[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 74 : Ác chiến
“Hắn ra ta so với ta còn nhanh hơn, nhanh đến không thấy rõ….”
Trước mắt Tông Đức Minh càng ngày càng tối đi, ngọc lâu của hắn đã bắt đầu tiêu tan, không còn sự khống chế của hắn nữa, hơn trăm đạo kiếm khí trên đỉnh đầu hắn bắn ra bốn phương tám hướng, hơn mười đạo trực tiếp đâm vào người Diệp Húc, nhưng không tạo thành chút thương tổn nào, tất cả đều vỡ tan!
“Tông gia đại bộ đội đã đi xa, đồng loạt ra tay, tốc chiến tốc thắng!” Diệp Húc mở miệng quát lớn, ngọc lâu trên đỉnh đầu lơ lửng giữa trời, áp xuống Tông Khai Dương!
“Thiếu Bảo, đừng lãng phí a!”
Phương Thần liếm liếm môi, xuất ra hai xúc tu từ tám nhánh phía sau, cười một tiếng đâm vào cổ Tông Minh Đức, trong chớp mắt hút sạch hắn!
Sáu nhánh xúc tu còn lại đâm hướng Tông Thanh Đức, y căn bản không có cơ hội xuất thủ, liền bị bốn nhánh trong đó cuốn chặt lại, không thể nhúc nhích, hai nhánh xúc tu khác đâm vào cổ, chỉ cảm thấy một thân tu vi cùng khí huyết nhanh chóng chảy đi, trong lòng kinh hãi muốn chết!
Chỉ thấy phía sau Phương Thần, trái tim lớn hình tròn của con bạch tuộc lớn (Đại Chương Ngư) trở nên đỏ tươi, có vẻ quỷ dị vạn phần!
Mới đối mặt một cái mà ba vị con cháu Tông gia liền chết mất hai, chỉ có Chu Thế Văn không có tu luyện loại vu pháp công kích vẫn đang cùng Tông Đức Tĩnh đánh đến phong sinh thủy khởi.
Tông Khai Dương chân tay phát lạnh, Diệp Húc và Phương Thần ra tay chính là sát chiêu sắc bén vô cùng, một chiêu liền giết chết hai tên Tông Đức Minh Tông Đức Thanh, thậm chí lấy thực lực của hắn cũng không kịp cứu viện!
Hắn chẳng thể nghĩa tới rằng ba người đối diện kia chính là ba vị thiên tài Liễu Châu, tuổi tuy nhỏ, tu vi tuy không cao, nhưng thực lực tuyệt đối là những vu sĩ cùng cấp bậc không thể theo kịp!
Chỉ một mình Diệp Húc liền dám cùng kẻ đã tu luyện đến Cố nguyên kỳ là Loan Sư Bình lấy cứng chọi cứng!
Ngọc lâu của Diệp Húc đã đi đến đỉnh đầu hắn, ầm một tiếng, ngọc lâu chấn động, từng đợt gợn sóng màu xanh phóng đến Tông Khai Dương, xung đột với nguyên khí của hắn, phát ra tiếng bạo hưởng tất tất ba!
“Các ngươi muốn chết!”
Tống Khai Dương vừa giận vừa sợ trong lòng, phía sau lưng hắn một vu binh kỳ quái hình chữ “Vạn” hô một tiếng bay lên, xoay tròn cực nhanh, chém thẳng hướng Chu Thế Văn!
Kiện vu binh này tuy bộ dáng kỳ quái, nhưng là bảo bối hắn vất vả tế luyện mà thành.
Hắn ở trước khi tiến vào Cố nguyên kỳ tu luyện chính là một môn vu pháp tên Vạn tự chân giải hồi toàn nhận, phối hợp với chuôi vu binh hình chữ vạn này, rót vu pháp vào trong, thực lực của hắn sẽ phát huy đến giới hạn lớn nhất, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp, chém chết đối thủ mà tu vi còn cao thâm hơn hắn!
Đệ tử Tông gia đã chết hai người, nếu Tông Đức Tĩnh lại chết ở trong tay đối phương, phần tội này lại càng lớn, ngay cả hắn cũng không gánh vác nổi!
