Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 102 : Lâu đài bị bỏ hoàng và … ma ( Phần 2 )
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 102 : Lâu đài bị bỏ hoàng và … ma ( Phần 2 )
Bộ giáp tiến lại gần chúng tôi với âm thanh cọt kẹt của kim loại và vung thanh kiếm từ phía trên đầu.
[Ánh sách triệu tập lại đây, ngọn thương thần thánh. Quang Thương!]
(Đừng ý kiến với mình về phần dịch mấy câu thần chú, cái gì cho qua dc thì cho qua giùm đi nha. Chứ mình thì ngán nhất mấy câu thần chú, vừa trừu tượng vừa làm mình…nổi da gà )
Ngọn thương ánh sáng xuyên thủng bộ giáp và đánh lên bức tường, nó vỡ tan và các mảnh vỡ nằm rải rác khắp sàn.
Tiếng nói vang lên trong khắp căn phòng. Mà này, thật đáng ngạc nhiên là một ác linh hay gì đó đại loại lại đi nói “rời khỏi đây nếu không muốn chết” như thế đấy. Khi mà đã nói như thế, thông thường thì sẽ có cách nào đó nói chuyện với nó thì phải?
[Nếu chúng tôi rời khỏi đây thì sẽ không có gì nguy hiểm đến với chúng tôi đúng không?]
<Đúng thế…nếu các ngươi rời khỏi thì sẽ chẳng có chuyện gì cả->
[Tôi từ chối!] (Lầy )
Sau khi đáp, tôi tiếp tục phóng quang thương vào tường. Một cái lỗ to tướng bị đập ra với âm thanh ầm ĩ và chuyện đó làm cho chúng tôi có thể nhìn thấy cũng như nghe được tiếng mưa tí tách bên ngoài.
<Ở đây cũng thế, đã rõ!>
Sau khi giao nhiệm vụ cho bộ 3 thần thú, tôi tiếp tục đục các bức tường bằng quang thương. Vì tôi đã nó tránh những phần cột chính ra nên chắc sẽ không có chuyện trần nhà sập xuống đâu.
[Ng-ngươiiiiiiii!! Ngươi đang làm cái quái gì thế!?] [Ta sẽ phá hủy chỗ này và biến nó thành đống đổ nát. Thế thì sẽ chẳng còn vấn đề gì hết]
Có điều gì đó rất lạ. Xét theo khía cạnh là một ác linh thì nó chẳng có tí tà ác nào cả. Nó cũng không cho thấy nó có khả năng chiến đấu sau những đợt “quậy phá” lúc nãy.
[Này ma! Ngươi có thật là một con ma không vậy?]
<*Ực!* T-tất nhiên rồi! Ta là một con ma, ta đang ám lâu đài này>
Nó vừa *ực* kìa. Chả bình thường chút nào. (ma thì tất nhiên là không nuốt nước bọt cái *ực* được rùi)
[Nói cách khác, nếu ta phá hủy nơi này thì ngươi sẽ biến mất]
Hình tượng của ngươi đang sụp đổ đó biết không? Ngay cả Elsie lúc nãy còn đang sợ hãi thì lúc này cũng đang nhìn quanh với vẻ mặt “không cảm xúc” kia kìa.
[Này ma! Ngươi thật sự là ai? Nếu ngươi chịu khai thật thì bọn ta sẽ lắng nghe, còn nếu không thì khỏi dông dài nữa, cái lâu đài này sẽ thành bình địa, có hiểu không hử?]
(lại nổi máu S cmnr )
<………….>
Con ma không trả lời. Tuy tôi không biết kẻ đó là ai nhưng chắc chắn 1 điều là hắn sống trong lâu đài này. Tôi nghĩ vẫn có cơ hội để dàn xếp.
[Vì ngươi không gì để nói, ta biến nơi đây thành phế tích đây]
[Xuống cầu thang?]
Sau khi ra khỏi căn phòng của cựu lãnh chúa, chúng tôi xuống đến cầu thang, nơi treo bức tranh chân dung. Vẫn là người phụ nữ mặc váy màu xanh ngọc đứng bên chiếc ghế…như cũ. Chúng tôi một lần nữa ngắm nhìn bức tranh cùng với người phụ nữ….Đúng như tôi nghĩ, to thật!
