Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 103 : Hoàn thành và chư hầu đầu tiên
[Thực sự là hoàn thành trong 3 ngày…] [Đó là năng lực thực sự của ‘Công Xưởng’ đấy!]
*Mufuu*, Rosetta ưỡn ngực tự hào.
Trên màn hình trong ‘Công Xưởng’, một lâu đài nhỏ màu trắng đang ở trước mắt tôi (dù nói là nhỏ hơn thật sự nó lớn hơn rất nhiều so với nơi ở của tôi ở Belfast).
Bởi vì các loại vải hư hỏng quá nhiều sẽ không thể tái sử dụng dù cho có phân rã và tái tạo chúng lại (nghe cứ skill của thánh Tats) nên tôi đã phải chuẩn bị những nguyên liệu mới. Nếu tôi có thể kiếm được thứ gì đó như kén tằm thì tôi có thể có tơ tằm miễn phí rồi, nhưng mua nó luôn thì nhanh hơn. Thú thật thì tạo ra một thứ sảm phẩm cao cấp là quá khó. Huống chi tôi cũng khá dư dả về chuyện tiền bạc.
(Tui tự hỏi 20 đồng vàng đức vua-20tr yên-nó xài hết chưa? Chưa kể còn thu nhập kinh khủng thêm từ mạo hiểm giả và cửa hàng nữa)
Còn gỗ thì tôi có thể đốn và dùng gỗ của cây trắc bá và sồi xanh. Thế này thì ít tốn kém và nhanh hơn mua.
Về thủy tinh, khi nhớ lại cuộc đảo chính ở đế quốc, tôi nghĩ đến chuyện dùng những tấm sắt trong suốt và thay đổi độ dày của nó. Tuy nhiên, nếu tôi làm giống như những tấm đã được tạo ra ở ‘Công Xưởng’ thì sau cùng chúng sẽ hết phép thuật và trở lại như ban đầu, thế là tôi sẽ kẹt với việc làm trong suốt chúng trở lại. Mặc dù tôi có thể làm với tất cả chúng trong 1 lần nhờ smartphone, nhưng thế cũng phiền phức vãi ra.
Sau đó thì tòa lâu đài đã được xây dựng xong.
Sau khi đặt nó sau con hào, chúng tôi bước qua cái cầu lớn và tiến vào trong lâu đài. Nước trong hào khá là sạch sẽ, có lẽ được kéo từ con sông gần đó. Hệ thống thanh lọc nước và dẫn nước hình như cũng giống như hệ thống dùng bên trong các Babylon. Bằng cách kết hợp các cửa ngập thượng nguồn và hạ lưu, có vẻ khi có nguy cơ lũ lụt do mưa lớn thì chúng có thể làm chuyển đổi hướng dòng chảy.
Sau khi đi qua bước tường xung quanh lâu đài, chúng tôi có thể thấy những điểm phòng thủ như các tòa tháp và tường chắn cũng như chốt phòng vệ của gác cổng, sau đó là một khu vườn rộng lớn. Và phía sau lâu đài là sân đào tạo.
Hơn thế nữa, khi chúng tôi bước lên trên những bậc thang được làm từ đá cẩm thạch lộng lẫy thì có thể nhìn thấy một đài phun nước tuyệt đẹp ở giữa khu vườn. Tiến vào sâu hơn, đi qua khu vườn, chúng tôi đã có thể nhìn thấy cánh cửa dẫn vào lâu đài. Bên trong cánh cửa đôi lớn, không gian rộng rãi không thể tin được cũng như trần nhà cao và chiếc đèn chùm tuyệt đẹp hiện ra, ở phía đối diện, là cầu thang lớn dẫn lên tầng 2. Cầu thang với tấm thảm trải màu đỏ tẻ ra 2 bên trái phải và kéo dài lên tầng 2.
Hình dáng đường cong uyển chuyển này…tôi nghĩ đã thấy ở đâu đó rồi, nhớ rồi, không thể nào, giống như lâu đài của Belfast. À mà nghĩ lại thì cũng đúng thôi, vốn nó được tạo ra với thiết kế của lâu đài đó làm cơ sở mà.
[Thật đáng yêu! Và tinh tế nữa]
Dường như Yumina cũng thấy thế. Có lẽ vì nó khá giống nơi em ấy sinh ra và lớn lên.
