Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 126 : Trang trại và họp gia đình
Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm được một thời gian sau khi gia đình Yae chấp nhận tôi. Lần này thì tôi phải đến gia đình Else và Linse để ra mắt họ.
[Mặc dù với bọn em thì ổn cả thôi….]
Vì lý do nào đó mà Else có vẻ do dự. Hình như họ đã thông báo việc đính hôn của họ trong bức thư gửi cho gia đình, việc 2 chị em sẽ cùng lấy 1 người, và cả chuyện đối tượng là một vị vua, vân vân và vân mây.
Chú của họ (hình như là em trai của mẹ họ) đang quản lý một trang trại ở một thị trấn nhỏ tên là Collet ở đế quốc Rifurizu, gần biên giới với Belfast.Cả hai sống ở đó đến 12 tuổi, và sau đó họ rời khỏi nhà để tự lập. Có vẻ họ cảm thấy không nên làm phiền gia đình cô chú họ mãi…
Những người trong thế giới này dường như sống tự lập sớm hơn…Ở thế giới cũ của tôi, một số người vẫn tiếp tục ăn bám cha mẹ dù họ đã 20 tuổi. Dù vậy nhưng vẫn có người còn nói được mấy câu như là “tất nhiên rồi, bình thường mà” chẳng hạn.
Trong mọi trường hợp, tôi nên thể hiện sự kính trọng của mình dành cho họ sau khi họ giải thích hoàn cảnh của mình
Khi không còn cách nào khác, tôi đã nhận từ Linse những hình ảnh về thị trấn Collet của em ấy với phép thuật[Recall] (gợi nhớ) và cả 3 chúng tôi đến đó bằng [Gate].
Từ góc nhìn của tôi thì đó là khung cảnh những cánh đồng cỏ bát ngát không thấy cuối. Phía xa xa kia là một vườn cây ăn quả? Có thể nhìn thấy một số quả cây đỏ mọng trên những tán lá. Nó cho tôi cảm giác của một vùng nông thôn, hàng rào bảo vệ được xây dựng ở chỗ này chỗ kia. Tôi tự hỏi có khi nào lũ lợn rừng hay khỉ đến đây phá phách không? Điểm tô trong khung cảnh đó là một ngôi nhà mái đỏ được xây ở một nơi riêng biệt. Đó là một căn nhà cũ nhưng khá lớn.
[Đã khá lâu rồi mới trở lại đây].
[…Nó vẫn không thay đổi gì cả đúng không?]
Sau đó chúng tôi đi về phía ngôi nhà mái đỏ trong khi tôi trông chừng cặp song sinh đang hoài niệm bên cánh đồng mà thả hồn đâu mất. Hình như đó là nhà chú của họ.
Có 2 người đang làm việc trên cánh đồng trước nhà. Lúc nhận ra chúng tôi khi chúng tôi đến gần hơn, người đàn ông đội mũ rơm đó ngẩng đầu lên và quay sang nhìn chúng tôi.
[……? Else? Linse?].
[Đã một thời gian rồi, chú Joseph].
[…Đã lâu không gặp ạ]
Else và Linse giơ tay lên chào người đàn ông. Và như thể phản ứng với lời chào, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng ngẩng đầu lên.
[Else! Linse! Waah! Hai đứa về rồi đó à!?]
Ánh mắt cô ấy sáng lên rồi tức tốc chạy khỏi cánh đồng lao về phía 2 người. Cô ấy có mái tóc dài được cột lại bằng một sợi dây, tầm 20 tuổi… Đừng nói với tôi người này là dì của họ nhá!?
[Emma-neesan, bọn em đã trở lại].
[…Tụi em về rồi đây, Emma-neesan].
[Thật là! Hai đứa chẳng về nhà lần nào dù trước đó đã hứa lâu lâu sẽ trở về!]