(quỳ với anh )
[…Ủa?] [Sao vậy anh?]
Bức tranh này….Nó không thể nào là bức tranh người vợ lãnh chúa đã bị tử hình được. Chủ lâu đài đã thay đổi 3 lần, không thể nào mà bức tranh người vợ của chủ trước lại được giữ lại ở đây như thế này. Hơn thế nữa, người phụ nữ trong bức tranh…trước đó cô ta “ngồi” trên ghế mà!?
Ngay khi tôi nhận ra điều này, người phụ nữ cử động, cô ấy xẻ bức tranh ra bằng tay mình và nhảy khỏi đó.
[Hây…chà!] [Ểh!? Ểh, người đó nhảy ra từ bức tranh!? M~m~ có ma!!]
Elsie bám vào tôi lần nữa. Thú thật, thay vì cảm thấy thoải mái, mềm mại hay vui sướng thì tôi chỉ cảm thấy đau đớn thôi. Nên em làm ơn buông anh ra giùm đi mà…..
[Tôi không phải ma ~ yoo. Tôi mà một sinh vật phép thuật ~ desuu. Khung ảnh này là cơ thể thật của tôi, còn thân thể này chỉ là ảo ảnh ~ desuu]
Sinh vật phép thuật? Ý cô là một sự sống tạo nên từ phép thuật? Một thứ gì đó cung cấp sinh mạng tạm thời vào vật chứa nhờ vào phép thuật, nó có giống như lũ quái á nhân hay golem không? Nhưng trường hợp này…khung tranh á?
[Ra vậy. Không có gì lạ khi cô bị nhầm lẫn thành ma với những thứ như thế này. Thế? Sao cô lại cố đuổi chúng tôi đi?] [Vì trước đây tôi đã gặp rắc rối với lũ tội phạm trốn ở đây như hành vi và rác thải của chúng ~ desuu. Cơ thể tôi là khung tranh này, vì thế tôi sẽ biến mất nếu nó bị phá hủy, vậy nên….]
Nhắc mới nhớ, đúng là từng có vài nhóm tội phạm trốn ở đây và cố biến nó thành căn cứ…..Cô ta là kẻ đuổi chúng đi à?
[Vậy cô cũng là người đã giết các lãnh chúa kế nhiệm?] [Không phải thế ~ desuyou! Tôi không có giết họ! Người đầu tiên là bị bệnh, chết đột ngột trong đêm khuya, người thứ 2 ngã ngựa hoàn toàn là tai nạn, người thứ 3 thì do cãi cọ với vợ về việc gì đó hình như là ngoại tình rồi bị vợ đâm chết ~ desuu. Đó là tất cả những gì đã xảy ra]
Vừa nói những lời cuối của câu, cô ấy nhìn về phía Elsie. Elsie khẽ lùi lại với tiếng hét nhỏ [Hiii!] e dè.
Vậy tức là các lãnh chúa đã không bị giết bởi 1 con ma.
[Sau đó không còn ai ở đây. Thỉnh thoảng thì có bọn trộm cướp đến đây rồi đập phá cho vui, nên tôi lo lắng sẽ có lúc khung tranh bị phá hủy…] [Và rồi cô hành động như một con ma đang nổi giận để đuổi chúng đi]
Người phụ nữ từ [Khung Tranh] gật đầu.
[Mà trước hết thì ai đã tạo ra cô?] [Tôi là một trong những sinh vật phép thuật kì diệu được tạo nên bởi vị giáo sư thiên tài của nền văn minh cổ đại ~desuu. Ah, nói đến giáo sư, cô ấy là một người phụ nữ lập dị, nhưng sự thật vẫn là một thiên tài tuyệt vời….] [….Chờ chút!]
Giáo sư, phụ nữ, lập dị, thiên tài. Khi tôi kết nối những đặc điểm đó với nhau, một gương mặt với nụ cười khả ố hiện lên trong đầu tôi.
