Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 124 : Buổi tuyển chọn và các ứng cử viên được thông qua
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 124 : Buổi tuyển chọn và các ứng cử viên được thông qua
Ngày hôm sau, những người có số huy hiệu bị người dân, cấp dưới của Tsubaki-san và các chú mèo báo cáo không được đi qua cổng lâu đài. Đương nhiên có một số người phản đối nhưng họ rũ rượi quay trở về khi các bảng cáo trạng đầy đủ được đưa ra. Khoảng 50 người bị loại nên còn tầm 950 người. Giảm có 1/20? Tôi nghĩ như vậy vẫn chưa đủ.
Sau khi vào lâu đài, các ứng cử viên tập trung tại sân tập. Tôi lên sân khấu được xây 1 cách vội vã cùng với bộ 3 Tổng Chỉ huy Rain-san, Phó Chỉ huy Norun-san và Nicola-san, cũng như Baba-jiisan và Yamagata-ossan. Yumina, Lu, Tsubaki-san cùng với Else, Linse và Yae đang đợi bên cạnh sân khấu.
Tôi dùng điện thoại của mình và tăng âm lượng giọng nói lên.
“Trước hết, chào mừng tất cả đến với Tiểu Vương Quốc Brynhild. Tôi là quốc vương, Mochizuki Touya. Chúng tôi sẽ bắt đầu tuyển chọn thành viên cho Kị sĩ Đoàn ngay bây giờ. Nhưng nói thật thì ở đây lương không cao đâu. Về Kị sĩ Đoàn, có rất nhiều công việc khác để làm bên cạnh việc bảo vệ đất nước. Như các bạn thấy, có thú nhân ở sau tôi, ở đây không có sự thiên vị nào cho chủng tộc hay địa vị xã hội. Những người được công nhận là “ổn” thì được hoan nghênh ở lại.”
Sau khi tôi tuyên bố, các ứng viên trở nên ồn ào và bắt đầu xì xầm với nhau. Thậm chí nhiều người còn quay trở lại hướng cổng lâu đài. Không phải là tôi không nghĩ rằng tất cả sẽ ở lại. Nếu họ không hài lòng với chuyện đó thì tốt hơn hết là để họ rời đi.
“Và giờ… Đầu tiên, tôi muốn mọi người thể hiện sự kiên trì của mình. Hãy ra ngoài cổng và chạy 1 vòng dọc theo bức tường xung quanh lâu đài.”
Mọi người đều có biểu hiện thất vọng khi nghe tôi nói. Chu vi lâu đài là khoảng 2km. Có lẽ họ nghĩ rằng khoảng cách đó là quá ngắn để đo sức bền của mình.
“Nhân tiện, bạn về vị trí nào không quan trọng. Sẽ tốt hơn nếu các bạn chạy với tốc độ phù hợp với mình. Còn về cỏ cuộc… Nếu nó quá khó và bạn muốn rút lui, bạn chỉ việc tháo huy hiệu của mình ra và bạn sẽ được dịch chuyển trở lại đây. Giờ thì……”
Ngay khi họ nghe xong những lời nói của tôi, tôi đặt một phép thuật lên tất cả những ai sắp tham gia chạy.
“[Gravity].”
““Guoh!?””
Mọi người đột ngột lảo đảo.
“Tôi đã đặt một phép tăng trọng lượng lên tất cả mọi người. Hãy chạy 1 vòng trong tình trạng này. Nếu cảm thấy không thể tiếp tục, hãy tháo huy hiệu của mình ra như tôi vừa nói.”
Nhóm người chao đảo cố đứng dậy và chạy qua cổng lâu đài. Không tới mức chậm như rùa bò, nhưng tốc độ của họ chậm hơn nhiều so với tốc độ đi bộ bình thường.
Họ chắn chắn vẫn có thể di chuyển được vì trọng lượng áp đặt lên không tới mức mà không thể di chuyển nổi. Dù sẽ tốn rất nhiều sức để làm vậy. Tôi gửi các nhẫn giả đi theo trông chừng họ để ngừa việc ai đó té xuống con hào hay muốn gian lận.