Đến tầng 2, khi chúng tôi mở cánh cửa một căn phòng nằm ở góc hẻo lánh, một nơi rộng rãi cực kì với trần nhà cao hiện ra. Được trang trí với một chiếc cửa sổ lớn trên trần nhà, ánh sáng chiếu lên trên một chiếc ghế tuyệt đẹp được đặt ở một cái bậc cao hơn nền nhà. Đây là phòng họp thì phải.
[Không phải là quá nổi bật sao? Cái này…]
Ai sẽ ngồi ở đó? Tôi hả!?
[Hẳn đây là nơi để tiếp sứ giả cũng như những người khác. Vì thế sẽ không phù hợp chút nào nếu không có chút khoa trương như thế. Và cũng có thể thể hiện sự vĩ đại của Touya-sama nữa]
Tôi hiểu Rue nói đúng nhưng….vẫn khá xấu hổ theo cách nào đó. Sau khi yêu cầu ngồi ở vị trí giống mọi người và bị đàn áp dã man bởi các cô gái, tôi đành phải cố gắng ngồi vào chiếc ghế đó, nhưng nó đúng là không ổn chút nào. Dù vậy nhưng mọi người cứ nói [Oa!] hay [Thật tuyệt!] một cách tự nhiên.
Trước hết, sẽ chẳng có sứ giả nào đến một cái đất nước chả có gì như thế này, tôi nghĩ thế. Tiếp theo, nơi đây cũng không có các chư hầu, tạm thời thì không cần.
Sau đó tất cả mọi người tản ra về phòng mình và tham quan các nơi. Tôi cũng có ý định đến xem phòng tiếp tân, phòng ăn, thư viện, phòng hòa nhạc, sân tập, sân nhỏ, nhưng tôi không thể đi xem tất cả. Đúng như tôi nghĩ, nó quá rộng! Dù cho đã có kế hoạch làm cho nó nhỏ hơn từ bản thiết kế của lâu đài Belfast thì nó vẫn còn quá lớn.
Sau khi tham quan chán chê, mọi người ngồi thư giãn trên ghế sofa ở phòng lớn hướng ra phía ban công rộng rãi.
[Oaaaa! Nó lớn quá ~ degozaru! Dọn dẹp nó sẽ là một chuyện khủng khiếp ~ degozaru!] [Ừm, anh đã dùng [Bảo Vệ] lên cả tòa lâu đài nên sẽ không có bụi bẩn hay thậm chí là mấy vết nứt xuất hiện đâu. Nhưng mà, nói đến bụi thì…]
Khi tôi đang trả lời câu nói của Yae và nhìn ra ban công, tôi thấy Rue và Yumina đang vui vẻ nhìn khung cảnh bên ngoài. Cái thứ thể lực gì thế này? Có phải đây gọi là Sức mạnh của tuổi trẻ không? À nhưng mà nói thế thì khác nào tôi là một ông già.
Bước đến chỗ chúng tôi là các cô hầu gái Lapis-san, Cecil-san và Rene, Shizuka mang trà và bánh đến. Còn Lime-san thì đang đứng đó chờ đợi.
[Một lâu đài tuyệt vời thưa gia chủ. Theo cách nào đó, tôi chưa từng nghĩ không đầy 1 năm sau khi rời khỏi lâu đài, tôi lại trở lại phục vụ trong lâu đài lần nữa] [Thành thật xin lỗi. Lime-san rời khỏi lâu đài vì tuổi tác nhưng chưa tận hưởng được gì thì….] [Không không. Dòng máu thanh niên đang trở lại và sục sôi trong tôi những ngày qua. Vì vậy, sẽ không có vấn đề gì cả, hay đúng hơn, nó sẽ còn nhiệt huyết hơn nữa…]
Lime-san cười nói. Vì ông ấy cũng không bận tâm nên tốt hơn là tôi không nên đế ý đến nó nữa.
[Chủ nhân, có một khu vườn lớn với cái đài phun nước trong đó, nhưng tôi có thể chỉnh sửa lại một chút không?]
Shizuka hỏi trong khi rót trà. Vì là người quản lý ‘Khu Vườn’ của Babylon nên có vẻ làm vườn là sở trường của cô ấy. Thế là ngoài Julio-san ra, Shizuka cũng được cho phép tùy ý đối với khu vườn.
