Đại Chúa Tể
Chương 31: Khu Hổ Thôn Lang
Sơn cốc rung chuyển, thân thể Hỏa Linh Viên Vương cao lớn cùng lúc càng hung mãnh, gương mặt xấu xí dữ tợn.
Mục Trần, Lôi Thành sắc mặt căng thẳng nhìn khí tức càng lúc càng trở nên kinh người của nó, ai mà đoán được ngay thời khắc mấu chốt đó lại có đột phá. Với khí tức này, Hỏa Linh Viên Vương đã đạt tới cấp bậc linh thú trung cấp đỉnh phong, có thể so với cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ!
Linh Luân cảnh hậu kỳ?
Mục Trần, Lôi Thành đối mắt nhìn nhau, miệng méo xẹo nhăn nhó. Cái chuyện này vốn là xác suất gặp phải cực nhỏ, hầu như là không có, không ngờ vận khí của họ, quả thật là đen hơn con mắm. - Đội trưởng, làm sao bây giờ?
Những đội viên như Lâm Trung mặt mày tái mét thất thanh hỏi.
Lôi Thành ý nghĩ quay cuồng, cắn răng nói:
- Hỏa Linh Viên Vương lúc sắp đột phá cũng đã trọng thương, chúng ta cố thử lại một lần nữa xem, nếu vẫn không thể giết nó, vậy toàn quân rút lui!
Lâm Trung nghe thấy cũng gật đầu, biến cố ngoài dự đoán, tuy ai cũng tiếc Ngọc Linh quả, nhưng cũng phải có mạng mới có thể hưởng thụ được.
Mục Trần từ xa đưa tay ra hiệu, bảo mấy người Đường Thiên Nhi lập tức lui lại.
"Hoooooow!"
Khi Mục Trần vừa nhắc nhở Đường Thiên Nhi, Hỏa Linh Viên Vương đột nhiên rống lên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu hung ác nhìn chằm chằm vào Mục Trần. Xem ra đối với kẻ vừa gây ra vết thương trí mạng, nó nhớ kỹ hơn bất kỳ kẻ nào khác.
Hỏa Linh Viên Vương cũng thuộc dạng linh thú thù dai, lại có thêm chút trí tuệ, nó đã quyết bất luận thế nào cũng phải xé xác Mục Trần ra làm năm bảy phần để báo thù. Tay vượn to lớn chộp lấy một tảng đá rất to, ném thẳng qua vị trí của Mục Trần.
Mục Trần nhìn thấy, mũi chân điểm xuống đất nhanh nhẹn lùi lại, tránh khỏi công kích cuồng bạo của Hỏa Linh Viên Vương. Hắn cũng không dám để bất kỳ ai xông lên, linh thú trung cấp hậu kỳ, xông lên không chết cũng ngáp ngáp.
Lôi Thành nhìn thấy Hỏa Linh Viên Vương công kích Mục Trần, cũng lo lắng lao lên ra tay, nhưng không ngờ bất bất kể họ có công kích thế nào, nó cũng không hề chú ý, chỉ điên cuồng đập, nện, cắn, ném đá duy nhất một mục tiêu là Mục Trần, khiến cho hắn càng lúc càng luống cuống. "Hoooooow!"
Nhìn thấy Mục Trần nhanh như sóc né tránh hết thảy công kích, Hỏa Linh Viên Vương phẫn nộ cực độ, rống lên những tiếng hú kinh hồn, tiếng hú lớn vang vọng trong cốc, dội qua những kẻ đá, âm vọng liên tục. Ngay lúc đó, Lôi Thành kinh hãi phát hiện, những đầu Hỏa Linh Viên đang mê man dưới đất vì trúng phải mê hương đang có dấu hiệu tỉnh lại.
Phát hiện thêm một biến cố nguy hiểm, khiến cả đám mặt trắng mắt xanh. Gần 100 con Hỏa Linh Viên kia mà tỉnh lại, chỉ e cơ hội bỏ trốn cũng không còn.
- Đội trưởng, Hỏa Linh Viên Vương còn rống lên nữa, mấy con Hỏa Linh Viên kia chắc chắn sẽ tỉnh lại hết!
Lâm Trung kinh hoảng hô hoán.
Mục Trần cũng phát hiện ra tình huống, khuôn mặt càng thêm nghiêm trọng, ánh mắt lóe sáng, thoáng nhìn Ngọc Linh Thụ trong khe, mạnh mẽ cắn răng quát lên:
- Lôi Thành đại ca, ta dẫn dụ đầu Hỏa Linh Viên Vương này đi, các ngươi nhanh tay lấy Ngọc Linh quả!
- Cái gì?