“Đó không phải là một yêu cầu không liên quan cho lắm sao?”
“Mmmm… Chúng ta vẫn tham khảo cái này đến 1 mức độ nào đó, nhưng mục đích của việc này không phải để kiểm tra sức bền thể lực của họ, không nhận ra à?”
Tôi trả lời nghi vấn của Rain-san. Tôi chắc chắn có thể lọc ra những ai có sức bền tuyệt vời nhờ thử thách này, nhưng đó không phải cái tôi muốn biết.
“Nếu không phải là kiểm tra sức bền thể lực thì mục đích của thử thách này là gì ạ?”
“Là ý chí.”
“Ý chí?”
Hay đúng hơn là sự nghiêm túc. Người dễ từ bỏ thì không ổn. Họ là loại người sẽ đầu hàng ngay khi gặp khó khăn, điều đó sẽ rất rắc rối nếu điều đó xảy ra.
Đến 1 mức độ nào đó, chúng tôi đã đặt ra quy tắc để gửi cứu hộ đến chỉ trong trường hợp họ không thể hoàn thành ngay cả sau khi thời gian kết thúc. Những người bỏ cuộc trước đó sẽ bị loại. Còn những người không bỏ cuộc và vẫn kiên trì với mục tiêu thì vẫn sẽ đạt.
Ngay khi tôi đang giải thích với nhóm Rain-san, bắt đầu có những người bỏ cuộc. Nhanh vãi. Các bạn có thể làm tốt hơn mà.
Sau khi tôi hủy bỏ [Gravity] và hồi phục sức chịu đựng của họ bằng cách sử dụng [Refresh], tôi yêu cầu họ rời đi. Giờ thì, không biết sẽ có bao nhiêu người bỏ cuộc đây?
_____Chuyển cảnh_____
Số ứng viên giảm từ 950 xuống còn 480 trong một đòn. Điều đó có nghĩa là gần một nửa trong số họ bỏ cuộc.
Nhiều á nhân và thú nhân đã dẫn đầu nhờ sự vượt trội về thể chất, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng vì một người nhất định sẽ vượt qua được một khi họ vẫn không từ bỏ. Cho dù những người còn lại nhìn xung quanh hay là nhận ra sự thiếu sót khả năng của mình hoặc nhiều lý do khác đi nữa, nhưng sự thật vẫn là họ đã bỏ cuộc. Cảm ơn vì những cố gắng.
Tôi phục hồi sức lực cho tất cả mọi người kể cả những người không hoàn thành bài kiểm tra.
Giờ là bài kiểm tra tiếp theo…
“Bài kiểm tra tiếp theo là kĩ năng thực chiến. Các bạn có thể dùng vũ khí ưa thích của chính mình. Các bạn sẽ đỗ nếu đánh trúng tôi được 1 lần trong 30 phút. Tôi với thanh kiếm gỗ này sẽ là đối thủ của của các bạn. Giờ thì, bắt đầu thôi.”
Tôi cầm một thanh kiếm gỗ trong tay và bảo họ bắt đầu, nhưng không ai nhúc nhích. Ủa? Trong khi tôi đang thắc mắc, một trong số họ đưa tay lên.
“Ano, ai sẽ lên trước vậy?”
À, ra vậy.
“Không có thứ tự. Cứ lên hết cùng một lúc. Tất nhiên là cứ việc đánh hết sức có thể.”
Có phải họ nghĩ tôi đang chọc cười họ? Mọi người cầm lấy vũ khí sở trường của mình và tất cả cùng tấn công tôi.
“[Accel].”