[….Tên vị giáo sư đó là?] [Giáo sư Regina Babylon ~ desuu] [Con mụ bạo dâm đó!!!] (chú cũng S mà la éo gì )
Dù nghiêm túc mà nói thì bà ấy không có bạo râm. Nhưng lại một lần nữa! Sao rắc rối xung quanh tôi đều dính dáng tới mụ ấy thế!? Hơn nữa, có gì vui với việc thao túng sự kiện quanh tôi à? Aaaa! Chết tiệt, đủ lắm rồi nhá!!
…..Không không, bình tĩnh lại nào. Sắp xếp lại tình hình nào.
[Tôi hiểu rồi. Vậy tại sao cô lại ở đây?] [Xem nào ~ trong một thời gian rất dài, tôi ở trong một nhà kho trôi nổi trên bầu trời. Nhưng mà người quản lý-san có vấn đề về thần kinh, một ngày “đẹp trời” nọ…..ừm ~ khoảng 320 năm trước, cô ấy vô tình phá vỡ bức tường của nơi đó. Lúc đó, tôi và nhiều tạo tác phép thuật khác bị rơi xuống mặt đất. May thay, nhà kho thường bay không cao lắm, và phía dưới là một ngọn núi tuyết nên tôi đã không ngủm….] […Kho mà cô nói có phải là ‘Nhà Kho’ trong hệ thống Babylon không?] [Ểh!? Cậu biết nó à?]
Lại một lần nữa. Lúc trước là [Viên ngọc bất tử] rồi đến vòng tay [Hấp thụ ác quỷ] và [Vòng tay thủ hộ], giờ là thứ này. Thủ phạm chính là cái cô quản lý hậu đậu đó….Với tất cả những rắc rối tôi đã phải chịu, tôi nhất định phải tìm ra cô ta rồi cho cô ta biết thế nào gọi là “thiên nộ” để thanh toán nợ nần. Có vẻ ‘Nhà Kho’ vẫn đang bay. Dù thế nào thì sớm muộn cũng tìm ra nó thôi.
[Vì chỉ là một [Khung Tranh] nên tôi không dùng được sức mạnh phép thuật, tôi đã được nhặt bởi một người leo núi và được xem như đồ cổ. Tôi đến đây do dòng đời xô đẩy ~ desuu. Sau đó, tôi cuối cùng cũng có thể dùng sức mạnh phép thuật khi lãnh chúa đặt tranh người vợ đã mất của mình vào trong tôi (khung tranh). Tôi lén ra ngoài dạo vào ban đêm với vẻ bề ngoài như thế này, nhưng vị lãnh chúa ngày càng trở nên kì lạ…]
Là nó đó! Nếu mà thấy hồn ma người vợ đã chết lãng vãng trong nhà vào buổi tối thì ai mà không trở nên kì lạ.
[Cuối cùng thì ông ta bắt đầu nghiên cứu thứ kì lạ gì đó. Đến khi tôi nhận ra thì những người trong lâu đài đang dần biến mất. Rồi những người của Hiệp sĩ đoàn ập đến bắt lãnh chúa và hành quyết ông ấy. Sau đó, vị lãnh chúa mới đến đây. Tôi tò mò ông ta là người thế nào, tôi lén nhìn ông ấy vào ban đêm và không hiểu sao ông ấy cứng đờ người rồi lăn ra chết. Người thứ 2 thì nhảy lên ngựa khi nhìn thấy tôi và cũng “theo gót đàn anh”. Còn người cuối cùng thì bị vợ buộc tội “Tên khốn! Dám dắt gái về nhà!” và bị đâm chết ~ desuu]
(Chị rất tỉnh và đẹp gái ạ! Nhận 1 lạy của em )
[Đó là do…] [Elsie, đừng]
Tôi ngăn Elsie đang cố nói gì đó lại. Tôi hình dung được mọi chuyện rồi, và “quý cô” này là nguyên nhân của mọi chuyện. Lãnh chúa đầu tiên bị sốc và ảo tưởng về người vợ quá cố của mình rồi bị điên. Người tiếp theo thì bị đau tim do kinh hãi và với cơ thế yếu đuối của mình, ông ta ngỏm. Người kế tiếp thì té ngựa khi đang cố chạy khỏi con-ma-nào-đó. Người cuối cùng thì bị vợ hiểu lầm là có bồ nhí rồi hành quyết tại chỗ.