Lôi Thành nghe thấy liền cả kinh, Hỏa Linh Viên Vương thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, còn Mục Trần chỉ mới Linh Động cảnh trung kỳ, nếu hắn một mình dụ địch, tất nhiên kinh hiểm vô song. - Không còn thời gian, Hỏa Linh Viên Vương chỉ biết có ta, các ngươi mau đi!
Mục Trần quát lên, linh lực ám hắc bọc lấy hai chân, tốc độ càng tăng cao, như tên rời cung lao ra khỏi sơn cốc. Hỏa Linh Viên Vương không hề do dự rống lên đuổi theo.
Bọn người Lôi Thành kinh ngạc nhìn theo Hỏa Linh Viên Vương bám đuổi Mục Trần chạy khỏi sơn cốc, Lôi Thành khẽ quát:
- Nhanh, tận dụng thời gian, Lâm Trung dẫn người ngăn bọn Hỏa Linh Viên đang tỉnh lại, ta đi lấy Ngọc Linh quả!
- Vâng!
Lâm Trung xóa vết máu trên môi, gật đầu, nhanh chóng lướt tới những đầu Hỏa Linh Viên đang lắc lư đứng dậy.
Lôi Thành thoáng nhìn qua hướng bên ngoài sơn cốc, thở dài ngao ngán, chỉ có thể thầm mong Mục Trần không xảy ra chuyện, bằng không cường giả Bắc Linh Viện tìm tới cửa, số phận của Bạo Lôi tiểu đội cũng khó tốt đẹp a. . . .
"Uỳnh!"
Trong rừng rậm đất đai rung chuyển, khí tức hung bạo, thân ảnh rực lửa điên cuồng lướt qua, Những nhánh đại thụ vươn lên bị thân ảnh đó đi ngang liền gãy gập, nó chộp lấy những phần gãy ném về bóng người nhỏ nhỏ trước mặt đang lấy tốc độ của linh hầu mà chuyền cành tránh né.
Động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên khiên cho không ít linh thú trong rừng chú ý. Bất quá Hỏa Linh Viên Vương đã đạt tới linh thú trung cấp đỉnh phong, ở khu ngoại vi Bắc Linh Nguyên có lẽ là linh thú thực lực cao nhất, khí tức hung mãnh trấn áp khiến những linh thú khác không dám tới gần, chỉ trơ mắt nhìn một con thú to đùng đuổi theo công kích một con người nhỏ bé, đang tiến sâu vào trong rừng. - Súc sinh chết bầm, bám dai như đỉa!
Chạy như điên chừng mười phút, Mục Trần nhận thấy Hỏa Linh Viên Vương không hề có ý định từ bỏ, bực bội mắng to.
"Vù!"
Vừa mắng xong, kình phong sau lưng áp tới, một gốc đại thụ từ trong tay Hỏa Linh Viên Vương như tên bắn tới. Thân thể vội đập vào một thân cây xoay mấy vòng trên không, hiểm hiểm tránh thoát gốc đại thụ sượt qua người.
Khi hắn quay vòng qua một vài cây cỏ hỗn tạp, đột nhiên giơ tay bứt một lá cỏ, nhét vào ngực, tiếp tục đào tẩu.
Trong quá trình chạy, ánh mắt hắn không ngừng lóe lên quan sát. Hắn chủ động dẫn linh thú chạy đi không phải vì hắn đường cùng hay ra vẻ ta đây tài cán, thực ra trong Linh Lộ hắn gặp chuyện này không ít, xem như có khối kinh nghiệm. - Trước mặt hẳn đã đến Bắc Linh Nguyên nội cảnh, hẳn sẽ có linh thú đủ sức chơi với mày, bọn nó giữ đất còn hơn giữ vàng, để xem khi mày tiến vào sẽ xử lý mày ra sao đây....
Suy nghĩ chuyển động nhanh chóng trong đầu, linh lực trong cơ thể đều được điều động ra, Đại Phù Đồ Quyết vận chuyển cực hạn, không hiểu sao tốc độ vận chuyển lại trở nên nhanh hơn nhiều, một cỗ linh lực phát tán ra khắp cơ thể, khiến hắn tạm thời không kiệt sức.
Bất quá mặc kệ Đại Phù Đồ Quyết lợi hại ra sao, thực lực vẫn chỉ mới Linh Động cảnh trung kỳ, muốn chiến với linh thú Linh Luân cảnh hậu kỳ, chênh lệch còn quá lớn. Hiện tại, Mục Trần cũng bắt đầu cảm giác trạng thái cơ thể dần không ổn. "Roarrrr!"
Ngay lúc đó, xa xa trong rừng một tiếng thú rống khác vang lên, chắc chắn tiếng rống đó mang theo một lời cảnh cáo.
- Cuối cùng cũng tới!