Khi Else nhận thấy tôi đang bị xem như không khí ở phía sau, cô tách mình ra khỏi người phụ nữ đang ôm lấy cô.
[Touya, đây là Emma-neesan. Chị ấy là con gái của chú và là chị họ của tụi em]
Chị họ? Ra vậy. Nhìn kĩ thì cô ấy cũng có nét giống 2 người họ. Liệu vài năm nữa 2 em ấy có trở nên giống cô chị này không nhỉ?
Trong khi tôi đang lén lút nghĩ về chuyện đó, chú của Else và Linse cởi chiếc mũ rơm ra và tiến về phía họ. Chú ấy trông khoảng 50 tuổi với mái tóc trắng đen lẫn lộn của tuổi tác và đôi mắt nhỏ. Có hơi bất lịch sự nhưng chú ấy quả thật tạo ra cảm giác về một người nông dân ở nông thôn.
[Thật tuyệt khi 2 đứa trở về, mọi người sẽ vui mừng lắm… Nhân tiện, quý ngài đây là ai?]
Người chú nhìn tôi sau đó hỏi Else và Linse.
[Bọn cháu đã viết trong thư rồi mà. Đây là Mochizuki Touya,là ch-chồng tương lai của bọn cháu].
[…Hôn phu ~ desu]
Mặt hai người trở nên đỏ rực khi họ giới thiệu tôi với chú của họ. Này, nếu 2 em phản ứng kiểu đó thì anh cũng sẽ xấu hổ theo đó.
[Con nói thư…vậy người này là đến từ “Tiểu vương quốc Brynhild”, cái nơi mà gần đây mọi người đồn đãi….].
[Quốc vương Tiểu vương quốc Brynhild, Mochizuki Touya. Cháu đã luôn được Else và Linse chăm sóc, và……].
[Haa —– a!] (quỳ sấp mặt xuống-hình)
Người chú đột nhiên quỳ xuống đất khi tôi giơ tay ra để bắt tay. Êy, cái phản ứng này là sao?
[Ah, thiệt tình. Quả nhiên là nó thành ra như thế này].
[…Đúng như dự đoán]
Hai chị em sinh đôi thở dài trong khi mỉm cười. Cùng lúc đó, chú của họ vẫn đang quỳ tới mức trán chạm đất. Khi tôi đang gặp rắc rối về việc làm thế nào để giải quyết vấn đề này, Emma-san cười cay đắng bắt đầu nói.
[Xin lỗi, cha tôi rất nhạy cảm với quý tộc. Hình như có chuyện gì đó với họ đã xảy ra trong quá khứ của ông và ông ấy trở nên vô cùng lúng túng khi gặp quý tộc]
Chị nói lúng túng? Tôi cảm thấy rằng nó không còn chỉ ở phạm trù của lúng túng nữa rồi. Chú ấy đang phải giấu đi những chấn thương tâm lý, và tôi khá quan ngại về những gì chú ấy đã phải trải qua trong thời niên thiếu của mình đấy.
[Ô ~~ chúng tôi vô cùng biết ơn sự rộng lượng của ngài khi ghé thăm tệ xá của chúng tôi! Ch-chúng tôi không có gì để làm vui lòng ngài, nhưng mong ngài hãy lượng thứ cũng như dập tắt cơn giận dữ của ngài và xử lý khoan hồng với chúng tôi]
Lạ, quá lạ! Những lời của chú ấy quá kì lạ. Chú ấy đang coi tôi như một trái bom nổ chậm à? Khi tôi quay mắt sang nhìn Else và Linseý nói rằng tôi đang gặp rắc rối, cả hai đều nhún vai và tiếp tục cười khổ. Không, đừng có cười, tới giúp anh đi.
[Này cha, quốc vương-sama đang gặp rắc rối đó, nên hãy dừng lại và đứng lên đi].