Tôi dùng phép thuật gia tốc và đánh vào bất cứ ai sơ hở trong khi tôi vượt qua họ. Như mong đợi, họ tiến lên hết người này tới người khác do số lượng áp đảo, nhưng tôi nhẹ nhàng tránh hết. Và nếu có ai đó sơ hở, tôi phát cho người đó 1 đòn. Tôi sẽ không chủ động tấn công họ trừ phi họ chịu đánh nghiêm túc. Trong vòng này, Baba-jiisan, Yamagata-ossan, Else và Yae chịu trách nhiệm kiểm tra khả năng của các ứng viên. Tôi yêu cầu họ ghi lại con số huy hiệu của người nào có năng lực đạt đến một mức độ nhất định. Đối với những người mà tôi thấy kĩ năng họ chưa đạt, tôi sẽ cho họ 1 đòn duy nhất để dừng cuộc chơi ngay và luôn dù tôi cũng thấy tiếc cho họ.
Thỉnh thoảng cũng có vài đòn đánh sắc bén, nhưng không khó để né chúng vì tôi đang dùng [Accel]. Đến khi tôi nhận ra thì hơn 1 nửa đã gục và số còn lại đang gắng gượng đứng lên.
“Đã xong, hết giờ!”
Rain-san thông báo kết thúc. Và sau khi thông báo, mọi người cùng ngồi phịch xuống đất. Tôi chợt nhớ lại, tôi đã khá ngạc nhiên khi có người quen tham gia tuyển chọn.
Tôi nhìn về phía một cặp đang ngồi thở dốc. Ah, thực sự là Rebecca-san và Logan-san. Cả 2 là những mạo hiểm giả mà chúng tôi đã cứu trong sa mạc Rabbi. Tôi chắc chắn đã nhờ họ làm bảo vệ cho quán cafe sách của tôi ở Belfast rồi mà, sao họ lại ở đây?
Khi họ nhận thấy ánh nhìn của tôi, cả hai đều giơ tay lên. Tôi muốn hỏi họ nhưng vì có rất nhiều ánh mắt xung quanh, có thể sẽ trở nên phiền phức nếu mọi người nhận ra họ là người quen của tôi. Và mọi chuyện sẽ không thể kết thúc khi ai đó bắt đầu nói về sự thiên vị.
Sau đó, tôi nhận được bảng đánh giá từ nhóm của Baba-jiisan sau khi tôi phục hồi cho tất cả những người đuối sức.
“Giờ, tôi sẽ thông báo kết quả. Những người mang con số huy hiệu được đọc lên hãy tiến đến đây, và những ai không được đọc – rất tiếc là đã bị loại, xin hãy quay lại hướng cổng lâu đài. Sau đây tôi sẽ bắt đầu đọc: 3, 14, 21,…”
Cuối cùng, vẫn còn hơn 100 ứng viên. Đương nhiên những người có quá nhiều sơ hở nên bị tôi cho 1 đòn mạnh bị loại, nhưng cả những người không chủ động tấn công tôi cũng gặp số phận tương tự. Không có cách nào để đánh giá những người thất bại trong việc thể hiện hết khả năng của mình.
Nhân tiện, cả Rebecca-san và Logan-san đều thông qua. Không hề có sự thiên vị vì tôi không phải là người quyết định.
Số lượng đã được giảm xuống rất nhiều. Phần còn lại sẽ được lọc ra từ cuộc phỏng vấn tiếp theo.
Tôi đi cùng các ứng cử viên đã thông qua về hướng khu dành cho hiệp sĩ của lâu đài. Tôi yêu cầu họ chờ trong một phòng riêng biệt trong khi chúng tôi chuẩn bị phòng kế bên để phỏng vấn. Những giám khảo sẽ là tôi, tổng chỉ huy Rain-san, Yumina và một người nữa. Chúng tôi đã nhờ người đó giúp một tay trong sự kiện lần này.
“Xin lỗi vì đã gọi cho ngài, và cảm ơn vì đã chịu đựng sự phiền phức này.”
“Không, điều này chẳng là gì trong khi ta nợ ngài quá nhiều mà ta không biết làm cách nào để đền đáp.”