Mục Trần nghe thấy tiếng thú rống kinh thiên, ánh mắt vui sướng, tốc độ tăng cao hơn, nhanh chóng chuyền cành từ cây này qua cây kia phóng về hướng đó, nhanh tay lấy ra một lá cỏ màu đen hái được khi nãy, chà chà nó vào người, chất lỏng màu đen mùi rất nồng chảy ra, bôi đầy lên cơ thể.
Khi Mục Trần bôi xong, trước mặt đã hiện ra một cái bóng to lớn màu đen. Ánh mắt nó không hề để ý đến nhân loại nhỏ bé trên cây, mà đang dữ tợn nhìn Hỏa Linh Viên Vương đang hùng hổ phía sau. - Là Độc Giác Long Báo.
Mục Trần cũng đang nhìn cái bóng đen khổng lồ kia, linh thú như một đầu hắc báo, trên đầu có một sừng, nhưng bao phủ toàn thân là lớp vảy cứng rắn vô cùng, đuôi lại giống như đuôi cá sấu. Linh lực cuồng bạo từ trong cơ thể nó dao động mãnh liệt phát ra.
Mục Trần nhìn Độc Giác Long Báo, hơi nhíu mày, nó tuy cũng là linh thú trung cấp, bất quá chỉ là Linh Luân cảnh sơ kỳ, so với Hỏa Linh Viên Vương chênh lệch quá lớn a. "Roarrrr!"
Độc Giác Long Báo gầm gừ nhìn Hỏa Linh Viên Vương đang nhảy tới, há mồm gầm lên uy hiếp, định dọa con vật kia quay đầu.
Nhưng Hỏa Linh Viên Vương vốn đang đỏ mắt điên cuồng, bất kể kẻ nào ngăn nó xé xác Mục Trần, nó cũng chỉ có thể xé xác kẻ đó trước. Khi nó nhìn thấy Độc Giác Long Báo hăm dọa ngăn cản, nhất thời cũng hú lên thô bạo, thân thể khổng lồ bắn lên cao, linh lực đỏ như lửa ngưng tụ ở thú chưởng, như thiên thạch hung hăng vỗ vào lưng Độc Giác Long Báo. "Uỳnh!"
Mặt đất bị chấn mãnh liệt rung động, những gốc cây xung quanh bị dư chấn quét ngang gãy đổ nghiêng ngả, Mục Trần cũng hết hồn trợn mắt nhìn Độc Giác Long Báo rống lên thê lương, thân thể văng ngược ra, vảy trên lưng hoàn toàn một trảo điên cuồng tàn bạo của Hỏa Linh Viên Vương đập nát. - Súc sinh ra tay thật tàn độc.
Mục Trần nhìn thấy Độc Giác Long Báo chỉ một chưởng đã bị vồ chết, sợ hãi lạnh run, con quái kia thật vô dụng, còn đang trông chờ ngươi ngăn cản nó một chút đó.
Hỏa Linh Viên Vương một trảo vồ chết Độc Giác Long Báo, đôi mắt đỏ ngầu lại khóa vào Mục Trần, hắn ngay lập tức cảm giác bất an, vừa định co giò chạy tiếp, đột ngột xuất hiện một tiếng gầm cực kỳ phẫn nộ từ rừng sâu truyền đến. "Gráàoooo!"
Tiếng gầm mang theo linh lực kinh người, tiếng gầm lướt qua, không gian rung động như muốn nổi cuồng phong, uy áp linh lực này khiến cho sắc mặt Mục Trần cũng phải đổi.
Linh thú cao cấp? ! Thần Phách cảnh!
"Ầm!"
Một cái bóng màu bạc, điên cuồng từ chỗ nào đó trong rừng phóng lên cao rồi nháy mắt hạ xuống đất, khiến đá vụn, cành cây vương vãi trên mặt đất cũng nảy lên. Mục Trần vội vàng hạ thấp người, nhìn kỹ lại, cái bóng bạc đó lại có hình dạng không khác Độc Giác Long Báo đang nằm chết kia, chẳng qua thân hình khổng lồ, trên đầu nó, một cái sừng hiện ra ngân quang.
Đây là. . . linh thú cao cấp, Ngân Giác Long Báo?
Mục Trần nghiêng đầu nhìn qua thi thể Độc Giác Long Báo, nhìn lại Ngân Giác Long Báo đang căm hờn đối diện Hỏa Linh Viên Vương với ánh mắt đỏ như máu, khẽ cười. Không ngờ Hỏa Linh Viên Vương này vừa giết lại là nhãi con của Ngân Giác Long Báo.
Mục Trần im lặng dán sát thân thể xuống đất, bôi cái chất dịch màu đen gay mũi kia lên đầy người, giấu đi mùi con người, cố gắng bế khí, đưa ánh mắt đắc ý nhìn Hỏa Linh Viên Vương. - Bạn hiền, tạm biệt cuộc đời đi nhé!