[R-rắc rối? Tôi không cố ý khiến ngài gặp rắc rối! Xin hãy rộng lượng tha thứ]
Giờ thì chú ấy nhảy dựng dậy và bắt đầu tuyệt vọng giải thích. Cuối cùng tôi đã hiểuElse và Linse có ý gì khi nói “Không cần tới tận nhà tụi em để chào hỏi đâu” rồi. Nó thực sự gây khó xử!
Tôi chịu đủ rồi, hãy để chú ấy một mình và tiếp tục cuộc nói chuyện với Emma-san nào.
[Hiện tại, tôi đến thăm và chào hỏi gia đình vì hôn ước với 2 em ấy. Nhưng mà có làm phiền gia đình không?].
[Không đâu ~ Cha tôi như thế đó, nhưng mọi người sẽ rất vui với tin này. Xin hãy gặp mẹ và những người khác nữa]
Những người khác? Khi tôi đang cảm thấy khó hiểu với những lời của Emma-san, cửa nhà chợt mở và một đám trẻ em chạy ra.
[Là thật! Là Else-neechan và Linse-neechan!].
[Mừng các chị về nhà!].
[Yay! Else-ane! Linse-ane!]
Á đìu! Mấy đứa trẻ ồn ào lao vọt đến và ôm lấy 2 người. Một, hai, ba…sáu đứa! 2 trai và 4 gái.
Emma-san vui vẻ giải thích trong khi tôi nhìn chằm chằm thắc mắc.
[Tất cả đều là em của tôi. Bắt đầu từ đứa lớn nhất: Shiina, Allen, Clara, Kirara, Allan, Reno. Tôi còn có một người em trai tên Aaron là người lớn thứ hai trong số các anh chị em, nhưng em ấy đã rời khỏi đây và đến thành phố vào năm ngoái nênhiện không còn ở đây]
Tám anh chị em, thiệt hả trời? Ông chú đã “cày cuốc” rất chăm chỉ……Quả thật tôi có thể hiểu tại sao Else và Linse nghĩ họ không nên dựa vào gia đình người chú quá lâu. Chỉ chi phí cho thức ăn cũng đã rất đáng kể rồi.
Tất cả đều là con gái trừ Allen và Allan, Clara và Kirara có lẽ là cặp song sinh. Người ta nói rằng có rất nhiều cặp song sinh trong gia đình có dòng dõi song sinh, nhưng tôi tự hỏi lập luận đó có dùng được ở thế giới này hay không.
Khi tôi tình cờ nhìn về phía ngôi nhà, một người phụ nữ có thân hình hơi lớn xuất hiện ở chỗ cánh cửa đang mở.
[Oya-oya,không phải là Linse và Else đây sao? Cuối cùng cũng chịu về đó à?].
[Rana-obasan!].
[…Bọn cháu về rồi ạ, Rana-obasan]
Lần này cả Else và Linse đều chạy đến người phụ nữ đó và ôm chầm lấy cô ấy. Thế ra đó là dì của họ, phải không? Dì ấy cho cảm giác như là một bà mẹ mập mạp cưng chiều con cái vậy.
Rana-obasan vuốt ve đầu của hai người, nói chuyện với họ trong khi mỉm cười và sau đó chuyển sự chú ý của dì ấy đến tôi rồi bước đến.
[Rất vui được gặp dì, cháu là Mochizuki Touya].
[Tôi là Rana, dì của 2 đứa trẻ này. So với một vị vua thì cậu khá khiêm nhường đấy nhỉ].
[Cháu không nghĩ mình nên cư xử lố bịch, vì cháu cũng vừa trở thành vua không lâu thôi]
Dì ấy dường như không có nhút nhát như ông chồng mình và cũng khá thân thiện nữa. Tính cách của họ thuộc loại bù trừ cho nhau à?
[Tôi đã lo lắng vì chúng đã viết rằng sẽ kết hôn với một vị vua, nhưng có vẻ như lo lắng đó là thừa thải rồi. Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ đều rất tốt chỉ bằng cách nhìn vào 2 đứa nó].