Giáo hoàng cười trả lời. Tôi đã liên lạc trước với Vương quốc Ramisshu và đề nghị sự hợp tác từ họ. Ngoài ra còn có vài linh mục hộ vệ ở phía sau căn phòng. Với 2 đôi mắt phép thuật: có thể nhận biết lời nói dối của giáo hoàng và nhận ra bản chất con người của Yumina, đây sẽ là vòng cuối cùng.
Tôi thay đổi vẻ ngoài của Giáo hoàng với [Mirage] vì bà ấy là một người nổi tiếng. Trong lúc làm điều đó thì tôi được bà ấy yêu cầu hãy ngụy trang bà ấy với vẻ ngoài trẻ trung hơn. Tôi nghĩ chuyện đó không quan trọng vì dù gì thì bà ấy cũng phải giả làm người khác nhưng……tâm lý phụ nữ phức tạp ghê.
“Giờ thì, gọi mỗi một lượt 5 người đi.”
Nicola-san rời khỏi phòng và trở lại với năm người. Hai thú nhân, ba con người. Tôi yêu cầu họ ngồi lên những chiếc ghế ở giữa phòng.
“Bây giờ thì bắt đầu từ bên trái, xin cho biết tên, tuổi, nơi sinh của bạn.”
Trong khi chờ đợi Rain-san và tôi đang đặt những câu hỏi đơn giản, Yumina bên cạnh tôi kiểm tra bản chất thật của những ứng viên bằng đôi mắt phép thuật của em ấy. Và mỗi lần một người trong số họ trả lời câu hỏi, giáo hoàng bên phải của tôi sẽ nắm hoặc mở tay trái bà ấy. Đó là một tín hiệu mà chúng tôi đã giao ước trước. Nếu những gì họ nói là [sự thật] thì bà ấy sẽ mở bàn tay, còn nếu là [nói dối] thì bà ấy sẽ nắm tay trái lại. Tôi tiếp tục đặt câu hỏi trong khi chú ý tay bà ấy.
Tôi không có ý định loại họ vì lý do nói dối. Đối với mỗi người thì ai cũng có những vấn đề không muốn nhắc đến và sẽ rắc rối nếu nó bị phơi bày. Nhưng mà tất nhiên là không cách nào có thể tin tưởng được một người mà nói dối toàn bộ.
Ngoài ra, nếu họ nói rằng họ có vị thế cao hơn nhân dân và có thể làm bất cứ thứ gì để có lợi từ đó, cũng như cảm thấy phản bội không phải là vấn đề, thì tôi không thể để họ đậu cho dù họ đang nói thật về chính suy nghĩ của mình đi nữa.
Cuộc phỏng vấn năm ứng viên đầu tiên kết thúc, và sau khi họ ra khỏi phòng, Yumina mở lời trước.
“Tốt hơn là không chấp nhận người thứ ba và thứ 5 từ bên trái. Em nhận thấy họ đang nghĩ về một số điều nguy hiểm.”
“Hai người đó chắc chắn đã nói dối rất nhiều. Dù khuôn mặt lạnh của họ khá là ấn tượng đấy.”
“Mặt lạnh……? À~ , Đó là một kỹ thuật để ngăn không cho người khác đọc biểu cảm trên khuôn mặt trong Poker.”
Tôi đã đánh dấu X vào hai người này và yêu cầu Nicola-san gọi 5 người tiếp theo. Chúng ta phải làm việc này khoảng 20 lần nữa à? Chắc chắn sẽ đuối lắm đây.
_____Chuyển cảnh_____
“A~ mệt quá đi….!”
Tôi gục đầu xuống bàn sau khi chúng tôi phỏng vấn tất cả mọi người. Chiến đấu chống lại nhiều người dễ hơn việc này nhiều.
Mặc dù cố gắng tỏ ra khôn ngoan trước đối thủ không phải là một chỉ tiêu, tôi lại cảm thấy chán nản khi thấy ai đó nói dối một cách tự nhiên trong khi mang vẻ mặt điềm tĩnh và tươi cười. Khả năng nhận ra những lời nói dối đôi lúc cũng phiền vãi.