Cùng lúc đó, gợn sóng màu xanh hạ xuống, chấn động khiến nguyên khí hắn rối loạn, hai chân không khỏi lọt vào trong núi đá, liền quỹ đạo bay của vu binh hình chữ vạn cũng có chút bất ổn, khó có thể khống chế!
“Ba thằng nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Tông Khai Dương vươn tay ra, một tiếng trống vang lên nện lên trên tầng hai bạch ngọc lâu, lập tức đánh tan nguyên khí nguyên thần Diệp Húc, uy năng ngọc lâu giảm mạnh, hướng Diệp Húc bay đi.
“Mặc kệ các ngươi là ai, giết đệ tử Tông gia ta, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chôn cùng chỗ này!”
Tống Khai Dương điên cuồng hét lên một tiếng, đẩy lui ngọc lâu của Diệp Húc, tiếp tục khống chế vu binh hình chữ vạn, ý đồ chém Chu Thế Văn!
Đôi cánh của Chu Thế Văn rung lên, Phong lôi song sí lập tức tuôn ra một tiếng sấm vang, bỏ qua Tông Đức Tĩnh ở một bên, hưu một tiếng liền đi đến phía sau Tông Khai Dương, chủy thu hung hăng đâm vào lưng hắn.
Phong lôi song sí của Chu Thế Văn tuy không có mấy lực công kích, nhưng nếu luận về tốc độ thì có thể nói là một trong những loại nhanh nhất, tốc độ này ngay cả Tông Khai Dương cũng không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy sau lưng hơi hơi đau xót, bị hắn đâm trúng giữa lưng.
Tông Khai Dương nguyên khí lập tức bạo phát, chủy thủ trong tay Chu Thế Văn oành một tiếng vỡ nát, thậm chí ngay bàn tay cũng bị nổ đến máu tươi đầm đìa, bay ngược ra!
“Có độc?”
Tông Khai Dương chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến từng đợt tê dại, tâm niệm vừa động, thi triển ra vu pháp khổ tu đã lâu, Vạn tự chân giải hồi toàn nhận, đuổi theo Chu Thế Văn, định chém ngang eo hắn!
Cùng lúc đó, hắn nhảy lên giữa không trung, thẳng truy tốc độ Chu Thế Văn, đan chưởng bổ xuống phía dưới.
Ông!
Chu Thế Văn vội vàng tế khởi ngọc lâu, Vạn tự chân giải bổ vào trên lồng nguyên khí, lập tức ầm một tiếng thoải mái đánh vỡ lồng nguyên khí ra!
Có lồng nguyên khí ngăn cản một thoáng, Chu Thế Văn có cơ hội thở gấp, vội vàng rung hai cánh, tránh thoát kích sát của Vạn tự chân giải, tính toán tẩu thoát.
Sao lường trước được Tông Khai Dương hạ bàn tay xuống, chính che ở đường đi của hắn, Chu Thế Văn tốc độ quá nhanh, không kịp chuyển hướng, bị chưởng phong của y đánh trúng, lập tức miệng hộc máu, ngã xuống mấy chục thước ở ngoài!
“Dám hạ độc ta, không biết sống chết!”
Tông Khai Dương đằng đằng sát khí, vu binh hình chữ vạn vòng lại, đuổi theo hướng Chu Thế Văn, mà phạm vi tê dại sau lưng y càng lúc càng lớn, ngay cả nguyên khí của y cũng không thể trấn áp được độc tố, trong lòng thật sự giận dữ, ý đồ chém chết tên râu rậm đê tiện này trước!
Coong!
Diệp Húc hoành đao che trước người Chu Thế Văn, quỷ đầu đao và vu binh hình chữ vạn đụng vào nhau, lập tức nguyên khí ào ào văng khắp nơi, tuôn ra một đám mây nho nhỏ hình nấm, theo đáy cốc từ từ dâng lên!
“Ba tên tiểu vu sĩ Tông gia kia, khí huyết quá ít, còn không đủ để huyết ma nguyên hồn của ta ăn no!”
Phương Thần đã nhân cơ hội xử lý tên Tông gia Tông Đức Tĩnh còn lại, tám nhánh xúc tu ti ti kêu lên, chen chúc đâm hướng Tông Khai Dương, mặt mang theo nụ cười quỷ dị, cười khanh khách nói: “Thôn phệ tu vi của ngươi liền có thể khiến tu vi của ta tăng lên một tầng, đạt tới bồi nguyên lục phẩm thậm chí là thất phẩm!”