[Cháu rất vui khi dì nghĩ thế]
Ngay khi trái tim tôi khẽ thở phào với lời nói của Rana-obasan, cậu bé bảy tuổi (tôi nghĩ cậu bé tên Allen) kéo kéo tạp dề của mẹ mình.
[Kaa-chan, người này là một vị vua sao ạ?].
[Đúng rồi. Anh ấy là quốc vương của Brynhild, một đất nước cách đây rất xa].
[Nếu anh ta là một vị vua, anh ta có mạnh không? Anh ấy có thể đánh bại Thunder bears không?]
[Thunder bears?]
Thunder bears….là một loài quái vật có khả năng phóng sét ra từ cơ thể nó phải không? Nếu tôi nhớ đúng thì nó phải là một con quỷ cấp bậc màu xanh. Nó thấp hơn 2 hạng so với hạng bạc của tôi.
[Có Thunder bears xuất hiện sao?].
[Àh! Gần đây có những người nói đã nhìn thấy chúng. Cũng có những người nhìn thấy tia chớp ở vùng núi vào nửa đêm. Vì các cánh đồng cũng bị thiệt hại nên nhân dân đã quyên góp tiền và ủy thác một nhiệm vụ diệt trừ gửi đến Guild]
Chúng làm tổn hại đến những cánh đồng? Nếu thế thì nó biến thành vấn đề giữa sống và chết luôn rồi. Không chỉ vậy, có rất nhiều khả năng con người cũng sẽ bị tấn công. Tôi không biết có bao nhiêu con ở đó, tuy nhiên,nếu tôi nhớ chính xác thì chúng không sống theo bầy đàn. Tối đa là có 2 con và vài con non ở đó thôi.
Tuy nhiên, cũng có một phân loài sống theo mô hình phân tầng lớp và con đầu đàn to hơn hẳn những con bình thường. Nếu vậy thì chắc chắn là nó có khả năng khiến những con khác phải phục tùng. Trong trường hợp đó thì có khả năng con quái đó có thể dẫn theo cả một đàn. Nếu giả định đó đúng thì nhiệm vụ này phải là cấp đỏ chứ không còn là xanh nữa.
[Nhiệm vụ gửi cho guild lúc nào?].
[Ba ngày trước. Chúng tôi đã gửi một yêu cầu đến Senka, thị trấn lớn gần đâynhất vì không có phân hội guild ở vùng này. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nó sẽ đến đó vào tầm giờ này này ngày mai]
Giả sử rằng nó đến thị trấn và được chấp nhận vào ngày mai, sẽ tốn thêm ít nhất 3 ngày nữa để mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ đó tới được đây, tôi nghĩ vậy. Giải pháp tốt nhất là tấn công trước khi thiệt hại lây lan và liên hệ với guild sau đó.
[Cháu sẽ chăm sóc lũ Thunder bears đó].
[Một vị vua làm việc đó? Có ổn không?] [Dù trông thế này nhưng cháu là một mạo hiểm giả hạng bạc ạ]
Tôi lấy ra một chiếc thẻ màu bạc trong túi và cho Rana-obasan xem trong khi khuôn mặt dì ấy đang đờ đẫn. Tất nhiên là tôi không có định nhận phần thưởng. Tôi nên đánh bại chúng càng nhanh càng tốt.
[…Bọn em có nên đi theo không?].
[Không. Linse và Else có rất nhiều chuyện để nói với chú các em và mọi người nên anh sẽ đi một mình]
Sau khi từ chối đề nghị của Linse, tôi nổi lên trong không khí với phép thuật bay. Bọn trẻ thốt lên “WOW!”, và trong khi tôi nghe những tiếng hô kinh ngạc của chúng, tôi hướng về phía ngọn núi được cho là bọn Thunder bears đang ở đó và bay đi.