“Ta không thường sử dụng khả năng này, vì trong cuộc sống đôi khi sẽ có những chuyện ngài không nên biết.”
Giáo hoàng nói. Ngài sẽ trở nên nghi ngờ con người nếu đi quá xa và nhìn thấy mọi thứ trong lòng mọi người. Tôi tự hỏi chẳng phải chính tôi đã bắt bà ấy làm điều đó sao? Tôi nên tổ chức tiệc vào buổi tối để cảm ơn bà ấy.
Hiện tại, số lượng ứng viên được thông qua là 64 sau khi chúng tôi loại bỏ những người không đủ điều kiện. Dù có hơn một chút so với chỉ tiêu, nhưng chúng tôi có thể xoay sở được.
37 nam và 27 nữ. Có nhiều phụ nữ hơn tôi mong đợi. Về lý do, tôi nghĩ chắc là vì hiệp sĩ đoàn ở các nước khác không cho phép phụ nữ tham gia. Nhưng ở đây, những người xuất chúng đã đến vì trong tờ thông tin tuyển dụng có cụm từ “Bất kể giới tính, chủng tộc và địa vị xã hội”.
Nhân tiện, Rebecca-san cũng vì lý do đó. Logan-san thì có vẻ đang tìm kiếm một công việc ổn định. Khi tôi hỏi anh ấy “Anh sẽ kết hôn hay làm gì đó với Rebecca-san à?” thì cả 2 đồng thanh “Sao tôi phải làm vậy với cô/anh ấy!?”. Có vẻ như trong trường hợp của Logan-san thì là một người phụ nữ khác nên được nói đến. Em rất xin lỗi 2 anh chị ạ.
22 trong số 64 ứng cử viên đã được thông qua là thú nhân và á nhân. Tôi có thể hiểu được những thú nhân đến đây cũng giống như các chỉ huy của họ, nhưng với các á nhân thì tôi hơi bất ngờ, chắc vậy.
<ý là thú nhân đến vì vốn đã có thú nhân làm hiệp sĩ ở vương quốc trong khi chưa có á nhân nào cả>
Á nhân là một chủng tộc gần giống với con người. Ngay cả khi gọi họ là một chủng tộc á-thú-nhân (phần “thú” là loài quái vật)
Đúng như dự đoán, vẫn còn nhiều thành kiến đối với chủng loài của nhau cũng như những đặc điểm khiến họ trở thành mục tiêu phải thuần hóa đối với các nước khác (như Raimisshu lúc trước).
Các cuộc phỏng vấn bằng phép thuật đã được đánh giá đặc biệt nghiêm ngặt, nhưng 5 á nhân đã thông qua kiểm tra trong khi không có vấn đề gì với mắt phép thuật của Yumina. Mắt phép thuật của giáo hoàng cũng xác nhận rằng họ đã nói sự thật. Bởi vì tất cả họ đều muốn sống trong xã hội loài người, năm người (Vampire, Ogre, mộc nhân, và 2 xà nhân) đã đậu.
Nhân tiện, nói về ma cà rồng, anh ta có hình dạng ma cà rồng, nhưng dường như anh ta không có vấn đề gì nếu sống mà không hút máu. Nó tương tự như thuốc lá và rượu vậy. Nếu có một số người thích, cũng sẽ có những người ghét. Ma cà rồng đến chỗ chúng tôi nói rằng anh ta sợ máu. Thật là một chàng trai kì quặc.
Trong mọi trường hợp, tôi tự hỏi hình dạng sơ bộ đang dần được tạo nên? Hiện vẫn còn cần vài chi tiết nhỏ nữa nhưng có vẻ thành phần hiệp sĩ đoàn của chúng tôi sẽ rất đa dạng. Ờm, như thế này thì cũng thú vị đấy chứ.