Tông Khai Dương không quan tâm đến Huyết ma nguyên hồn đại pháp của Phương Thần, chạy nhanh hướng Chu Thế Văn và Diệp Húc, tám nhánh xúc tu kia còn chưa kịp đâm vào người hắn đã bị nguyên khí cuồn cuộn của hắn nổ cho nát tan, Phương Thần với y chênh lệch quá lớn, cảnh giới áp chế cực kỳ rõ ràng, Huyết ma nguyên hồn đại pháp cũng không thể phá vỡ nguyên khí của y.
“Song giao tiễn!”
Hai con bạch giao long từ phía dưới phóng lên trên cao, vọt lên trước mặt Tông Khai Dương, cổ móc vào nhau, hóa thành một cái kéo thật lớn dài chừng hai thước, vây lưng trắng phát sáng lên, cắt ngang y!
“Đồ không biết tự lượng sức mình…”
Tông Khai Dương cười lạnh, dựng thẳng bàn tay lên liền chộp tới Song giao tiễn của Diệp Húc, đột nhiên một tiếng hét thảm truyền tới từ trong miệng hắn, bàn tay hắn cũng không như dự kiến chụp vỡ Song giao tiễn mà ngược lại bị nó cắt đứt cổ tay!
“Xung chàng thức!”
Diệp Húc tùy ý sử xuất Xung chàng thức của Thanh giao cửu kích, chỉ thấy hai con giao long đột nhiên tách ra, lần lượt đâm thật mạnh vào ngực Tông Khai Dương, y kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân hơi lảo đảo, lập tức ổn định lại thân hình, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị.
Tiểu tử đối diện này, không ngờ có thể làm y bị thương, thậm chí chặt đứt một bàn tay của y!
“Đây là loại độc gì?”
Tông Khai Dương chỉ cảm thấy phía sau lưng càng lúc càng tê dại đi, dần dần khuếch tán đến toàn bộ lưng, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói: “Ba người các ngươi, mau giao giải dược ra, ta có thể quyết định cho các ngươi toàn thây.”
“Cho chúng ta toàn thây?”
Chu Thế Văn lau đi vết máu nơi khóe miệng, cười ha ha nói: “Lão ca Tông gia, chỉ sợ ngươi ngay cả bản thân cũng không giữ được toàn thây đi! Thứ ta bôi trên chủy thủ, đúng là loại dị quả kết trên cây tử đằng kia!”
Tông Khai Dương sắc mặt kịch biến, độc tính dị quả trên cây tử đằng kia rất mạnh, ngay cả vu sĩ cũng không thể chặn lại được, thương thế của y không lớn, nhưng độc đã tẩm nhập vào trong huyết mạch rồi, nếu thật sự không cứu trị, chỉ sợ sẽ chậm!
“Chỗ tổng quản có một viên Tị độc đan, lúc trước tên vu sĩ đã chết kia chỉ là ngoại môn vu sĩ, mà ta là Tông gia nội phủ cao tầng, tổng quản sẽ không thấy chết mà không cứu!”
Tông Khai Dương nổi giận đùng đùng, tâm niệm vừa động, vu binh hình chữ vạn bay trở về, dừng lại xoay tròn dưới chân y, chuyển thân hét một tiếng phóng hướng Phương Thần.
Quanh thân y hiện ra hơn ba mươi cái Vạn tự chân giải, mỗi một cái đều cực kỳ sắc bén, xoay tròn cực nhanh quanh thân y!
Phương Thần không dám ngăn trở, vội vàng như quỷ mị chợt lóe, tránh ở một bên.
Tông Khai Dương hét một tiếng đuổi theo đại đội Tông gia, thanh âm từ xa xa truyền đến: “Ba người các ngươi, chờ ta bức độc ra sẽ tìm các ngươi tính sổ! Nhất là tên râu rậm kia, ngươi ngàn vạn lần đừng có chết, đợi lão tử trở lại còn muốn đem mười cân dị quả nhét hết vào miệng ngươi!”
Chu Thế Văn rùng mình một cái, vội vàng kêu lên: “Tiểu tử bên cạnh ta đây còn chặt đứt tay ngươi, mười cân dị quả ít nhất phải chia cho hắn năm cân nha!”