Boss Là Nữ Phụ
Chương 1935: Sinh tồn trên sa mạc (13)
Chương 1935: Sinh tồn trên sa mạc (13)
Sau khi hai người đó xuống dưới hồ nước, hồi lâu sau vẫn không thấy có phản ứng gì. Giản Ý đứng trên như lửa đốt trong lòng. Lại mấy phút trôi qua, cô ta không đợi được nữa, quyết định đích thân xuống dưới đó.
Nữ chính đại nhân muốn đi mạo hiểm, Thời Sênh đương nhiên sẽ không ngăn cản, cũng để cô ta đi vào.
Sau khi Giản Ý xuống hồ, Hạ Dạ không biết từ đâu chui ra, yên lặng đứng bên cạnh Thời Sênh.
Thời Sênh: “...” Ông đã ném hắn đi rồi cơ mà?
Tại sao bây giờ hắn lại ở đây?
Hạ Dạ không hề có ý tìm Thời Sênh tính sổ, ánh mắt hắn âm u nhìn chằm chằm vào mặt hồ, đầu hơi nghiêng đi, khẽ liếc nhìn Thời Sênh một chút, “Cô có muốn đi ra không?”
Từ từ đã cái quần què gì thế!
Kịch bản này phát triển hình như không được đúng lắm, để bản cô nương hòa hoãn lại chút đã.
Đi ra? Đi đâu ra đâu?
Kịch bản này sao lại có vẻ bựa thế nhỉ.
“Là sao?” Cho dù không biết là chuyện gì thì lúc này đây cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Hạ Dạ lại gần Thời Sênh, giọng nói vẫn hơi khàn, “Cô không cảm thấy là thế giới này rất kỳ lạ sao? Màn đêm không bao giờ thay đổi và cả hồ nước kỳ quái này nữa.”
Thời Sênh híp mắt lại, “Thế thì sao?”
“Nơi chúng ta đang ở chỉ là một thế giới được người khác tạo ra.” Ngữ khí Hạ Dạ hơi chậm, đại khái là đang quan sát mức độ chấp nhận của Thời Sênh. Thấy biểu cảm của Thời Sênh không thay đổi gì, hắn mới nói tiếp, “Bối cảnh của thế giới này là thật, thế giới thực bên ngoài cũng là như vậy, nhưng không hề nguy ngập như bây giờ.”
“Tức là thế giới chúng ta đang sống không phải là thật?” Thế giới trò chơi trong game ư?
Thiết lập này đúng là ngược đời!
“Có thể hiểu là như vậy.” Hạ Dạ gật đầu.
Con ngươi Thời Sênh đảo một vòng, “Mục đích là gì?”
“Để tìm được khởi nguồn.” Hạ Dạ nói.
Bối cảnh là thật, bên ngoài cũng bởi vì một tai nạn nên mới biến thành sa mạc. Nhưng bên ngoài mãi mãi còn nguy hiểm hơn thế giới này, vì sinh tồn con người không thể không xuống lòng đất.
Thời gian ở bên ngoài từ khi bắt đầu hình thành sa mạc được gọi là kỷ nguyên sa mạc. Nay đã là năm thứ 390 của kỷ nguyên sa mạc. Con người đã thiết lập nên vương quốc dưới lòng đất, khoa học kỹ thuật gần trăm năm, cũng đã phát triển với tốc độ nhanh chóng.
Loài người vẫn luôn tìm kiếm nguồn gốc khiến cho tinh cầu này trở nên như vậy, nhưng không mấy hiệu quả. Sau này có người đưa ra đề xuất hoàn nguyên lại tai nạn lúc đầu, dùng môi trường ảo để tìm kiếm, có lẽ có thể tìm ra được nguồn gốc và cách giải quyết vấn đề.
Thế nên mới có thế giới này.
Nơi bây giờ họ đang ở đã là lần thí nghiệm thứ ba, hai lần trước đều thất bại.
Thí nghiệm đến lần thứ ba mới thành công. Để bảo đảm mọi người đều không bị tin tức đã biết khiến cho hiểu lầm, cho nên tất cả những ký ức liên quan đến con người đều bị niêm phong lại. Tất cả đều bắt đầu tiến hành từ lúc tai nạn vừa mới bắt đầu.
Thời Sênh xoa cằm, thế này cũng gần giống như trò chơi mà cô đang chơi...
“Cho nên Người Thiên Khải mà anh nói có nghĩa là gì?”
“Người Thiên Khải là người bảo đảm sự an toàn của của những người này, là một điểm kết nối dữ liệu an toàn được thiết lập, thông qua cô để đi ra ngoài.” Hạ Dạ bổ sung thêm một câu, “Yên tâm đi, cô là con người, chỉ là do sự ăn ý giữa cô và hệ thống cực kỳ cao, cho nên mới thiết lập cô là điểm kết nối dữ liệu an toàn.”
Những người ở đây sẽ lần lượt khôi phục lại trí nhớ, sau khi khôi phục trí nhớ họ sẽ có thể tự mình rời khỏi đây. Để đề phòng chẳng may xuất hiện tình huống bất ngờ, cho nên đã cài đặt một điểm kết nối dữ liệu an toàn.
Nếu có người không thể khôi phục lại trí nhớ, thì người bên ngoài có thể liên hệ thông qua cô, để cô giúp đỡ đưa người đó ra ngoài.
Họ đặt tên điểm an toàn này là Người Thiên Khải.
“Anh cũng là một trong số đó?” Thời Sênh híp mắt lại. Vị nam chính đại nhân này cứ liên tục nói họ, nhưng không hề tính mình vào.