[Nhân tiện, phòng đào tạo trong lâu đài…..] [Chỉ có một cái thôi!!]
Tham lam quá đó, con bé này!
Khi tôi đặt tách trà xuống, Rene châm trà cho tôi. Sau mọi chuyện, Rene đã nghe về xuất thân của mình từ Carol-san. Tuy nhiên, thay vì trở lại đế quốc, em ấy đã quyết định sống ở đây và hứa sẽ đến gặp bà của mình sau khi ổn định mọi cảm xúc.
Rene cũng thế, đã quen với đồng phục hầu gái cũng như sự giúp đỡ của mọi người. Đôi khi em ấy cũng mắc lỗi nhưng mọi thứ cũng không quá tệ.
[Nhưng mà gia chủ. Nếu chúng tôi cùng đến sống ở đây thì cũng ổn nhưng mà nó sẽ khá là bất tiện. Sẽ gặp khó khăn khi đi mua sắm, ngài biết đó]
Cecil-san nói với giọng dịu dàng như thường lệ. Tất nhiên là sẽ khó khăn nếu muốn mua sắm ở cái đất nước không có gì ngoài một tòa lâu đài này rồi.
[Tất nhiên là tôi định kết nối nơi này với dinh thự ở Belfast bằng [Cổng], tôi cũng hiểu là khá bất tiện mà]
Tôi đã xem xét chuyện này trước đây, và tạo ra một loại [Cổng] thực chất. Nhờ vào [Lập Trình], sẽ chỉ có những người nhất định mới có thể sử dụng. Tốt hơn là nên thận trọng.
[Hãy để Tom-san và Huck-san giữ cổng ở dinh thự như cũ, nếu thế thì khi có chuyện gì ở phía bên kia họ có thể lập tức thông báo. Về phía này thì….Có nên dùng Cerberus gác cổng không nhỉ?] [Chú chó canh cửa mạnh nhất, đúng thế]
Elsie cười. Chó canh lối vào địa ngục làm gác cổng cho tôi…Mũi nó rất thính, nếu có kẻ xâm nhập thì nó có thể lập tức phát hiện, tôi nghĩ thế.
Triệu hồi người sói hay người thằn lằn làm vệ binh cũng tốt, nhưng mà…nếu tôi làm quá thì chắc nơi đây sẽ bị gọi là lâu đài quái vật hay đại loại thế mất, nên tôi hơi do dự.
[Ủa? Đó là….chó con….không phải. Một con gấu, một chú gấu bông!?]
Rue đang đứng bên ban công vui vẻ tự hỏi. Một chú gấu bông? Chỉ có thể là…
Chạy lại ban công, tôi nhìn theo hướng Rue đang nhìn. Ở đó là chú gấu bông với những bước đi ngắn đi qua cây cầu dẫn vào lâu đài chùng với chủ nhân đang cầm chiếc dù che nắng của nó.
_____Chuyển cảnh_____
[Khủng thật…..ta vừa rời mắt thì cậu đã trờ thành vua….một sự thăng tiến không tưởng, ta không ngạc nhiên mà là bị sốc luôn đó]
Rin nói trong khi ngồi trên ghế và uống trà đen. Bên cạnh cô ấy, Pola quỳ xuống, xoa tay mình vào nhau và đến gần tôi. Cái chương trình nào đang làm việc này thế? Và mục đích là gì?
[Hơn thế nữa, cậu có thêm vị hôn thê là công chúa đế quốc Regulus? Thật tuyệt và không có gì để lo lắng nhỉ…]
Nghe mùi mỉa mai nồng nặc đâu đây. Chính xác thì vì tôi nhận được cô công chúa nên buộc phải nhận luôn cái đất nước này…..
[À thì ta không có ý nói nơi này bị chiếm đóng. Nó trở thành một quốc gia độc lập, và giờ ta đến đây với tư cách là sứ giả của Misumido. Từ giờ chúng ta sẽ ở cùng nhau nên hãy chăm sóc cho ta] [Hả!? Chờ chút, nếu tôi nhớ không lầm thì Rin là đại sứ ở Belfast mà đúng không?] [Ta giao cho người khác rồi. Ở đây vui hơn]
Thiệt hả trời? Tôi không biết cô ấy có bình thường không khi mà thay đổi công việc của mình chỉ vì nó thú vị hơn….Nhưng nếu là vua của Misumido thì chắc ông ấy sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này.
