miếng caramel (kẹo bơ cứng) cuộn trong giấy từ [Storage], tôi đưa mọi người thử. Khi mà Giáo Hoàng liệng nó vào miệng, bà ấy lộ ra khuôn mặt ngạc nhiên và tiếp tục nhai nó.
「 Ngon tuyệt…! Những đứa trẻ chắc chắn sẽ rất vui mừng với điều này. Tôi muốn đưa nó cho các em ở trại mồ côi 」
「 Ah, điều đó thật tuyệt. Tôi sẽ đưa cô công thức về món đó sau. Nếu lũ trẻ thích nó thì thật tốt, điều đó là điều tuyệt… vời?」
Vào lúc đó, tôi cảm nhận được những cái nhìn bất động của ba người đang nhìn theo từ phía sau Giáo Hoàng. Ngay cả khi họ tạo ra khuôn mặt thèm muốn như vậy thì…
Tôi đưa thanh caramel đang cầm trên tay cho nhóm Hoàng đế Regulus. Ngay tức khắc, họ quăng nó vào miệng, và bắt đầu tươi cười. Tiếp sau họ, tôi đưa một mảnh cho tất cả mọi người đứng bên ngoài bảo vệ. Bởi tôi hiểu được mấy cái chớp chớp mắt đó, thế đã được rồi chứ?
Trận đấu tiếp tục với số điểm 3-2 cho đến tận hiệp 2 của vòng 9, Belfast đang tấn công, trừ một người ra, đó là người chạy ở chốt đầu tiên. Nếu họ có được một cú homerun thì họ sẽ có chiến thắng sau sự thất bại dường như là chắc chắn.
Ngay lúc đó, có ai đó ồn ào chạy xộc thẳng vào phòng VIP. Trong giây lát, sự lo lắng lan ra cho các lính gác, nhưng vì người xuất hiện ở đó lại là Lime-san, vị quản gia của chúng tôi, họ liền nhẹ nhõm ngay lập tức. Thay vào đó, đây chắc chắn là việc gì đó quan trọng. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp Lime-san hoảng hốt như vậy.
「 Đã có chuyện gì xảy ra」
「 Vào một lúc trước…. qua chiếc gương dịch chuyển… từ Belfast… điều đó… đã đến」
Hơi thở của ông ấy rất gấp gáp. Ông ấy đã rất vội vàng. Tôi mở tấm giấy mà Lime-san đưa, tôi nhìn qua nó. Eh!
「 Đây là…. Nghiêm trọng rồi! 」
Sử dụng [Gate] nhảy xuống băng ghế dự bị của Belfast ngay tức khắc, nhưng tôi đã quên béng đi mất là phép thuật không thể sử dụng ở đây. Tôi nóng vội chay ra khỏi chỗ của mình và đi ra ngoài phạm vi, tôi di chuyển xuống băng ghế dự bị Belfast một lần nữa bằng cách sử dụng [Gate].
Đứng bên cạnh như một người quản lý đội bóng chày, trong lúc đứng cùng người em trai Công tước Ortlinde của mình, đức vua, người đang chăm chú vào trận đấu trở nên lóa mắt trước sự xuất hiện bất ngờ của tôi.
「Oou, không phải Touya-dono đây sao? Chuyện gì thế? Cậu đến giúp chúng ta sao? 」
「 Đó không phải là vấn đề! Em ấy sắp ra đời rồi 」
「 Eh? Sắp ra đời? Ai cơ? 」
Chậm quá rồi! Thay vào đó thì nhà Vua hiện đang nhìn chằm chằm vì không hiểu những gì mà tôi đang nói. Ngài công cước đứng cạnh ông ấy đã thốt lên “Ooh!”
「”Con của bệ hạ đang chào đời” – đó là điều mà tôi đang cố nói! Thông điệp đến từ Belfast nói rằng cơn chuyển dạ đã bắt đầu một lúc trước! 」
「 Hee ~ … Cái ~ Cááááái gììììììì!? 」
Uống nhằm Fami hả cha nội!?