“Không phải.” Hạ Dạ rất thẳng thắn thừa nhận. “Tôi bị đưa vào nhầm, bởi vì tôi không có thông tin back up trong hệ thống của họ, cho nên không thể rời khỏi đây. Sau đó nghe nói ở đây có một Người Thiên Khải, cho nên tôi ở đây tìm cô.”
Đây chính là lý do tại sao Hệ thống cứ nhất quyết bắt cô phải đi theo nữ chính đại nhân sao?
Bởi vì có mặt nữ chính đại nhân, mới có thể phát hiện ra nơi cô ta đang ở có điều bất thường trong thời gian ngắn nhất, còn Phượng từ... rất có khả năng đang ở bên ngoài.
“Anh có chắc chắn là chỉ cần tôi thì có thể ra ngoài được không?” Thời Sênh nhướng mày nhìn Hạ Dạ, thông thường những thiết lập này đều là nữ chính.
Trừ khi...
Người Thiên Khải này chỉ là một vật hy sinh.
Nữ chính không thể chết, nhưng có một số tình tiết quan trọng bắt buộc phải có một người chết đi, cho nên lúc này bia đỡ đạn có thể được phân cho một đạo cụ cực kỳ quan trọng... ông đây không phải đã bị trúng đạn rồi đấy chứ?
Hạ Dạ ngập ngừng một lát. Trong lòng Thời Sênh đã lạnh đi một nửa, biết ngay cái danh Người Thiên Khải này rơi vào đầu cô, chắc chắn là có hố mà.
Nam chính cũng là một cái hố, nhưng lại cứ muốn lừa bản cô nương.
Nói không chừng còn muốn hại chết bản cô nương nữa.
Đáng sợ quá.
Boy tâm cơ thật quá đáng sợ.
“Hồ nước này là nơi chống đỡ cho toàn bộ thế giới này. Nó bị như thế này chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó. Chúng ta phải nhanh chóng thoát ra bên ngoài.” Hạ Dạ nói.
Thời Sênh đặt hai tay đan chéo trước ngực thể hiện sự từ chối, “Ông đây có thể sẽ mất mạng, ông từ chối.”
Mi tâm Hạ Dạ nhíu chặt rồi lại giãn ra, “Đây chỉ là suy đoán của cô.”
“Đừng có chém, anh cũng có suy đoán này.” Thời Sênh không hề khách khí vạch trần Hạ Dạ. Đào sẵn hố để ông đây nhảy xuống à, tưởng ông ngu chắc?
Hạ Dạ nghẹn lời, bị Thời Sênh chặn đứng không nói được nữa.
“Vậy cô có cách gì hay?” Hạ Dạ biết cô gái trước mặt hắn bây giờ không hề ngốc nghếch mà ngược lại rất có chủ kiến và thực lực, che giấu với cô ta chi bằng kết thành đồng minh.
“Sợ gì chứ, dù sao thì cũng đâu phải chỉ có một mình tôi bị nhốt lại, có bao nhiêu người ở bên cạnh, cũng đâu có lỗ vốn.” Vẻ mặt Thời Sênh thản nhiên.
Hạ Dạ: “...”
Hắn nên thu hồi lại câu nói lúc trước thì hơn.
Hạ Dạ liếc nhìn mặt hồ, đáy mắt mơ hồ có chút lo lắng, “Cô có biết một khi thế giới này có vấn đề gì thì cô phải đối mặt với cái gì không?”
Thí nghiệm này chưa thành công lần nào, hệ số an toàn vốn dĩ đã không cao, muốn sống sót quay lại chỉ có thể dựa vào bản thân.
Thời Sênh cười xùy một tiếng, “Ngoài một chữ chết ra thì còn có thể là gì chứ, lên trời chắc.”
Hạ Dạ: “...” Không muốn nói chuyện nữa.
Cô có thể nói đến chuyện chết dễ dàng như uống nước, thực sự không còn gì để nói nữa rồi.
Bên kia hồ nước Giản Ý đã đi lên, trong tay cô ta kéo theo một người không rõ sống hay chết. Đợi Giản Ý đi ra, những người khác cũng nhào đến vây quanh Giản Ý, náo loạn hỏi tình hình dưới nước.
Dưới nước không có gì, nhưng đã có một người bị mất tích. Cô ta đã tìm khắp dưới đáy hồ cũng không nhìn thấy người.
Thời Sênh đứng bên này nhìn về phía hồ như có điều gì suy nghĩ. Nếu đây là một thế giới giả tưởng, thì bây giờ họ chính là người chơi, tương đương với trò chơi holographic. Người biến mất đó chắc chắn là đã log out...
...
Trời tối, gió lạnh đìu hiu.
Gương mặt cô gái lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt hồ.
Một tay chống thiết kiếm nhẹ nhàng chuyển động, gió lạnh thổi qua, khẽ lay động làn váy cô. Ánh trăng phác thảo hoa văn tinh xảo trên chiếc váy dài của cô, miêu tả nên một bức non nước bao la hùng vỹ.
Cô giống như vị quân vương đang quan sát thế giới, không cần nói một lời, cũng đủ để khiến cho quần thần cúi đầu.
Bàn tay chuyển động thiết kiếm của cô gái bỗng khựng lại, mặt nước đột nhiên xuất hiện một gợn nước, kéo dài về phía xa, gió lạnh chuyển động xoay tròn trên mặt hồ, toàn bộ mặt hồ bắt đầu rung chuyển.