[Sau đó, ta có một cuộc thảo luận nhỏ. Có những đứa trẻ nói muốn làm việc ở đây, và ta tự hỏi cậu có chấp nhận họ không] [Họ nói…muốn làm việc ở đất nước này?] [Phải, trong Vương quốc Brunhild]
Ừm ~ dù có ít người hỗ trợ, nhưng tôi cũng không muốn cứ vô tư mà sử dụng ai đó. Bằng cách này hay cách khác, lỡ như ai đó trong số họ có mưu đồ gì đó thì sao, và trong khi họ không bị ước thúc. À! Cặp mắt phép thuật của Yumina. Nếu là cô ấy thì sẽ có thể nhìn thấy kẻ nào có ý đồ xấu.
[Ừm thì trước mắt tôi có thể gặp họ, họ đang ở đâu?] [Chúng đang chờ ngoài cổng lâu đài]
Cùng với Yumina và Rue, chúng tôi đến ngoài cổng lâu đài và ở đó là 3 người trẻ tuổi. Thay vì gọi họ là những đứa trẻ, họ cũng không nhỏ hơn tôi bao nhiêu. Khi 3 người nhìn thấy chúng tôi, họ quỳ 1 chân và cúi đầu. Dừng lại! Dừng lại giùm đi, chuyện này không thoải mái chút nào đâu.
Xem nào, cả 3 đều là thú nhân. Cậu bé người thỏ, cô bé người sói và…cậu bé cáo. Mà ủa? Chàng trai thỏ này…tôi nhìn thấy ở đâu rồi thì phải….Àh!
[Xin~lỗi, cậu là Rain-san phải không?] [Đã lâu không gặp, Touya-sama]
Chàng thỏ đứng đầu gật đầu cười. Vậy là đúng rồi, trong chuyến đi đến Misumido, một trong những thuộc hạ dưới trướng Garun-san là cậu ta.
Hửm? Nếu thế thì cậu ta là một người lính của Misumido mà.
[Tôi đã rời khỏi quân đoàn của Misumido. Xin hãy cho phép tôi phục vụ đất nước này] [Nhưng tại sao….Garun-san có vẻ rất hài lòng về cậu và cậu cũng có thể thăng tiến hơn nữa] [Lúc Touya-sama hạ gục con hắc long, tôi thực sự bị chinh phục bởi sức mạnh tuyệt vời của ngài. Và khi biết ngài đã thành lập một quốc gia, tôi không thể kiềm chế được nữa và nhờ Rin-sama…]
Điều đó nhiều hơn những gì xứng đáng với tôi rồi. Tôi không muốn chịu cái trách nhiệm này….trong khi lắng nghe, cô gái sói đứng cạnh cậu ta cười khúc khích.
[Rain-chan, bình tĩnh nào. Cậu làm Touya-sama sợ kìa] [Ah! X-xin thứ lỗi cho tôi]
Mặt trở nên đỏ rực, Rain-san ngẩng đầu lên xấu hổ. Nhìn sang bên cạnh, cô gái tai sói có mái tóc màu bạc mặc váy cúi đầu một chút.
[Tên tôi là Norun. Thật sự cảm ơn về sự giúp đỡ cho anh trai tôi từ ngài] [Anh trai?] [Norun là em gái sĩ quan Garun]
Rain-san giải khi nhìn thấy tôi đang đứng thắc mắc. Ah, vì thế nên…
Cậu trai tai cáo còn lại cũng cúi đầu với tôi. Có vẻ cậu ấy là một người nghiêm túc, với cái nhìn chính trực. Tôi tự khỏi có khi nào cậu ta lớn hơn tôi không? Cậu ấy khá cao, đôi tai cáo của cậu nhô lên trên mái tóc vàng và chiếc đuôi mềm mại đang ve vẩy.
[Nicola Strand. Rất vui được gặp ngài. Điện hạ!]