……Chuyện này quá là điên rồ. Hơn nữa, cái nguyên nhân của mọi thứ thì lại không nhận ra điều đó.
[Có vấn đề gì sao?] [Không…..Những chuyện này có vẻ hợp lý, nhưng tôi vẫn sẽ phá hủy lâu đài này] [Ểhhhhhh!!?? Cậu thật tàn nhẫn!] [Nghe tôi nói hết đã. Tôi sẽ cho cô một nơi ở khác, an toàn và tự do. Ý cô thế nào?] [Thật chứ!? Nếu thế thì tôi cũng không có gì để phàn nàn….]
Thế là xong, đàm phán thành công. Tôi bảo cô ấy trở lại khung tranh và tháo nó xuống. Tôi chợt nhớ, từ thời vị lãnh chúa đầu tiên, bức tranh vẫn không bị bỏ đi. Thông thường, chẳng có ai đặt thứ gì đó như tranh vợ chủ trước của ngôi nhà ở trong nhà cả.
[Đôi khi cũng suýt có chuyện bức tranh bị vứt đi. Nhưng do người vẽ nó là một người nổi tiếng nên bằng cách nào đó mà giá trị bức tranh ngày càng tăng. Thế là tôi đã được giữ lại]
Hiểu rồi. Giá trị nghệ thuật của nó khá là cao. Trong trường hợp này tôi có nên tháo khung tranh ra và bán bức ảnh? Tôi không muốn giữ lại những thứ như ảnh vợ của lãnh chúa quá cố trong lâu đài của mình đâu. Nếu thay vào đó là một bức tranh khác thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Khi chúng tôi trở lại sảnh, mọi người đang tập trung ở đó. Lúc này tôi mới giải thích tình hình và sự thật đằng sau những câu chuyện ma của lâu đài này. Dù là di sản của nền văn minh cổ đại, nó vẫn rất phiền phức.
Sau khi không còn vấn đề gì, tôi mở [Cổng] và di chuyển cả lâu đài đến Brunhild. Như dự đoán, tôi hơi khó chịu vì đây là lần dầu tiên dịch chuyển thứ lo lớn thế này. Nhưng ổn cả thôi.
Sau đó, tôi đi đến ‘Công Xưởng’ và nói chuyện với Rosetta. Có vẻ vẫn còn thiếu các vật liện như kính, các loại vải và một lượng nhỏ gỗ xẻ. Về chuyện này, bởi vì là những chi phí bắt buộc nên ngoài bỏ tiền của chính tôi ra thì không còn cách nào khác. Thủy tinh và gỗ thì có thể tìm thấy trong kho phế liệu, còn vải thì tốt hơn là dùng đồ mới. Ngay cả khi nó được phân rã ra rồi tái sử dụng lại thì vẫn có vài giới hạn về chuyện đó.
[Khi anh có nguyên liệu thì cứ gửi ngay đến ‘Công Xưởng’ từng chút một. Và lâu đài sẽ được xây dựng, lắp ráp tại chỗ giống y như trong dữ liệu trước đó ~ dearimasu. Nhân tiện, anh muốn đặt lâu đài ở đâu ~ dearimasu?]
Với lâu đài thì tất nhiên là tôi chỉ vào trung tâm đất nước. Địa hình Brunhild không có nhiều đồi núi và vùng trũng nên có thể dễ dàng phát triển kinh tế. Nhưng hiện tại thì tôi chưa có kế hoạch cho việc đó, xây lâu đài trước đã. Và vì thế, sẽ không có vấn đề gì khi đặt lâu đài ở giữa. Mà nếu có chuyện gì thì tôi cứ dời cả cái lâu đài là xong.
Vì nó sẽ được hoàn thành trong 3 ngày khi đủ nguyên vật liệu, tôi nên mau chóng thu thập đủ nguyên liệu còn thiếu.