(Heika nghĩa gốc là “vua” hay “hoàng thượng”, dùng khi gọi vua chúa, trường hợp này là gọi main với cương vị là quốc vương. Vì dùng “Điện hạ” hay hơn và hợp với vị trí “quốc vương” hơn “Hoàng thượng” nên mình đổi luôn, dù sao cũng không thay đổi nghĩa)
Cậu ấy nói với tư thế đứng thẳng nghiêm trang. Tôi muốn cậu dừng dùng từ điện hạ, nhưng…..Tôi là vua của một vương quốc, dù là một vị vua chính thức, nhưng vì trong thế giới cũ của tôi không có vị trí như vậy. Nó giống như trong anime hơn, mặc dù nó đã bị phá hủy bởi súng laser (khúc này éo hiểu). À thì vô dụng thôi nếu áp dụng kiến thức và thường thức của thế giới kia. Dù sao thì cũng không cần quá bận tâm về nó. Hơn thế, tôi tự hỏi….
[Cậu nói Strand…..Cậu có quan hệ như thế nào với nhà Olga-san vậy?] [Olga-san là anh em họ của cha tôi. Thương nhân Olga Strans là chú của tôi]
Haiz, quả nhiên. Chuyện gì đây? Sau tất cả thì cả 3 người đều có liên quan gì đó với tôi. Khi tôi cố suy nghĩ, chuyện này là tất nhiên. Khi đất nước này được thành lập nhưng chưa công bố rộng rãi, tất nhiên là chỉ có người quen của tôi mới biết chuyện này.
(khúc này mâu thuẫn với đoạn đầu chương 100)
[Cả 3 đều là những người có năng lực, ta nghĩ chúng sẽ phù hợp với việc bảo vệ lâu đài này]
Nghe lời khuyên của Rin, tôi quay sang Yumina. Em ấy cười và khẽ gật đầu. Có vẻ họ đã vượt qua được sự kiểm tra từ đôi mắt phép thuật của Yumina.
[Ưm…Tôi vẫn chưa quyết định chắc chắn. Tuy nhiên, vì hiện tại chưa có công việc nào như công việc của một hiệp sĩ hay quân nhân, tôi có thể thay nó bằng công việc lặt vặt nào đó, thế có ổn không?] [[[Xin được giúp đỡ!]]]
Hồi đáp tích cực. Hiện tại, về chuyện chỗ ở, họ nói là một căn phòng như phòng bảo vệ là ổn. Tôi nghĩ nam và nữ nên ở chỗ khác nhau. Hãy nghĩ về chuyện này khi số lượng người tăng lên.
Khi một tổ chức như Hiệp sĩ đoàn chẳng hạn được dựng nên, có lẽ tôi sẽ xây thêm một tòa nhà riêng cho nó.
[Giờ thì, 2 người đàn ông và một người phụ nữ là số lượng khởi đầu của hiệp sĩ. Vì đây sẽ không thể nào là số lượng cuối cùng, sau đó…Hửm?]
Mặt Rain-san dần nhăn nhó khi nghe tôi nói. Norun thì cười cay đắng còn Nicola-san đảo mắt chỗ khác. Ểh? Gì thế? Tôi nói gì đó tồi tệ lắm à?
[Tên ngốc! Rain là con gái đấy] [………………………..Cá-!]
Rin ném câu nói đầy khinh bỉ từ phía sau tôi, nhìn vào Pola thì nó đang lấy tay che mặt rồi lắc đầu liên tục, mồ hôi thi nhau túa ra từ khắp người tôi. Ểh? Đùa à? Thiệt hả….?
Quay đầu lại với âm thanh [cọt kẹt cọt kẹt cọt kẹt] như cái máy, tôi đối mặt với Rain-san, người đang hiện ra ánh mắt vô hồn cùng đôi tay thỏ rũ rượi của mình. Ờm…tóc ngắn, tôi thực sự cảm thấy đây là một chàng trai đẹp mã…..Nếu tôi nhìn kĩ, các điểm đặc trưng, hay chính xác là thứ có thể nhìn từ bên ngoài dùng để phân biệt giới tính….đây đúng là một người phụ nữ….tôi có thể nhìn thấy chúng.
(thấy cái gì nhỉ? )
[…………………………………..tôi là con gái] [Xin lỗi vì sự hiểu lầm!!!!]
Chưa từng nghe về chuyện một quốc vương quỳ gối xin lỗi thuộc hạ của mình. Nhưng lịch sử đất nước này thì bắt đầu như thế đấy.